NỤ HÔN CỦA EM THẬT NGỌT NGÀO

Mộ Du Vãn cố gắng mở miệng, nhưng lời nói lại nghẹn lại trong cổ họng.

Dù chỉ là diễn tập nhưng cô cũng khó có thể nói thẳng câu "Em yêu anh" được.

Lúc này, Điềm Điềm ra khỏi thang máy và chạy lon ton vào phòng khách.

Nhìn thấy cảnh tượng trên sô pha, cô bé sững người tại chỗ, trợn tròn mắt: "Ba mẹ, ba mẹ đang làm gì vậy?"

Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn đang ngồi rất gần nhau, bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh vẫn đang nhẹ nhàng nắm lấy chiếc cằm thon của cô, khuôn mặt cả hai gần đến mức hai đôi môi gần như chạm vào nhau.

Mộ Du Vãn giật cả mình, nhanh chóng đẩy Giản Quý Bạch ra, mỉm cười với con gái: "Sao Điềm Điềm lại chạy xuống rồi?"

Điềm Điềm nhào vào lòng Mộ Du Vãn sau đó khoanh đầu gối lăn lên ghế sô pha, vòng tay ôm cổ Mộ Du Vãn: "Con muốn chơi với ba mẹ."

Cô nhóc lại nhìn Giản Quý Bạch, "Ba, vừa rồi ba làm gì với mẹ thế?"

Giản Quý Bạch uể oải dựa vào ghế sô pha: "Ba mẹ đang suy nghĩ."

Điềm Điềm: "?"

Giản Quý Bạch nhìn con gái: "Vừa rồi cô giáo của con đến dạy dỗ ba mẹ, nói rằng con hiểu lầm ba mẹ không yêu nhau?"

Mộ Du Vãn không ngờ anh sẽ trực tiếp nói chuyện này với con gái, hơn nữa còn chất vấn con bé, vừa định nói gì đó, Điềm Điềm nhếch miệng: "Không phải hiểu lầm đâu."

"Chính là hiểu lầm." Giản Quý Bạch tự nhiên nắm lấy bả vai Mộ Du Vãn trước mặt Điềm Điềm, "Ba với vợ ba rõ ràng là rất yêu nhau, nhưng con lại nói linh tinh trước mặt cô giáo và các bạn."

Điềm Điềm ấp úng định nói gì đó nhưng thấy ba ôm mẹ thì hơi lạ.

Đây có phải là ôm một cái không?

"... Ba mẹ trước đây không có ôm nhau." Cô bé nhìn ba mẹ, hồi lâu mới nói ra một câu.

"Đúng vậy, trước kia ba mẹ không có ôm nhau." Giản Quý Bạch nghiêm túc nhìn con gái, "Con biết tại sao không?"

Khi con gái nhìn sang với ánh mắt đầy tò mò, anh nói: "Ba mẹ thích lén ôm nhau sau lưng con cơ, vì mẹ con da mặt mỏng, trước mặt con mẹ hay xấu hổ lắm."

Mộ Du Vãn: "?"

Mộ Du Vãn có chút bất mãn với việc anh đột nhiên đổ hết trách nhiệm cho cô, cô gỡ tay Giản Quý Bạch xuống khỏi vai mình.

Ngay sau đó, cô lại bị Giản Quý Bạch bắt lấy tay, giam nó trong lòng bàn tay anh.

Mộ Du Vãn tránh thoát hai lần nhưng không thoát được, xấu hổ trừng anh.

Đáy mắt Giản Quý Bạch hiện lên một tia trêu chọc, anh tiếp tục nhìn con gái: "Mẹ con tự trách vì đã gây ra cho con hiểu lầm như vậy, để bù đắp, mẹ con quyết định sau này phải dũng cảm hơn, không bí mật ôm ba sau lưng con nữa."

Mộ Du Vãn: "..."

"Thật ạ?" Cái đầu nhỏ bé của Điềm Điềm không thể tiêu hóa những nội dung này trong một thời gian ngắn, nhưng con bé lại hạnh phúc một cách đơn giản và thuần khiết.

Cô nhóc vỗ vỗ tay, "Vậy sau này ba mẹ sẽ ôm nhau, nắm tay nhau, cùng nhau đưa con đi chơi sao?"

Mộ Du Vãn bị nụ cười trên gương mặt của con gái lây nhiễm, không thèm so đo với Giản Quý Bạch.

Cô trìu mến xoa đầu con gái, nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên rồi."

Giản Quý Bạch bất chợt nói một lần nữa: "Mẹ con lần này rất nghiêm túc, để chứng minh bản thân, mẹ con đã quyết định hôn ba ngay trước mặt con."

1

Mộ Du Vãn: "??"

Điềm Điềm lại càng vui vẻ hơn: "Được, được!"

Cô nhóc đẩy Mộ Du Vãn đến bên cạnh Giản Quý Bạch, "Vậy mẹ mau hôn ba đi!"

Cho dù Mộ Du Vãn có tốt tính đến đâu, thì lúc này cô cũng hơi bực mình.

Anh nghĩ thế nào muốn nói liền nói, còn không thảo luận với cô chút nào.

Một tay vẫn bị Giản Quý Bạch nắm chặt, cô cố gắng muốn thoát ra nhưng lại bị anh nắm càng chặt hơn.

Anh dùng sức kéo qua một chút, Mộ Du Vãn loạng choạng ngã vào lòng anh, mặt va vào lồng ngực cường tráng của anh.

Cô giật mình tim đập loạn xạ, cau mày trừng mắt nhìn anh, lại không muốn con gái nghe thấy, chỉ có thể nhỏ giọng oán trách: "Giản Quý Bạch, rốt cuộc anh muốn làm cái gì vậy?"

Giản Quý Bạch vòng tay qua eo cô, mí mắt hơi rũ xuống, đôi mắt thâm thuý nhìn cô: "Không phải đã đồng ý rồi sao, trước mặt Điềm Điềm nên thể hiện tình cảm nhiều hơn một chút."

"Nhưng tại sao em lại phải hôn anh? Em không có nói như vậy!" Mộ Du Vãn bất mãn phản bác, tức giận còn chưa kịp tiêu tan, cô đột nhiên thấy môi mình bị một cảm giác mềm mại bao phủ, xúc cảm ẩm ướt, rất nhanh liền rời đi.

Trước kia anh hôn cô cũng không ít, nhưng luôn là vào ban đêm, những nụ hôn cuồng nhiệt dưới sự k/ích thích bao giờ cũng cực kỳ đầy d/ục vọng và bá đạo.

Nụ hôn hôm nay khác trước rất nhiều, rất nhẹ nhàng, tốc độ nhanh đến mức cô gần như không kịp thưởng thức, chỉ còn lưu lại hơi ấm giữa môi.

Trong lúc thất thần, cô nghe thấy giọng nói lười biếng của người đàn ông thì thầm: "Bây giờ có thể hôn chưa? Tiểu bảo bối của chúng ta vẫn đang đợi đấy."

Mộ Du Vãn rất mất tự nhiên, lại không cách nào cự tuyệt, chỉ có thể trấn tĩnh, vội vàng hôn lên khóe miệng anh.

Ngay khi cô vừa định đứng dậy chạy trốn khỏi đây, cánh tay đang ôm eo cô của Giản Quý Bạch không chịu buông ra, thậm chí còn trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, Giản Quý Bạch cảm giác như có thứ gì cào vào tim, khóe miệng còn đọng lại xúc cảm ấm áp mềm mại, hô hấp anh dần nặng nề hơn, hai mắt sáng rực, khàn giọng nói: "Đột nhiên muốn ôm em mang về phòng, phải làm sao bây giờ?"

Vành tai Mộ Du Vãn đỏ bừng, cố gắng lý trí nhắc nhở anh: "Con gái còn đang nhìn đó."

"Khụ khụ!" Ngoài cửa truyền đến một trận ho khan rất tận lực, "Hai người đang làm gì đấy, có phải chúng tôi tới không đúng lúc không?"

Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn cùng nhau đưa mắt nhìn sang, liền thấy Yến Tụng, Thời Tuyết Di và Tiểu Vũ Điểm nhà họ đang đứng ở cửa, Thời Tuyết Di thậm chí còn lấy tay che mắt Tiểu Vũ Điểm để tránh cho trẻ nhỏ nhìn thấy cảnh tượng không phù hợp.

Cặp vợ chồng này thú vị thật, thực sự muốn thân thiết với nhau trước mặt con cái, mấu chốt là cô bé Điềm Điềm còn đang vô cùng thích thú theo dõi.

Đây không phải là làm hư trẻ nhỏ sao?

Điềm Điềm kích động trèo xuống khỏi ghế sô pha, hất cằm lên tự hào nói: "Ba mẹ cháu đang hôn nhau đó, bọn họ rất yêu nhau!"

Yến Tụng & Thời Tuyết Di: "??"

Giản Quý Bạch & Mộ Du Vãn: "..."

Bầu không khí trong phòng khách ngưng trệ vài giây, Mộ Du Vãn bình tĩnh lại, cười mời ba người vào.

Bởi vì gia đình Thời Tuyết Di đến, ngôi nhà náo nhiệt lạ thường.

Hai gia đình cùng nhau ăn trưa. Sau bữa ăn, Điềm Điềm và Tiểu Vũ Điểm được bảo mẫu trông nom chơi trong vườn hoa, Mộ Du Vãn và Thời Tuyết Di làm bánh trung thu trong bếp, định buổi tối sẽ cùng nhau thưởng trăng.

Lúc nói chuyện phiếm, Mộ Du Vãn kể về chuyến thăm nhà của giáo viên trước đó.

Thời Tuyết Di lập tức hiểu ra: "Bảo sao tớ vừa vào cửa liền nhìn thấy bộ dạng đó của hai người các cậu, suýt chút nữa tớ tưởng mình tìm nhầm nhà."

Cô ấy nghĩ nghĩ rồi thở dài, "Các cậu trước đây như vậy là không được, con cái lớn lên nhất định sẽ phát giác ra."

Mộ Du Vãn gật đầu: "Tớ trước đây có chút bất cẩn trong chuyện này."

"Cho nên hai người định giả bộ âu yếm trước mặt con bé sao?" Thời Tuyết Di lắc đầu, "Làm như vậy có phải mệt mỏi lắm không?"

Mộ Du Vãn đặt bánh trung thu đã gói vào khuôn, nhẹ nhàng ấn xuống: "Chắc không sao, anh ấy nói quen tay hay việc, theo thói quen thành tự nhiên."

Thời Tuyết Di nhướng mày: "Cũng đúng, không chừng giả vờ lâu sẽ thành thật, hai người cố gắng lên!"

Mộ Du Vãn bị lời nói của cô ấy làm cho sửng sốt, không hiểu sao cô lại nghĩ đến câu "Anh yêu em" mà Giản Quý Bạch đã nói trước đó.

Kỹ năng diễn xuất của anh quá tốt, hơi khó để phân biệt thật giả.

Thời gian lâu dài, sẽ trở thành sự thật sao?

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ vẩn vơ một chút.

—————

Ngày hôm sau vẫn là kỳ nghỉ Tết Trung thu, Giản Quý Bạch và Mộ Du Vãn đưa con gái đến công viên giải trí.

Bình thường nếu không phải Giản Quý Bạch đưa con ra ngoài chơi thì là Mộ Du Vãn đưa, hai người họ hiếm khi cùng nhau, Điềm Điềm rất vui, trên đường đi liên mồm hát nhạc thiếu nhi.

Trước mặt Điềm Điềm, hai người cũng cư xử thân thiết chưa từng thấy.

Nhưng phần lớn thời gian đều là Giản Quý Bạch chủ động.

Trong công viên, Giản Quý Bạch ôm Điềm Điềm đang chơi mệt, Mộ Du Vãn đi bên cạnh anh, trên tay cầm một túi khoai tây chiên.

Cô lấy tăm chọc một miếng, thổi thổi rồi đưa đến miệng Điềm Điềm.

Điềm Điềm chu cái miệng nhỏ nhắn và cắn nửa miếng.

Không đợi Mộ Du Vãn lấy lại phần còn lại, Giản Quý Bạch đã tự nhiên cắn vào miệng ăn.

Lúc Mộ Du Vãn sửng sốt nhìn sang, vẻ mặt anh thoải mái nói: "Cảm ơn vợ."

Anh lại cúi đầu lại gần, "Đút cho anh thêm một miếng đi."

Anh dường như đã vào trạng thái ngay lập tức kể từ chuyến thăm nhà của giáo viên ngày hôm qua, không ngại thực hiện bất kỳ động thái thân mật nào với cô.

Mộ Du Vãn có chút không thích ứng, ngượng ngùng liếm liếm môi dưới, lại ngoan ngoãn đút cho anh một miếng.

Giản Quý Bạch nhai miếng khoai tây trong miệng, khóe miệng hơi nhếch lên.

Trầm mặc một hồi, anh đột nhiên nói: "Một người bạn trở về Lan Thành, nói tối nay muốn tụ tập, có khả năng anh phải ra ngoài một chuyến."

Mộ Du Vãn bối rối trong giây lát, nhưng sau đó nhận ra anh đang báo cáo lịch trình cho cô.

Kết hôn nhiều năm như vậy, trước đó hai người cũng không có nói cho nhau biết kế hoạch gì, thứ nhất cảm thấy đối phương có lẽ không thèm để ý, thứ hai hình như cũng không thân thiết đến vậy.

Hôm nay, lần đầu tiên trong đời anh thực sự báo trước với cô khi ra ngoài vào buổi tối.

Còn khiến người ta rất không quen.

Mộ Du Vãn trầm mặc chốc lát, hỏi một câu tượng trưng: "Anh không ăn cơm ở nhà sao?"

"Ừ, đến lúc đó sẽ ăn với bọn họ."

Mộ Du Vãn gật đầu: "Vâng."

Giản Quý Bạch nhìn cô chằm chằm một lúc, dường như không hài lòng với câu trả lời của cô: "Em không còn gì muốn hỏi sao?"

Mộ Du Vãn bị hỏi thì hoang mang: "Hỏi cái gì cơ?"

Cô nghiêm túc suy nghĩ, nhưng vẫn không thể hiểu ý của Giản Quý Bạch.

Giản Quý Bạch thở dài, lại nói thêm: "Là ở cùng với hội Yến Tụng, đều là nam, không có nữ."

Mộ Du Vãn: "...Ồ."

Hoá ra là muốn cô hỏi anh sẽ đi cùng ai, có cô gái nào ở đó không? Nếu là một cặp vợ chồng yêu thương nhau, có vẻ như nên hỏi những vấn đề này.

Anh diễn quá nghiêm túc, khiến Mộ Du Vãn cảm thấy có phải mình có chút buông lơi không?

Đã đồng ý trở thành một cặp vợ chồng yêu nhau thắm thiết trước mặt Điềm Điềm, thắm thiết phải có dáng vẻ của thắm thiết. Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy mình cũng nên tỏ ra quan tâm đến anh.

Cô trầm ngâm một hồi, suy nghĩ một chút, sau đó cúi đầu nhẹ giọng nói: "Vậy buổi tối anh uống ít rượu thôi, phải về nhà sớm một chút nhé."

"Hả?" Giản Quý Bạch nhướng mày, nghiêng lỗ tai lại gần, "Cái gì? Anh không nghe rõ, em nói to lên."

Điềm Điềm đang chơi máy thổi bong bóng trên tay, đột nhiên quàng tay qua cổ Giản Quý Bạch, ghé sát vào tai anh hét lớn: "Mẹ bảo ba uống ít rượu thôi, phải về sớm một chút!"

Âm thanh chói tai, màng nhĩ của Giản Quý Bạch sắp thủng luôn rồi, suýt nữa thì anh trợn tròn mắt.

Buông tay xoa xoa lỗ tai, anh không nói gì nhìn con gái nhỏ trong lòng: "Ba không hỏi con, con tham gia náo nhiệt làm gì?"

Điềm Điềm bĩu môi, lẩm bẩm hai tiếng: "Mẹ nói con nghe được hết, nhưng ba không nghe được, ba ơi, tai ba có vấn đề rồi!"

Khóe miệng Giản Quý Bạch giật giật, anh vô tình nhìn sang bên cạnh, thấy Mộ Du Vãn cúi đầu, đôi vai khẽ run vì cười.

Mặt trời lặn phản chiếu một nửa khuôn mặt của cô, nhuộm lên một màu đỏ thẫm.

Tâm tình Giản Quý Bạch bỗng nhiên rất tốt, anh mím môi, dùng ngón tay chọc nhẹ vào má con gái: "Bé con này nhiều chuyện thật đấy."

Ba muốn nghe vợ ba nói lại lần nữa, không được sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi