NỤ HÔN CỦA TÙ NHÂN

Sau khi bị cảnh cáo, Anthony không thèm để ý đến tôi nữa mà nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Ngơ ngơ ngẩn ngẩn về đến phòng giam, sau đó tôi không hề ra ngoài nữa. Adam không có ở đây, ngay cả cơm tối tôi cũng không muốn ăn gì, chỉ nóng ruột không yên ngồi chờ đến tận đêm khuya, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng.

Tôi không biết đã trôi qua bao lâu, cũng không biết bây giờ là mấy giờ, chỉ luôn nhìn chằm chằm cánh cửa phòng giam.

Trong bóng đêm ồn ào, cuối cùng tôi cũng chờ đợi được bóng đen kia. Trừng mắt thật to ra nhìn, sau khi nhận ra người đến là Chiêm Nhẫn thì thần kinh của tôi mới hơi thả lỏng một chút.

Không biết Chiêm Nhẫn lấy chìa khóa mở cửa phòng giam từ chỗ nào, nhân lúc trời tối đang đi về phía tôi. Sau đó anh nhanh chóng đưa cho tôi một một bộ quần áo, thúc giục.


"Mau thay đi!"

Tôi bối rối tay chân đi thay quần áo rồi theo anh đi ra bên ngoài. Anh không giải thích, tôi cũng không hỏi gì, chỉ vội vã đi theo đằng sau anh.

Từ sau khi đến đây tôi chưa từng đi đến chỗ nào khác, cũng không biết đi đến nơi nào mới cách xa phạm vi giam giữ tù nhân của nhà tù. Chiêm Nhẫn đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi rồi đẩy tôi lên một chiếc xe. Tôi phải dùng cả tay và chân để leo lên thì ngửi thấy ngay một mùi thối hoắc, ngay sau đó Chiêm Nhẫn cũng chen lấn leo lên, gấp gáp giải thích với tôi.

"Đây là xe chuyên chở rác ra ngoài hằng ngày, nó sẽ đi thẳng đến chiếc thuyền rời khỏi hòn đảo này. Tôi đã nhờ người đón đầy đủ rồi, chỉ cần lên thuyền là không cần lo lắng nữa."

Trong bóng đêm, nhiệt độ tỏa ra từ người anh khiến tôi cảm thấy yên tâm, anh cũng siết chặt lấy cánh tay của tôi khiến tôi không kìm được mà gật đầu, kích động nói liên tục.


"Quá tốt rồi, quá tốt rồi."

Quá tốt rồi, tôi có thể trốn đi ngay rồi.

Không biết ngồi trong chỗ mùi khó chịu này đợi bao lâu, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều trở nên dài đằng đẵng, cuối cùng tôi cũng chờ đến lúc xe chuyển động, lung la lung lay, chậm rãi ung dung chở chúng tôi đi về phía bờ biển tự do.

Tôi nâng lỗ tai lên rồi từ từ nhắm hai mắt lại, nhịp tim treo ngay ở cổ họng. Sau khi cảm nhận được xe ngừng lại mấy lần thì tôi nghe thấy âm thanh nghi ngờ loáng thoáng vang đến.

Chiêm Nhẫn cũng không nói gì, chỉ có tiếng hít thở hỗn loạn mới để lộ ra rằng anh cũng rất hồi hộp.

Chắc có lẽ so với tôi, anh còn khao khát tự do hơn.

Suy nghĩ của tôi dần bay xa bên trong sự xóc nảy. Tôi nghĩ đến cuộc sống  trường học ở nước Anh, nghĩ đến người hầu duy nhất mà tôi quen thuộc trong nhà, nghĩ đến việc sau khi quay về phải làm sao mới có thể tiếp tục việc học, đồng thời quên đi khoảng thời gian này.


Xem như là không thể đắc tội những người có ý định hại tôi kia thì tôi cũng có thể trốn xa thật xa.

Chiếc xe đột nhiên ngừng lại, bàn tay của Chiêm Nhẫn đột nhiên xiết chặt, tôi căng thẳng vội hỏi.

"Sao vậy?"

Anh cất giọng trầm thấp trả lời.

"Xe không nên dừng lại nữa, nó đã dừng bốn lần rồi, đây là lần thứ năm."

Tôi không biết quá trình lúc này thế nào, nhưng thấy anh phát hiện ra bất thường thì cũng lo sợ không yên nên không kìm được mà vội vã hỏi tiếp.

"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ bị bắt lại sao?"

"Đừng sợ."

Anh chỉ an ủi tôi bằng một câu ngắn ngủi. Tôi hoang mang lo sợ mà hoàn toàn nghe theo sắp xếp của anh, chăm chăm phụ thuộc vào anh.

Bên ngoài truyền đến tiếng nói, bỗng nhiên cánh cửa hình như bị người ta mở ra, Chiêm Nhẫn vội đẩy tôi vào sâu bên trong, còn anh thì không nhúc nhích.
Tôi bịt mũi lại, trừng to mắt tập trung nín thở.

Quả nhiên cánh cửa bị mở ra, ánh sáng chói mắt từ đèn pin cầm tay chiếu vào, tiếp theo đó là mấy câu tiếng Anh thiếu kiên nhẫn.

Chiêm Nhẫn không hề động đậy, tôi cũng vậy, hy vọng bọn họ sẽ không phát hiện ra chúng tôi. Thế nhưng tiếng bước chân tiến đến gần, giống như muốn tự mình lên kiểm tra.

Tôi không nhịn được liều mạng rụt người lại vào bên trong, ấy vậy mà Chiêm Nhẫn lại chủ động đứng lên. Ngay sau đó sự ầm ĩ vang lên, tiếng bước chân truy đuổi dần dần cách xa.

Nơi này giống như bị quên lãng, tôi đang chờ đợi trong lo lắng không yên thì chợt nghe thấy tiếng súng vang lên.

Trái tim hít thở không thông một giây, tôi chẳng thể lo nổi chuyện gì nữa, vội đứng dậy xông ra bên ngoài, tiếng nói vang lên đầy run rẩy.
"Chiêm Nhẫn!"

Trong bóng đêm lờ mờ mông lung, tôi nhìn thấy rất nhiều giám ngục đứng trên bờ cát gần bờ biển. Xe dừng trên lối đi vuông vức, mà cách đó không xa có thuyền đang đợi.

Chiêm Nhẫn ngã trên mặt đất, anh đang che lấy bụng của mình giống như không đứng dậy được. Giám ngục đứng bên cạnh đang dùng sức đạp anh một cước.

Bộ quần áo màu lam của anh xen lẫn trong rất nhiều màu lam khác, nếu tôi không cẩn thận nhìn chằm chằm thì có thể sẽ không nhìn rõ anh ở đâu.

Anh đau đớn nằm rạp trên mặt đất, giống như không nghe thấy tiếng gọi của tôi mà những cảnh ngục đứng gần đó đã phát hiện ra con cá lọt lưới là tôi. Dương như họ phát giác được tư thái run rẩy này của tôi không phải là giám ngục thật sự nên đã nhanh chân bước về phía tôi.

Bây giờ tôi mới hiểu được đáng ra mình không nên xuống, vội vã xoay người chạy đi.
Nhưng bóng đêm quá tối, đèn pin cầm tay chói sáng đuổi theo làm tôi không còn chỗ trốn. Tôi giống như một con cừu non bước vào đường cùng, đã định trước là sẽ bị bắt lại.

Đất cát trên bờ biển cấn chân, tôi bị ngã trên mặt đất, không biết trên người có mấy chỗ bị đá làm bị thương, bàn tay đau rát.

Giám ngục đuổi theo, gậy cảnh sát đánh lung tung trên đùi và sau lưng của tôi, vừa cứng lại vừa đau, tiếng nói hùng hùng hổ hổ và hung ác giống như chó hoang gặm cắn lấy tôi.

Tôi bị bọn họ lôi dậy một cách thô lỗ, xô xô đẩy đẩy không biết muốn dẫn tôi đến nơi nào. Trong lúc sợ hãi, tôi nhìn thấy trong nhóm giám ngục đằng xa bỗng nhiên có người nhân lúc bất ngờ đã vác Chiêm Nhẫn đang bị thương lên vai rồi điên cuồng chạy về phía thuyền. Những cảnh ngục khác sau khi phản ứng kịp thời cũng đuổi theo.
Nhưng lại có hai người xông ra từ chiếc thuyền, tiếng súng phá vỡ bầu trời đêm.

Tôi ngơ ngác đứng dậy, giống như nghe thấy Chiêm Nhẫn bị đưa lên thuyền đang gọi tên của tôi. Anh muốn chạy về phía tôi nhưng lại bị người bên cạnh ngăn cản.

Chiếc thuyền khởi động.

Còn tôi thì giống như đã mất đi tất cả sức lực, ngã xuống nền cát trên bờ biển. Nước biển dâng lên che kín bắp chân của tôi, độ mặn theo đó thấm vào vết thương vừa bị đá rạch lúc nãy, rất đau.

"Chiêm Nhẫn…"

Tôi không biết mình nên gọi cái gì, chỉ có thể nhìn vào màn đêm đen nhánh và chiếc thuyền dần dần đi xa, vô thức gọi tên của Chiêm Nhẫn, giống như đang gọi một tia hy vọng nào đó.

Mà tia hy vọng này cách tôi ngày càng xa.

Các cảnh ngục để mất một tù nhân, chỉ có thể trông giữ chặt chẽ tù nhân chạy trốn thất bại là tôi. Cả một vòng người đều nhìn chằm chằm tôi, giống y như ngày đầu tiên tôi đến đây, nghiêm túc hối tôi bước lên phía trước.
Trước mặt lại hiện ra nhiều cảnh tượng như ngày trước. Nhà giam có lưới sắt cao cao và những kiến trúc cứng rắn như mãnh thú mở khuôn miệng đầy máu, còn tôi thì bước từng bước vào trong thứ đen tối ăn thịt người này.

Giờ phút này, từ trong chỗ đen tối kia có rất nhiều giám ngục chạy ra, còn có cả người không mặc quần áo giám ngục, một bộ màu cam bị dính một bóng ma.

Tôi nhìn bóng người cao cao đang đến gần kia, từ tận đáy lòng cảm thấy lạnh lẽo, không thể chịu được nữa mà lải đảo té ngã trên mặt đất.

Không dám ngẩng đầu lên nhìn, tôi cảm thấy một luồng hơi lạnh đang tiếp cận và muốn tiến vào bên trong tôi, lạnh lẽo khiến cả người tôi run rẩy.

Giám ngục luyên thuyên nói nhanh gì đó, ồn ào không nghe rõ ràng, tôi cố sức cúi đầu, muốn chui tọt vào trong lòng đất. Nhưng có một đôi tay đặt lên vai tôi khiến tôi không nhịn được run lên.
Giọng nói trầm thấp bên trên nói gì đó với giám ngục bằng ngôn ngữ nào đó tôi không hiểu, Adam cũng bế tôi lên, cánh tay của hắn vòng xuống dưới gối vào sau lưng, ôm tôi vào lòng.

Hơi thở quen thuộc đến gần, thậm chí tóc của tôi còn cọ vào cằm hắn. Khi hắn nói chuyện, giọng nói của hắn giống như đang dán vào lỗ tai của tôi.

Tôi rất sợ hãi, trọng lượng cả người dồn hết vào cánh tay rắn chắc của hắn. Ta sợ rằng hắn sẽ nâng cao tay lên rồi ném ta xuống như vậy, hoặc không hề nể tình mà bẻ gãy xương của tôi.

Tất cả âm thanh bên ngoài đã biến thành tạp âm ồn ào, lỗ tai của tôi kêu ong ong, không còn tâm trạng nào để nghe. Tôi toát mồ hôi lạnh, lo sợ thấp thỏm nghĩ xem Adam sẽ làm gì.

Lúc đầu hắn không nên phát hiện ra. Chiêm Nhẫn bảo tôi phải nghĩ cách để giam hắn lại, sau đó nhân lúc hắn không có ở phòng giam thì chúng tôi có thể thuận lợi chạy trốn.
Nhưng bây giờ hắn đã phát hiện ra. Bước ra từ phòng tạm giam, hắn phát hiện ra tôi chạy trốn.

Càng hỏng bét hơn là tôi chạy trốn thất bại.

Hắn có tức giận không?

Hắn sẽ đánh tôi sao?

Hắn sẽ trách tôi lừa gạt hắn rồi trừng phạt tôi sao?

Những suy đoán này tôi đều không biết, đầu óc trống rỗng. Một lúc sau tôi mới phát hiện ra âm thanh của giám ngục đã biến mất, xung quanh không còn người nào hết mà chỉ có vách tường tối như mực và lưới sắt ở gần.

Adam ôm lấy tôi đi về phía phòng giam, về phía nhà tù.

Dưới tình huống như này hắn càng tỏ ra bình tĩnh, càng tỏ ra yên tĩnh thì tôi càng sợ hãi. Sợ hắn nhân lúc tôi không phòng bị sẽ mở ra miệng lớn đầy máu cắn nát xương cốt của tôi.

Nhà giam vẫn giữ dáng vẻ trước khi tôi rời đi. Trên giường là cái áo tù tôi chưa kịp thu dọn, bày ra bừa bộn.
Khi đó trong lòng tôi tràn đầy vui vẻ, nghĩ rằng sẽ không quay lại nữa, không ngờ rằng chỉ được có mấy giờ, tôi đã quay lại Địa Ngục chật chội này.

Adam đặt tôi lên giường, tôi lập tức rúc vào góc sâu nhất, hẻo lánh nhất và cách xa hắn nhất ngồi co ro, sợ hãi khóc lóc cầu xin tha thứ.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Tôi sai rồi, tôi không dám nữa đâu, cầu xin anh…"

Tôi không biết mình đang nói xin lỗi cái gì. Vì mình cố ý dẫn dắt hắn gϊếŧ mấy phạm nhân kia, vì đã lừa gạt hắn, vì muốn tránh né trừng phạt cho nên liều mạng yếu thế đi lấy lòng.

Trong đầu tôi loạn xạ cả lên, lời nói của tôi không mạch lạc, tôi cũng không biết mình đang nói cái gì cả. Tôi chỉ muốn hắn đừng nóng giận, đừng phạt tôi. Tôi sợ hãi.

Tôi luôn cúi đầu sát xuống đầu gối để trốn tránh, nhưng lúc Adam đến gần tôi vẫn có thể cảm nhận được. Trái tim tôi đã không thở nổi nữa, vô thức che đầu run lẩy bẩy.
Tay hắn vuốt ve tóc tôi, sau đó nâng mặt tôi lên. Hai mắt tôi đẫm lệ, mơ màng không nhìn thấy rõ, bởi vì sợ hãi quá độ nên cũng không phát ra được âm thanh nào.

Lòng bàn tay của hắn lau đi nước mắt ẩm ướt trên mặt tôi, rồi nhẹ nhàng sờ lên mắt tôi, Adam nói.

"Đừng khóc."

Tôi sợ hãi gật đầu không ngừng, cất giọng run rẩy.

"Tôi không khóc, tôi rất ngoan, tôi không khóc."

Nước mắt không nén được lại chảy xuống, có lau đi cũng không hết. Tôi gấp gáp xoa mắt và sợ hãi nghĩ rằng hắn có chê tôi phiền không, có cảm thấy tôi không nghe lời không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi