NỮ LƯU MANH SỐNG LẠI NGOÀI Ý MUỐN

Editor: Kinh Thuế

“Dư Chậu, cô chết thật thảm mà.” Cậu gần như khóc rống lên, hơn nữa càng khóc lại càng thê lương, trong kho hàng yên tĩnh chỉ có tiếng khóc của cậu, thậm chí đã đạt đến trình độ gào khóc thảm thiết.

Chỉ còn mình cậu, vậy càng chứng minh được, Dư Châu cùng tên sắc lang kia đã đồng quy vu tận rồi, cô chính là anh hùng của trường học cũng là anh hùng của cậu.

“Ô, Dư Châu…” Một tiếng lại một tiếng.

“Đủ rồi, tôi còn chưa có chết, anh tiếp tục rủa tôi thử xem.” Thanh âm mang theo nín nhịn đã lâu, cực kì không có kiên nhẫn.

Dư Châu, con mắt Trình Vũ mở to, ánh sáng như chợt bừng lên trong mắt cậu, so với trước kia dễ nhìn hơn rất nhiều, thật ra trừ vóc người cao gầy bên ngoài, cả người cậu cũng không biến hóa thêm gì.

Cô không chết, nước mắt cậu cứ như vậy đọng ở khóe mắt, sau đó nhanh chóng biến mất, lau qua mặt của mình, lại ngập ngừng muốn nói.

Rầm một tiếng, cánh cửa kho hàng đổ xuống, Trình Vũ bất ngờ nheo mắt lại, ở trong bóng tối quá lâu đột nhiên gặp ánh sáng mạnh nhất thời khiến cậu không thích nghi được.

“Ồ, trong này đúng là có chuyện hay mà, dường như chúng ta đã bỏ lỡ rồi.” Một âm thanh cực kì trong trẻo truyền đến, Trình Vũ ngẩng đầu, nhìn theo ánh sáng, có thể thấy rõ những bộ quần áo bạch sắc quý tộc.

Mấy người đứng đó tuy khí chất bất đồng nhưng đều rất anh tuấn. Những người này, trong trường học này có ai lại không biết, Đan Gia Dật, Dư Dịch, Tả Tư Viêm.

Sao bọn họ tới đây. Cậu không hiểu chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ lại, quay đầu nhìn, miệng cậu há hốc, mắt mở lớn trừng trừng.

“Các anh đến xem diễn trò?” Khóe môi cô hạ xuống, thả lỏng chân mình, khí lực và trọng lượng quả nhiên có quan hệ trực tiếp, thân thịt này muốn đánh ai cũng đủ khí lực.

So với cô trước kia, vẫn còn có thể đánh, tuy hơi béo nhưng cũng khá linh hoạt rồi. Cô bước nhẹ đứng lên, đi đến chỗ Dư Dịch bên kia, trên mặt đất còn một người đàn ông đang nằm yên không cựa quậy.

“Ô…” Hắn chỉ khẽ rên được như vậy, miệng lệch méo xệch nửa câu cũng không nói được.

Dư Dịch nhẹ nhàng xoa tóc Dư Châu, “Em có biết như vậy rất nguy hiểm không, hành vi thế này sau này không được tái lập nữa.” Ngữ khí của anh mang theo không đồng ý , ánh mắt lạnh lùng đảo qua người đàn ông còn giãy dụa trên đất, có điều, cũng không biết Dư Châu dùng biện pháp gì, khiến cho hắn chỉ có thể nằm đấy, hiện tại vẫn đang úp sấp rên rỉ trên mặt đất. Đặc biệt là bộ dáng miệng lệch mắt trồi ra kia đúng là có chút nực cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi