NỤ HÔN CỨU RỖI

Ôn Túc An sửng sốt một chút, lúc này mới ý thức được Lâm Tứ đang nghiêm túc nói chuyện kết hôn.

Từ khi ở bên nhau bọn họ đã gián tiếp đề cập chuyện này, Lâm Tứ cũng nói cho cô biết về dự định tương lai, cùng với sự việc chiếc vòng tay, anh đã sớm tỏ rõ thái độ với cô. Nhưng mà, không hiểu sao lúc này nghe từ miệng anh nghiêm túc nói ra, Ôn Túc An vẫn cảm thấy choáng ngợp.

Ôn Túc An còn chưa kịp trả lời, Lâm Tứ đã nói tiếp: “Em không cần vội vàng cho anh đáp án, anh chỉ muốn cho em biết, anh nghiêm túc muốn ở bên em cả đời. Còn việc khi nào kết hôn, kết hôn ở đâu, tất cả do em quyết định."

Ôn Túc An dựa vào trong lòng Lâm Tứ, hồi lâu mới nói: “Vậy nếu như em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thì sao?”

“Vậy thì…” Lâm Tứ cười, “Chúng ta cứ yêu đương hẹn hò cả đời đi.”

“Anh nguyện ý không?” Ôn Túc An hỏi.

Lâm Tứ nhún vai, "Không muốn thì còn làm gì được, chỉ cần em đừng chạy trốn là được."

Do trải nghiệm từ nhỏ nên Lâm Tứ có chút sợ hãi hôn nhân, chịu ảnh hưởng của Lâm Tấn Thành, anh sợ mình sẽ không thể trở thành một người chồng, người cha tốt...

Nhưng sau khi gặp Ôn Túc An, anh thường xuyên ở lại nhà cô, dần dần nhìn thấy đồ đạc của mình ở mọi ngóc ngách trong nhà cô, Lâm Tứ nghiễm nhiên có cảm giác mình đã có một mái ấm, cũng khao khát cuộc sống gia đình.

Anh cũng không nhớ rõ, nhưng đột nhiên có một ngày, anh bắt đầu nghĩ đến việc sẽ đặt tên cho con của hai người.

Ôn Túc An ngẩng đầu lên, hai tay nắm chặt góc áo, do dự lên tiếng, có chút ngượng ngùng, "Vậy, lúc này là anh đang cầu hôn em sao?"

Lâm Tứ nhướng mày, "Em nghĩ sao?"

“Không tính.” Ôn Túc An cau mày, “Người ta cầu hôn phải có hoa, có nhẫn, còn có không gian lãng mạn. Anh bây giờ cầu hôn em chỉ bằng một nồi cháo gà."

Lâm Tứ nhìn Ôn Túc An cười to, cảm thấy Ôn Túc An càng ngày càng dễ thương.

"Ừm, không tính, lần sau anh sẽ cầu hôn chính thức."

——

Tết Nguyên Đán năm nay, Ôn Túc An trực tiếp đưa Lâm Tứ về nhà, Ôn Chi Bình nhìn thấy tuy rằng không biểu lộ cảm xúc, nhưng cũng không nhiệt tình, ngược lại Cát Tư Tình lại bận rộn tiếp đãi Lâm Tứ.

Bà nội Ôn năm nay trở về biệt thự họ Ôn, Ôn Túc An đương nhiên chỉ có thể ở trong nhà.

Cơm nước đã xong, Lâm Tứ và Ôn Túc An đang ngồi trong phòng khách xem tivi, xung quanh không có ai, Lâm Tứ tiến lại nói: "Em à, anh có được tính là gả vào hào môn không?"

Ôn Túc An liếc một cái, “Anh muốn như vậy à?” Cô lại nói: “Nhưng đáng tiếc, em sẽ không kế thừa công ty của ba, cho nên rốt cuộc vẫn là tiểu thư nghèo túng.”

"Không sao, anh có tiền, anh sẽ nuôi em."

Ôn Túc An không cho là vậy, chiếu lệ gật đầu, "Được, chờ anh phát tài rồi sẽ bao nuôi em."

Lâm Tứ cười, xoa đầu Ôn Túc An.

Lúc ăn cơm, vì băn khoăn có Lâm Tứ ở đây, Ôn Chi Bình không còn lải nhải nói nhiều như trước, sau khi ăn cơm xong liền lên lầu nghỉ ngơi.

Ôn Túc An đem Lâm Tứ ra khỏi nhà, bảo dẫn anh đi đến một nơi.

Ôn Túc An mặc dù không nói rõ ràng, nhưng Lâm Tứ đại khái cũng đoán được Ôn Túc An sẽ dẫn anh đi đâu.

Trên bia mộ có khắc dòng chữ "Từ Úy" và một tấm ảnh đen trắng. Khi Lâm Tứ lần đầu gặp Ôn Chi Bình, anh còn tưởng Ôn Túc An và Ôn Chi Bình giống nhau, nhưng đến khi gặp Từ Úy, anh mới biết Ôn Túc An giống mẹ nhiều hơn.

Từ Úy khi qua đời mới ngoài ba mươi tuổi, dung mạo trẻ trung như thiếu nữ đôi mươi, thoạt nhìn Lâm Tứ còn tưởng đây là chị gái Ôn Túc An.

“Mẹ, con tới thăm mẹ, chúc mừng năm mới.” Ôn Túc An đặt bó bông cúc trước mộ mẹ, kéo Lâm Tứ ngồi xuống, “Đây là bạn trai của con, anh ấy tên Lâm Tứ, mẹ nhìn xem, rất đẹp trai đúng không."

Bình thường Ôn Túc An một mình đến thăm mẹ cũng không nói nhiều, phần lớn chỉ ngồi ở chỗ này, có khi cả tiếng đồng hồ cũng không nói một câu, nhưng lần này cô lại nói rất nhiều, kể tường tận mọi chuyện xảy ra trong một năm vừa qua, Lâm Tứ cũng nói chuyện tới Từ Uý, hai người nấn ná đến hơn một tiếng đồng hồ mới rời đi.

Sau khi đi ra, Lâm Tứ ôm eo Ôn Túc An, cười hỏi: "Giờ mới biết em thích anh như vậy, còn tỉ mỉ giới thiệu anh với mẹ."

Ôn Túc An bình tĩnh nói: "Nói cặn kẽ như vậy để sau này nếu như anh dám có lỗi với em thì mẹ em nửa đêm sẽ tới tìm anh tâm sự."

"..." Lâm Tứ chợt hiểu ra, "Bảo sao vừa rồi em còn nói sinh nhật của anh cho mẹ."

Phụ nữ thật tàn nhẫn.

——

Lâm Tứ và Ôn Túc An ở lại Lăng Thành một tuần, hôm trước khi đi, Ôn Chi Bình gọi Lâm Tứ vào thư phòng một mình nói chuyện, Ôn Túc An ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại hoảng hốt.

"Chị, không sao đâu, anh rể lợi hại như vậy, nhất định có thể đánh bại ba."

Ôn Tư Chi vừa ăn quà vặt vừa nói, Ôn Túc An lườm cô bé một cái, "Cứ cười đi, sau này chị sẽ không nói giúp Tiểu Bằng của em đâu."

"Em sai rồi, chị!"

Ôn Túc An lo lắng đợi bên ngoài thư phòng, ước chừng nửa tiếng, Lâm Tứ rốt cuộc cũng đi ra.

Lâm Tứ vừa đi ra liền nhìn thấy Ôn Túc An, trên mặt cô lộ ra vẻ khẩn trương, Ôn Túc An hỏi: "Ba nói chuyện gì với anh?"

Lâm Tứ thấy bộ dạng của cô thật buồn cười, liền an ủi: "Không sao, tùy tiện tán gẫu thôi."

Ôn Túc An nghi hoặc nhìn, lại thò đầu vào, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Ôn Chi Bình.

"Nhìn cái gì? Ba còn có thể cắn cậu ta sao?"

Chậc chậc, đúng là hung dữ.

Ôn Túc An trở về Vụ Thành, cũng không hỏi Lâm Tứ cùng Ôn Chi Bình đã nói gì. Sau khi trở về, Lâm Tứ có chút kỳ quái, cả ngày lén lút đi sớm về muộn, Ôn Túc An mẫn cảm, liền nhận thấy có gì đó không ổn.

Di chứng từ chuyện Cố Chính khiến cô nổi lên nghi hoặc, vì vậy thường tra hỏi Lâm Tứ, nhưng lần nào anh cũng có cách dỗ cô, thậm chí còn bị anh kéo lên giường dạy dỗ vì cái tội vu khống bạn trai.

Ôn Túc An tự cảm thấy mình sẽ không xui xẻo như vậy đi, bị hai tên đàn ông liên tiếp lừa gạt.

“Nếu lo lắng thì cứ đi theo, xem buổi tối anh ấy đi đâu.” Cừ Tiểu Chiêu đề nghị.

Ôn Túc An nói: "Không đi, hiện tại tôi vẫn có chút trốn tránh, lỡ như anh ấy thật sự ở bên ngoài có người khác thì làm sao bây giờ..."

"Chị em, can đảm lên đi, nếu như anh ấy thật sự làm chuyện có lỗi với cậu thì lập tức gọi tôi tới, tôi sẽ xé nát miệng anh ta tại chỗ."

Lời nói của Cừ Tiểu Chiêu khiến Ôn Túc An rùng mình, thậm chí còn đang suy nghĩ xem trận chiến giữa Cừ Tiểu Chiêu và Lâm Tứ thì ai sẽ thắng.

Tuy nhiên, Cừ Tiểu Chiêu cũng an ủi cô rằng dựa vào trực giác của một người phụ nữ, cô cảm thấy Lâm Tứ nhất định là một người tốt, sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với Ôn Túc An.

Ôn Túc An tin lời bạn thân của mình, cũng chờ xem Lâm Tứ đang bận rộn chuyện gì.

——

Cũng may Lâm Tứ không để Ôn Túc An lo lắng quá lâu, hôm nay là kỷ niệm một năm yêu nhau, sáng sớm tỉnh dậy, Lâm Tứ nói với Ôn Túc An rằng buổi tối sẽ đưa cô ra ngoài. Buổi chiều, Ôn Túc An bắt đầu chuẩn bị, mặc bộ áo cô mới mua, chờ xem Lâm Tứ định làm gì.

Buổi chiều, Lâm Tứ đi làm chút việc vặt, sau khi trở về liền cùng Ôn Túc An đi ra ngoài.

Ngồi trong xe, Ôn Túc An bắt đầu đoán xem Lâm Tứ sẽ đưa cô đi đâu.

"Đừng nói anh muốn đi đến nhà hàng mới khai trương được netizen giới thiệu gần đây nhé. Nghe nói phải đặt bàn từ rất lâu..."

Lâm Tứ cười, mặc kệ Ôn Túc An lung tung đoán mò.

“Hôm nay chúng ta ăn cơm ở một chỗ đặc biệt.” Cuối cùng Lâm Tứ cũng chỉ đưa ra manh mối như vậy.

Đặc biệt?

Ôn Túc An nghĩ tới nghĩ lui, lại không nghĩ ra Vụ Thành có nơi nào đặc biệt, chẳng lẽ Lâm Tứ muốn dẫn cô đi cắm trại?

Thôi đi, mùa hè nóng cháy mà cắm trại gì...

Khung cảnh trước mặt ngày càng trở nên quen thuộc cho đến khi cô nhìn thấy tòa nhà cao tầng mang tính biểu tượng của Vụ Thành.

Ôn Túc An quay đầu, "Sao lại dẫn em tới đây?"

Đây là khu vực trung tâm của Vụ Thành, Ôn Túc An rất ít khi tới đây, bởi vì mức sống ở đây rất cao.

Chỉ là một ngày kỷ niệm, không cần phải tiêu tốn quá nhiều tiền.

"Mình tìm một nhà hàng nào cũng được mà, nơi này đắt lắm."

Lâm Tứ không nói gì, nhìn Ôn Túc An đầy ẩn ý rồi quay vô lăng, lướt qua mấy quán ăn đó, đi vào một khu nhà.

Ôn Túc An sửng sốt một chút, rất nhanh trong đầu liền hiện ra một suy đoán.

Tiếng ồn của phố xá cũng bắt đầu im bặt, Lâm Tứ dẫn Ôn Túc An vào thang máy, đi lên lầu.

“Hôm nay chúng ta đến nhà bạn anh ăn tối à?” Ôn Túc An vẫn không thể tin nổi, hỏi một câu có phần ngớ ngẩn.

“Em bị ngốc à?” Lâm Tứ xoa đầu Ôn Túc An, thang máy mở ra, ngay trước mặt có một cánh cửa.

Ôn Túc An lúc này đã chắc chắn đến 90%, cho đến khi thấy Lâm Tứ nhập mật khẩu vào, cửa mở ra, suy đoán hão huyền lúc này mới trở thành hiện thực.

Căn hộ nhìn ra bờ sông ở trung tâm Vụ Thành, rộng 100m2, trang trí rất đẹp, căn nhà như này Ôn Túc An chỉ từng thấy trên mạng, chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ bước chân vào.

"..." Ôn Túc An nuốt nước miếng, "Lâm Tứ, anh được phú bà nuôi dưỡng sao?"

“Em đang nghĩ gì vậy?” Anh phì cười.

Lâm Tứ nắm tay Ôn Túc An, ghi dấu vân tay lên thiết bị an ninh, nói cho cô biết mật khẩu, sau khi vào cửa, từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép, bật đèn trong phòng lên, mọi thứ bày ra trước mắt làm cô chóng mặt.

Lâm Tứ đẩy Ôn Túc An đi vào, bên ngoài khung cửa sổ lớn từ trần đến sàn có thể nhìn thấy những con tàu du lịch đang trôi lững lờ trên sông.

Cô nghe thấy Lâm Tứ nói: "Ôn Túc An, từ nay về sau nơi này sẽ là nhà của chúng ta."

Ôn Túc An tỉnh táo lại, không thể tin được Lâm Tứ lại có thể đột nhiên mua một căn nhà đắt tiền như vậy.

"Đợi một chút, anh kiếm đâu ra căn nhà này vậy?"

"Anh đã mua nó."

"Anh lấy tiền ở đâu?"

Lâm Tứ vẻ mặt nghi hoặc nhìn Ôn Túc An, cảm thấy mình bị oan ức, thật ra đã hơn một lần anh nói với Ôn Túc An, rằng anh không nghèo như vậy, nhưng Ôn Túc An có lẽ cảm thấy rằng anh chỉ đang lừa cô.

"Em có nhớ anh từng là nhân viên ngân hàng đầu tư không?"

"Nhớ"

"Mặc dù không làm trong ngành này nữa, nhưng anh cũng có một vài khoản đầu tư. Tiệm xăm không phải là tất cả tài sản của anh, đầu tư tài chính mới là thu nhập chính."

Ôn Túc An hiểu ra, "Cho nên anh lấy tiền đầu tư để đặt cọc nhà sao?"

Nói xong lời này, Lâm Tứ thấy ánh mắt cô ngưng trệ, trầm mặc một lát, sau đó mới nghiêm túc nhấn mạnh: "Thanh toán hết rồi."

"..."

Những ngôi nhà ở đây có giá khởi điểm 100.000 nhân dân tệ mỗi mét vuông, Lâm Tứ làm sao có khoản đầu tư lớn như vậy, đã thế còn mở tiệm xăm làm gì, sao không trực tiếp mở công tư đầu tư...

Lâm Tứ biết Ôn Túc An suy nghĩ gì, liền nói, "Nhà bà nội"

Ôn Túc An: "Bán rồi?"

Lâm Tứ: "Tốt hơn bán nữa."

Ôn Túc An: "???"

Lâm Tứ khẽ cười: "Được đền bù."

"..."

Im lặng trong ba giây.

"Chết tiệt!!!!"

Cô đã nghĩ rằng bạn trai của mình là một anh chàng chán chường, sống trong nghèo khó, nhưng chỉ sau một đêm liền nhận ra anh ấy là một nhà đầu tư tài chính.

chờ Ôn Túc An tiêu hóa xong, Lâm Tứ mới chậm rãi giải thích.

Khi đưa Ôn Túc An về, anh chỉ nghe nói nhà cũ có thể bị phá bỏ, nhưng không có văn bản chính thức nên không nói cho Ôn Túc An biết. Khi đang ăn tết ở Lăng Thành thì văn bản phá dỡ đã chính thức được ban hành, Lâm Tứ tính toán số tiền đền bù và số tiền tiết kiệm của bản thân, ước tính có thể mua một căn nhà ở trung tâm thành phố nên đã nói với Ôn Chi Bình về vấn đề này.

"Cho nên em thắc mắc vì sao ba không làm khó anh, thì ra là vì anh dùng tiền mua chuộc ông ấy."

“Mua chuộc cái gì?” Lâm Tứ nắm tay Ôn Túc An, “Những lo lắng đó là chuyện bình thường, cho dù ba em không nói lời nào, anh cũng sẽ mua căn nhà này cho em. Đay là phòng làm việc, bên cạnh là phòng ngủ, còn có phòng cho khách..."

Căn nhà Lâm Tứ mua rộng gần 200m2, bố trí ba phòng ngủ, hai phòng khách, mấy tháng nay Lâm Tứ ngày nào cũng đi sớm về muộn để lo việc sửa sang, cố gắng tạo bất ngờ cho Ôn Túc An vào đúng ngày kỷ niệm của hai người.

Sau khi thăm nhà mới, Lâm Tứ nhìn Ôn Túc An đang sững sờ, ánh mắt dịu dàng.

“Lại đây.” Anh hướng Ôn Túc An, vươn tay.

Ôn Túc An đi tới, Lâm Tứ kéo cô đến trước mặt, từ phía sau ôm lấy cô, hai người cùng nhìn về phía dòng sông sáng lấp lánh phía dưới.

Màn hình LED lớn của tòa nhà chiếu đoạn phim quảng cáo của một bộ phim nào đó.

Ôn Túc An đang xuất thần, Lâm Tứ đột nhiên thì thầm bên tai cô: "Ôn Ôn, nhìn màn hình đi."

Ôn Túc An nhìn màn hình LED đối diện.

Quảng cáo trên màn hình phát xong, sau đó màn hình đen kịt trong chốc lát, giây tiếp theo Ôn Túc An nhìn thấy người trên màn hình biến thành mình.

Cô đông cứng lại.

Có rất nhiều hình ảnh và video mà ngay cả côcũng không biếttừ đâu đến, một số cảnh cô hát trên sân khấu của quán bar, một số cảnh cô mặc đồ ở nhà nhảy múa, một số cảnh cô đứng dưới ánh đèn đường trong mưa tuyết, còn có hình ảnh cô mặc váy yếm chạy trên cánh đồng mùa hè. Từ lúc quen cô, mỗi lần gặp nhau anh dường như đều chụp lại một tấm hình hoặc lưu lại một video về cô.

Ôn Túc An từng thắc mắc tại sao Lâm Tứ lại vô cớ chụp ảnh cô, lúc đó Lâm Tứ nói vì cô xinh nên muốn chụp, lâu dần Ôn Túc An cũng quen nên không thắc mắc nữa.

Nhưng cô không ngờ rằng tất cả những thứ anh chụp đều sẽ xuất hiện vào lúc này.

Lâm Tứ ôm lấy người phụ nữ đang kinh ngạc không nói nên lời, nhỏ giọng nói: “Anh không nghĩ ra cách cầu hôn nào lãng mạn, chỉ có thể dùng cách th ô tục này, cũng là cách thông báo cho cả thế giới biết em và anh chính thức ở bên nhau. Ôn Túc An, có thể em cảm thấy anh không đứng đắn, lúc nào cũng giống như đang bông đùa, có đôi khi bộc lộ tình cảm còn bị em coi là trò lưu manh..."

Ôn Túc An cười thành tiếng, nhưng cười xong, hốc mắt lại ươn ướt.

"Nhưng trên thực tế, từ lần đầu tiên tiếp cận em, anh đã không nghĩ đến chuyện đùa giỡn. Trong ấn tượng của anh, em lúc đó mặc váy hai dây màu đen, đứng trên sân khấu hát bài "Kiss Everywhere," lúc đó anh rất thích em, có thể em nghĩ rằng anh chỉ quan tâm đ ến tình d*c, nhưng thực sự anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên, giống như những gì em đã hát đêm đó, anh có lẽ cũng đã bị em đánh cắp mất trái tim của mình, vì vậy anh luôn cố chấp muốn đến gần em."

"Anh đã nói rồi, anh không phải người xấu xa, em ở bên anh, anh sẽ không để cho em chịu oan uổng, anh có thể cho em tất cả những gì anh có, cho nên... "

Chiếc nhẫn kim cương khúc xạ ánh sáng trong phòng, xẹt qua đôi mắt đẫm lệ của Ôn Túc An, cô khẽ chớp mắt, một giọt thủy tinh rơi xuống, cô cũng nhìn thấy dòng chữ trên màn hình lớn đối diện, đồng thời một câu nói rơi vào tai cô.

—— 【 Ôn tiểu thư, gả cho anh nhé? 】

—— "Ôn tiểu thư, gả cho anh nhé?"

Năm đó, Ôn Túc An bị một tên lưu manh lừa gạt, khi cô đang thất hồn lạc phách thì có một Lâm Tứ xông vào cuộc đời cô, một người đàn ông không có gì nổi bật, nhưng mỗi lần nhìn cô đều toát ra cảm giác ôn nhu và nâng niu như báu vật.

Anh từng nói với cô, đừng vì bất kỳ ai mà thay đổi bản thân, bởi vì trên đời này sẽ không có ai yêu bản thân mình hơn chính cô.

Anh cũng nhiều lần an ủi cô rằng, thay vì tìm kiếm ánh sáng, thà bản thân mình là ánh sáng.

Anh cũng cho cô biết rằng, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện vui vẻ qua đường với cô, anh vẫnluôn nghiêm túc và kiên định với cô.

Cừ Tiểu Chiêu từng hỏi, cô còn tin vào tình yêu không.

Ôn Túc An nghĩ đến vấn đề này, đưa tay đeo nhẫn vào.

Cô nghĩ, thứ cô tin tưởng không phải là tình yêu.

Mà là Lâm Tứ.

"Vâng."

- Hết văn bản - 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi