NỤ HÔN CỦA NỮ THẦN

Ngày thứ nhất là thử việc, ông chủ cũng không xác định được khách quen trong quán bar sẽ có phản ứng gì khi đột nhiên quán có ca sĩ, nhưng có lẽ Lệ Thâm là minh tinh trời sinh, cậu đứng ở đó, ánh mắt của mọi người sẽ tự nhiên tập trung vào trên người cậu.

Tối hôm đó hiệu quả biểu diễn của Lệ Thâm vô cùng tốt, khách hàng rất thích cậu, ông chủ giữ cậu lại, tiền lương khá giống với đa số các quán bar khác, mười ngày kết toán một lần.

Lệ Thâm vừa về nhà đã hào hứng ôm lấy Dư Vãn xoay một vòng, Dư Vãn cũng vui mừng thay cậu, lúc cô nấu mì tôm còn xa xỉ bỏ thêm một cây lạp xưởng hun khói và dùng nó để chúc mừng: "Chúc mừng anh bước đầu thuận lợi! Minh tinh mới của giới âm nhạc trong tương lai sắp xuất hiện rồi!"

"Cảm ơn em, Vãn Vãn!" Lệ Thâm nước mắt đầm đìa nhìn Dư Vãn, trông rất cảm động: "Đợi anh nổi tiếng, chúng ta sẽ có thể mua được một căn nhà lớn cạnh công viên Lệ Trạch rồi nuôi một con chó!"

"Ừm!" Dư Vãn giơ tô mì tôm về phía công viên Lệ Trạch: "Sẽ có một ngày chúng ta chuyển đến đó, tới thôi, cạn ly!"

"Cạn ly!"

Thời gian làm việc ở quán bar thường bắt đầu từ chín giờ tối, kết thúc lúc gần rạng sáng một hai giờ. Từ lúc Lệ Thâm bắt đầu đi hát ở quán bar, Dư Vãn đã bắt đầu ngủ một mình.

Lúc ngủ say vào đêm khuya sẽ đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, sau đó có người chui vào chăn và dán lên lưng mình, ôm lấy mình từ phía sau.

Dư Vãn biết Lệ Thâm trở về, cô cọ cọ tại ngực cậu hai lần, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ lần nữa.

Vào ngày thứ mười hát tại quán bar, ông chủ quán bar kết toán tiền lương đầu tiên cho Lệ Thâm, tiền lương cũng không quá cao, nhưng đủ để cải thiện cuộc sống của cậu và Dư Vãn.

Lệ Thâm nhận lấy tiền hẹn Dư Vãn trước, nói đêm nay mời cô ăn cơm.

Địa điểm vẫn ở siêu thị Tinh Quang như cũ, hai người vui vẻ ăn xong một nồi lẩu rồi nắm tay đi dạo trong siêu thị.

Siêu thị đã bắt đầu bán trang phục mùa xuân, rất nhiều quần áo mùa đông được giảm giá, Lệ Thâm nói muốn mua cho Dư Vãn một bộ, Dư Vãn nghĩ ngợi một hồi và quyết định dùng tiền mua quần áo để mua đồ ăn.

Lệ Thâm lôi kéo tay cô và nhìn cô nói: "Vậy thì chúng ta xuống lầu dưới của siêu thị mua đồ ăn ngon!"

"Được thôi! Em muốn ăn khoai tây chiên!"

"Đi thôi! Mỗi hương vị mua hai bịch cho em!"

Hai người vui vẻ đi tới phía trước, khi đi ngang một cửa hàng giày nữ, tầm mắt Dư Vãn không khỏi liếc qua vài lần.

Lệ Thâm nhạy bén phát hiện, cậu nhìn qua và hỏi cô: "Em muốn mua giày à?"

Dư Vãn lắc đầu: "Không có, giày của cửa hàng này rất đắt."

Lệ Thâm khẽ nheo mắt, vẻ mặt hiện tại của Dư Vãn không so với dáng vẻ lúc cậu nhìn thấy guitar lần trước, muốn mua lại không mua nổi không khác bao nhiêu.

"Trong hôn lễ lần trước em phụ trách, loại giày mà cô dâu mang chính là thương hiệu này, phải xem tiệm giày cao gót này cho kĩ chứ." Dư Vãn nhìn lại vài lần sau đó kéo Lệ Thâm xuống lầu: "Đi thôi, chúng ta đi mua khoai tây chiên!"

"Ừ, đi thôi."

Sau này Lệ Thâm lại tự mình tới tiệm này một lần nữa, giá giày trong cửa hàng này đúng là rất cao, cậu nhìn vài đôi mình cảm thấy khá được, giá của chúng đều là năm chữ số, cuối cùng chỉ có thể mỉm cười xin lỗi người bán hàng.

Nụ cười của cậu cũng làm đóa hoa ngay tim của người bán hàng nở rộ, chị gái bán hàng xinh đẹp chủ động nói với cậu: "Những đôi này đều là kiểu mới của mùa xuân, nếu cậu thích thì tôi có thể giảm giá cho cậu, thấp nhất là mất 85% giá ban đầu."

Lệ Thâm tính nhẩm một chút, dù là 85% thì cậu cũng không mua nổi, cậu trả lại giày và nói với nhân viên: "Hiện tại tôi không đủ tiền, nhưng ngày nào đó tôi sẽ mua được, cảm ơn chị."

Cậu nói xong thì lập tức đi ra ngoài, nhân viên nhìn bóng lưng của cậu, thầm nghĩ cô gái nào lại may mắn như thế mà gặp được một anh bạn trai đáng yêu như vậy! Sao cô lại không gặp được chứ!

Từ đó về sau, mỗi lần Lệ Thâm nhận được tiền lương kết toán đều đưa Dư Vãn tới siêu thị Tinh Diệu Quang để ăn uống. Một phần tiền còn lại dùng để chi tiêu hàng ngày, một phần dành dụm để mua giày cao gót cho Dư Vãn.

Mặc dù mỗi lần dành dụm không nhiều, nhưng người Trung Quốc không bao giờ thiếu bền bỉ và nghị lực! Lệ Thâm tin chắc rằng, Ngu Công có thể dời núi, Tinh Vệ có thể lấp biển, cậu cũng hoàn toàn có thể mua được giày cao gót cho Dư Vãn!

Khi ấy cậu hát trong quán bar cũng gặp phải một số vấn đề. Bởi vì bản thân quá ưu tú, chẳng bao lâu Lệ Thâm đã trở thành ca sĩ nổi tiếng tại Thanh Nam Ngõ, nhiều người đến đây uống rượu đều nghe nói bên này có nam sinh viên đang hát.

Muốn ca hát tại quán bar, điều kiện trước tiên chắc chắn là phải hát thật hay, Lệ Thâm không chỉ hát hay mà còn là nam sinh viên có ngoại hình đẹp trai, điều này đương nhiên hấp dẫn càng nhiều khách hàng tới xem cậu.

Dĩ nhiên là ông chủ quán bar rất vui mừng, doanh thu tăng lên không ngừng, nhưng Lệ Thâm lại từng bị nữ khách hàng quấy rối không chỉ một lần, còn có người cả gan đưa thẻ phòng cho cậu.

Lệ Thâm đã giải thích rất nhiều lần rằng mình đã có bạn gái, nhưng vẫn có nữ khách hàng thích trêu chọc và đùa giỡn cậu. Lệ Thâm không nói mấy chuyện này cho Dư Vãn, chỉ bảo ông chủ nghĩ cách giải quyết. Cho đến một ngày Dư Vãn lén tới quán bar nghe cậu hát, súyt chút nữa tưởng đây là quán bar chuyên phục vụ nữ sĩ – đám người ngồi xung quanh Lệ Thâm đều là nữ khách hàng! Còn ăn mặc cực kỳ gợi cảm!

Tất nhiên là Dư Vãn không vui, khuya về đến nhà không thèm để ý Lệ Thâm, Lệ Thâm đáng thương nhìn cô: "Vãn Vãn, mặc dù có rất nhiều nữ khách hàng có ý xấu đối với anh, nhưng anh vẫn luôn giữ mình trong sạch!"

"..." Haha. Dư Vãn nhìn cậu: "Mẹ tôi thường nói, miệng đàn ông gạt người lẫn ma, đương nhiên là bây giờ anh sẽ nói như vậy."

"Anh không có, không tin thì em hỏi ông chủ quán bar đi!" Lệ Thâm xém chút nữa đã chỉa tay lên trời để thề: "Anh đã nói việc này với ông chủ, ông ấy nói sau này sẽ chú ý giữ khoảng cách giữa khách hàng và ca sĩ!"

"Hừ!"

"Vậy em muốn sao mới không tức giận nữa!" Lệ Thâm nói, không tự giác mà bắt đầu làm nũng.

Dư Vãn nghĩ một lát rồi nói: "Em muốn ký tên lên cây guitar của anh để cho mọi người biết rằng anh đã có bạn gái."

"Hả?" Lệ Thâm ngẩn người.

Dư Vãn nói là làm liền, lập tức lấy một chai nước sơn móng tay từ trong ngăn kéo ra, nở nụ cười nhìn Lệ Thâm: "Dùng chai sơn móng tay này để ký, đưa em xem thử ký nơi nào cho thích hợp."

Lệ Thâm thấy cô chuẩn bị ký thật thì liều mạng che lại guitar của mình: "Vô dụng thôi, anh đã nói anh có bạn gái rất nhiều lần! Bọn họ không chịu nghe!"

"Anh nói khác với việc em ký tên lên nó!"

"Aaa Vãn Vãn! Cây guitar này là do chúng ta bỏ hơn mười nghìn tệ để mua, em nhẫn tâm ra tay với nó sao!"

Dư Vãn chợt dừng lại, tựa như có chút không nỡ: "Vậy em ký ở phía sau?"

Lệ Thâm liều mạng lắc đầu.

Cuối cùng Dư Vãn lấy một tờ hình dán từ đâu đó không biết, kéo phần giấy phía sau xuống và dán vào mặt sau guitar.

Tác giả có lời muốn nói: Nói trước cho các bạn biết, lúc trước bọn họ chia tay không phải vì Dư Vãn hiểu lầm Lệ Thâm có quan hệ gì với chị gái nào đó trong quán bar [che mặt].

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi