NỤ HÔN CỦA SAMIRE

Đôi mắt xanh sẫm của cậu ta nhìn tôi chằm chằm, như dã thú quắc mắt nhìn con mồi, cậu ta thấp giọng nói: “Phụ nữ đẹp đều kiêu ngạo như thế à? Luôn cho rằng đàn ông xoay quanh mình.”

“Cậu nói tôi?”

“Trong phòng này không có người phụ nữ nào khác.” Heine nhả khói, giữa làn khói mờ ảo, vẻ mặt cậu ta trở nên mờ ảo.

“Tôi không chấp nhận lời chỉ trích đó. Tôi không đẹp cũng không kiêu ngạo, càng không có ai xoay quanh tôi.”

“Nhưng tôi cảm thấy cậu rất đẹp, cũng rất kiêu ngạo, hồi cấp hai tôi toàn xoay quanh cậu, vậy mà cậu không thèm nhìn tôi lần nào.”

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, ngày trước tôi thường xuyên vô tình gặp cậu ta ở sân trường, là cậu ta bám theo tôi ư? Tôi còn tưởng cậu ta muốn tìm một góc khuất để hút thuốc.

“Giờ cậu còn theo học trường của người giàu, ở cái nơi toàn người lắm tiền như thế, chắc chắn cậu còn coi thường tôi hơn.” Cậu ta thấp giọng nói, “Con trai của nhân tình của mẹ cậu, hai người có hẹn hò không?”

Tôi lắc đầu: “Đã lâu rồi tôi chưa gặp anh ấy.”

Bỗng Heine đến gần, dán vào tai tôi nói: “Vậy chi bằng chúng ta hẹn hò đi, tôi cũng có thể cho cậu những thứ mà đám bạn nhà giàu của cậu có, trang sức vàng bạc, váy vóc túi xách, cậu muốn gì cũng được.”

Dứt lời, cậu ta từ từ áp sát…

Trong đêm hè yên ắng, âm thanh dịu dàng êm ái của chàng trai như khúc khúc cầu siêu khiến người đắm say, gương mặt điển trai và vóc dáng cao ráo của cậu ta cũng khiến người khác loạn nhịp.

Tôi nghiêng người, tránh cái hôn của Heine, nhìn thẳng vào mắt cậu ta: “Tôi phải về đây.”

Heine không dời bước mà còn nắm lấy tay tôi, tiếp tục thấp giọng mê hoặc: “Cậu thích người khác cũng được, chúng ta có thể lén lút qua lại, dù cậu có bạn trai tôi cũng sẽ chờ cậu, chỉ cần cậu gọi tôi một tiếng, tôi sẽ lập tức đến với cậu.”

Tôi không còn khống chế nổi cơn giận, đanh giọng nói: “Tôi không muốn tát tai lần thứ hai trong đêm nay đâu.”

Heine nhìn tôi một lúc, cuối cùng cũng buông tay ra. Cậu ta mệt mỏi ngồi dựa vào sô pha, nhìn chằm chằm trần nhà, nói chuyện cũ.

“Hồi nhỏ, cả tôi và Bill đều thích Lillian, bọn tôi tranh nhau nói chuyện với cô ấy, chơi cùng cô ấy, tặng cô ấy quà, còn cược ai sẽ làm bạn trai của cô ấy. Có một ngày chúng tôi lập giao ước, lần lượt tỏ tình với cô ấy, xem cô ấy sẽ chấp nhận ai. Tôi chuẩn bị một chiếc mũ đội đầu, Lillian vui vẻ nhận lấy rồi hôn lên má tôi, tôi tưởng cô ấy sẽ là bạn gái mình, thế là phấn khích đi tìm Bill, kết quả Bill nói với tôi, Lillian là bạn gái nó, cô ấy nhận dây chuyền nó tặng, cũng hôn nó.”

“Thế là tôi tự động rút lui, tôi không nói cho Bill biết là Lillian cũng nhận quà của tôi, giờ nghĩ lại, nếu ngày trước nói cho nó biết lại hay, có lẽ nó sẽ không đắm chìm sâu đến vậy vì Lillian.”

Tôi bất đắc dĩ nói: “Cũng chỉ là chuyện hồi bé, Lillian còn nhỏ mà.”

Đôi mắt của Heine lóe lên ánh sáng màu cam từ ánh nến, im lặng một lúc, sau đó cậu ta thấp giọng nói: “Có phải phụ nữ các cậu đều coi đàn ông là đồ ngốc không? Cho rằng giả ngu thì có thể vô tư đùa cợt người ta? Nếu đã không có ý thì tại sao lại nhận món quà mà người ta chuẩn bị kỹ lưỡng, còn làm ra hành động khiến người khác hiểu nhầm? Chỉ để tận hưởng cảm giác được săn đón? Còn đàn ông? Cảm tình của đàn ông con trai bọn tôi? Có đáng bị chà đạp không?”

“Cậu nói với tôi chuyện này làm gì?” Tôi cảm thấy phiền não.

“Hừ! Có lẽ tình yêu chỉ là thứ bịa đặt để lừa dối con người, giữa nam và nữ chỉ có giao dịch, dù là hôn nhân hay cái gọi là tình yêu, cậu nghĩ sao?”

Ngoài cửa sổ bỗng vọng tới tiếng cười ồn ào của đám bợm nhậu, điều ấy khiến tôi nhớ lại cái đêm đã ca hát ở quán rượu Jonathan, nhớ tới Lillian đã thành tình nhân của người khác.

Có những lần tôi cho rằng cậu ấy và tôi cùng theo đuổi một mục tiêu, cả hai đều muốn thoát khỏi môi trường sống tệ hại này, muốn trở thành người tốt hơn, cậu ấy là mong ước và hy vọng của tôi, nhưng đến cuối cùng, những thứ tôi thích và ghen tị biến thành thứ thật đáng thất vọng, cuộc sống luôn là chiến trường của mỗi người.

Tôi không kìm được thổ lộ tâm sự với Heine: “Hiện tại tôi cũng đang làm việc kiếm sống, ngày ngày tươi cười chào đón, mỗi khi nói chuyện luôn phải cẩn thận, nếu gây sự đắc tội với người ta thì sẽ không có cơm ăn ba bữa hay chỗ dừng chân nữa, cậu nói chuyện tình yêu với tôi, hầy… Dù có nằm mơ tôi cũng không có sức mơ mộng xa vời đến vậy, Lillian dùng tình yêu đổi chác là điều tồi tệ lắm hả?”

“Nếu cậu đã nghĩ như thế, vì sao còn từ chối tôi?”

Tôi nhìn cậu ta: “Tôi cũng muốn những thứ ấy, trang sức vàng bạc, váy vóc túi xách, nhưng tôi có thể lựa chọn không cần cậu tặng không?”

“Annie à…”

“Cậu đừng làm thế với tôi, vừa giận Lillian chọn người hơn mình vì lợi ích, lại vừa dùng tiền dụ dỗ tôi làm nhân tình của cậu. Nếu tôi nhận lời, vậy có phải khi cậu đang bỡn cợt tôi, cậu cũng đang khinh bỉ tôi là cô gái rẻ mạt chỉ cần dùng tiền là mua được không?”

“Tôi không có ý đó…”

“Cậu đừng nói nữa, tôi từ chối cậu không phải là làm giá với cậu. Ngay cả Lillian, các cậu thích cậu ấy hay ghét cậu ấy cũng được, đều không liên quan gì tới tôi, đừng làm phiền tôi nữa, cho tôi về nhà đi.”

Heine ngẩn ngơ nhìn tôi, sau một hồi giãy giụa, cậu ta thở dài: “Xin lỗi, để tôi đưa cậu về.”

Cậu ta lặng lẽ đi theo sau tôi, lúc tôi về nhà kéo rèm cửa sổ lên, cậu ta vẫn còn đứng dưới đèn đường gần đó.

Tôi không biết rốt cuộc cậu ta có thích tôi hay không, nhưng trong mắt tôi, chỉ vì cậu ta từ bỏ Lillian nên mới chuyển tầm ngắm sang tôi.

Có lẽ cậu ta đã phát hiện điểm giống và khác giữa chúng tôi.

Tôi là người mượn 5 đồng bạc, nên bao giờ cũng có thể trả lại, nhưng Lillian lại là người mượn 10 đồng vàng, kể từ đấy không bao giờ trả nổi.

Nếu ngày ấy tôi cũng lấy không hai đồng vàng của Mike, rất có khả năng sẽ cảm thấy có được tiền bạc quá dễ dàng, từ đó buông bỏ bản thân, quay sang lệ thuộc vào đàn ông, dù gì chỉ cần có nhan sắc trẻ trung là sẽ có được cuộc sống nhàn hạ từ đàn ông thôi.

Nhưng phụ thuộc vào đàn ông ư…

Đàn ông có đáng tin không?

Bố của Juliet, bố của Melissa, chú Neil, bố và anh trai tôi, thậm chí là những người mạnh mẽ như ngài Lucas, năm anh em nhà Jonathan, bọn họ là những người đàn ông thuộc tầng lớp khác nhau, tính cách khác nhau, xuất thân hoàn toàn khác nhau từ kinh nghiệm sống cho đến học vấn.

Nhưng trong số họ có người đáng tin cậy, có người không đáng tin cậy, đôi khi họ đáng tin, đôi khi lại không đáng tin, và khi họ không còn đáng tin nữa, những người phụ nữ dựa vào họ phải làm thế nào đây?



Tôi chưa bao giờ thấy biển, chỉ mới biết qua tranh sơn dầu ở trong sách, cho đến khi tôi nhìn thấy đại dương bao la, lấp lánh qua cửa kính ô tô.

Cô Carolyn dẫn chúng tôi vào khách sạn, sau đó theo ngài Lucas dự tiệc, tôi thay đồ bơi, một mình đến bãi cát.

Bãi cát vàng rợp bóng người nô đùa, huyên náo rung trời. Có mây trắng trên trời, cánh chim hải âu bay lượn trong gió, dưới chân là bãi cát êm ái, gió biển vén tóc tôi, đem lại sự mát mẻ trong ngày hè nóng nực. Tôi chầm chậm bước xuống biển, sóng vỗ da diết, những đợt sóng lạnh băng bắn lên những giọt nước li ti. Tôi vui sướng, vỗ nhẹ lên mặt nước, cảm nhận cái lạnh của nước biển và ấm áp của mặt trời đang ôm lấy tôi, không kìm được bật cười thành tiếng

Những ngày sau đó không khác gì ở trên thiên đường, tôi cùng cặp song sinh chơi đùa bên bờ biển, chúng tôi xây lâu đài cát, vẽ tranh cát, nô đùa quanh đấy, còn nhặt những vỏ sò và những viên đá đẹp.

Cuối cùng cô Carolyn cũng được như ý, ngày ngày cô ấy đều ở cùng ngài Lucas, tham dự tiệc tùng, ra vào nhà ăn sang trọng, khiêu vũ nhảy múa tới tận đêm khuya.

Có ngày nọ, cô ấy vui vẻ quay về, nói cho tôi biết một tin.

“Chúng tôi muốn mở tiệc tiếp khách ở đây, mấy ngày tới em ăn vận gọn gàng, chăm sóc hai đứa nhỏ giúp tôi nhé.”

Màn đêm buông, rất nhiều cỗ xe hơi đến khách sạn, nam nữ sang trọng đi vào với một đống hành lý và người hầu.

Ngài Lucas đứng ngoài cửa đón tiếp từng người một, giới thiệu cô Carolyn và hai cô con gái với họ.

Ngài Baker là quan chức chính phủ, trông như một học giả lịch lãm, đeo một cặp kính tròn, vợ ông ta có vẻ mặt kiêu ngạo, nhìn ai cũng hất cằm, hai người dẫn theo một bé gái.

Ngài Davis là một quý tộc đứng tuổi, vợ ông tuy không còn trẻ nhưng rất xinh đẹp, đoan trang trong từng bước đi, hai người dẫn theo một cậu con trai và một cô con gái.

Ngài Wilson là một doanh nhân giàu có với cái bụng phệ, trên tay đeo đến mấy chiếc nhẫn, vợ ông ta còn rất trẻ, gương mặt trang điểm lộng lẫy, hai người dẫn theo 3 cậu nhóc chừng 10 tuổi.

Ngài Cameron là người đến muộn nhất, nhưng được mọi người chào đón nồng nhiệt nhất, ai cũng nịnh vợ chồng ông cùng con trai duy nhất của họ như hoàng tộc.

Khi tôi đến phòng của người hầu ở tầng dưới để dùng bữa tối, nghe thấy ngài Becker và Davis đang xì xào.

“Phu nhân nhà tôi nổi giận rồi, ngài Lucas lại để tình nhân của mình tiếp khách, quả là sự sỉ nhục.”

“Đành chịu thôi, ngài Lucas là người Conte mà, ở đấy rất cởi mở.”

“Tình nhân của ông ta làm gì thế? Vũ nữ à? Vừa hát vừa nhảy ngay trong buổi tiệc, phu nhân nhà tôi suýt đã trở mặt.”

Quả nhiên sau khi bữa tiệc kết thúc, cô Carolyn và ngài Lucas lại cãi nhau.

“Bọn họ có ý gì! Em không được gặp ai sao!”

“Em bé giọng thôi! Anh không ngờ bọn họ lại cổ hủ như vậy, xin em chịu thiệt một chút, tạm thời đừng xuất hiện trong bữa tiệc.” Ngài Lucas thấp giọng nói.

“Vì sao em phải trốn! Em không muốn!”

“Anh không thể mất mặt trước ngài Cameron được, coi như anh xin em, cho anh thể diện đi!”

Ngày hôm sau, cô Carolyn buồn bã ở lại trong phòng, thậm chí cô còn không thể đi tắm biển, tránh gặp các vị phu nhân khiến bọn họ lúng túng.

“Annie!” Cô chợt gọi tôi tới.

“Vâng?”

“Từ nay trở đi, ngày nào em cũng phải dẫn cặp song sinh đến phòng khách và yến tiệc, tôi không tin bọn họ đuổi được tôi, lại dám đuổi hai đứa bé!” Cô Carolyn nghiến răng nghiến lợi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi