NỮ NGỤ TRÙ TRỌNG SINH

Dù vậy hôm nay tiền kiếm được từ bán bánh bao chắc chắn không ít, Hà Ngọc vẫn cảm thấy rất vừa lòng.

Phó Vịnh Hạm ngồi ở đầu xe mỉm cười, giống như làm ảo thuật móc ra một cái túi đưa cho bà, Hà Ngọc đảo mắt qua phát hiện vậy mà là hai cái bánh bao nóng hổi! Bà vội vàng cho xe dừng lại ở ven đường, kinh ngạc nhìn Phó Vịnh Hạm: "Mấy cái bánh bao này là..."

Con ngươi Phó Vịnh Hạm ánh lên cái nhìn giảo hoạt, nói: "Cái này là lúc nãy con tranh thủ giấu đi đó. Chúng ta mới sáng sớm đã dậy làm bánh, còn chưa ăn gì cả, chắc mẹ đói bụng rồi, ăn tạm bánh bao này đi, cũng coi như nếm thử tay nghề của con gái mẹ."

Hốc mắt Hà Ngọc bỗng đỏ bừng.

Bà đã sớm luyện thành thói quen mải buôn bán mà không chú ý ăn uống, không nghĩ tới con gái lại để ý đến vậy, còn yên lặng để lại đồ ăn cho mình.


Đúng là con gái càng lớn càng hiểu chuyện!

Tuy rằng trước kia còn nhỏ cũng vẫn rất ngoan. Chỉ là từ sau khi nằm viện lại càng hiểu chuyện hơn lúc nhỏ. Nghĩ đến bệnh viện, Hà Ngọc lại nhớ tới nguyên nhân Phó Vịnh Hạm phải nằm viện.

Phó Phi Bằng đáng chết!

Hai mươi năm không gặp, không nghĩ tới vừa mới xuất hiện đã thiếu chút lấy luôn mạng con gái bà!

Trong đầu Hà Ngọc chợt lóe qua chút chuyện không vui nhưng sau đó bà lại trở lại bình thường, bình thản cười tiếp nhận bánh bao con gái đưa qua, lòng tràn đầy kích động cắn một miếng. Mà một miếng này vào miệng, trên mặt Hà Ngọc cũng hiện lên biểu cảm kinh ngạc y hệt những vị khách lần đầu được ăn bánh bao ngon như vậy.

Bà trợn mắt không nói nên lời nhìn Phó Vịnh Hạm. Xem ra bà đã hiểu tại sao con gái định giá bánh bao đắt hơn bình thường nhưng vẫn nhiều người mua rồi!


Hà Ngọc ăn ngon đến mức thiếu chút nữa nuốt luôn cả lưỡi. Vừa ngẩng đầu liền thấy Phó Vịnh Hạm đang cầm màn thầu nhai chậm nuốt kỹ ở bên cạnh.

Ầy xem ra con gái cũng không ngốc, còn biết để lại đồ ăn cho bản thân.

Phó Vịnh Hạm vừa ăn màn thầu, vừa lấy ra một cốc nước ấm đưa cho Hà Ngọc, cũng không biết vừa rồi bận rộn bán hàng như vậy mà cô còn có thời gian đun nước.

Hà Ngọc lang thông hổ yết ăn hai cái bánh bao, tuy rằng chưa nghẹn nhưng cũng có chút khát nước, cốc nước này đưa tới thật đúng lúc.

Có một cô con gái tri kỷ như vậy quả thật là một chuyện đáng mừng!

Trên đường trở về, Phó Vịnh Hạm tùy ý hỏi: "Mẹ à, sáng nay mình kiếm được bao nhiêu thế?"

Hà Ngọc tính toán trong lòng một chút, nói: "Bánh bao bán được gần ba trăm cái, màn thầu thì chưa đến một trăm. Mẹ chưa tính chi tiết nhưng ước tính chắc cũng được tầm năm trăm tệ đó. Trừ hao phí tổn đi hẳn là cũng lời được khoảng ba trăm đồng..."


Càng tính, mắt Hà Ngọc càng sáng. Trên thực tế, khi ước tính được ra con số này, đến Hà Ngọc cũng không ngờ được chỉ trong một buổi sáng lại có thế kiếm lời được nhiều như vậy. Chủ yếu vẫn do Phó Vịnh Hạm hôm nay định giá cao hơn, ước chừng gấp đôi lúc trước bà định. Một buổi sáng hôm nay quả thực kiếm được nhiều hơn so với trước kia Hà Ngọc bán!

Nếu mỗi ngày đều có thể kiếm được như vậy, Hà Ngọc cũng không cần lo không đủ học phí và phí sinh hoạt cho con gái nữa rồi, thậm chí nếu cố gắng tiết kiệm, tương lai có thể mua một căn nhà nhỏ cho con gái ở Cam Châu.

Hà Ngọc cảm thấy rất vừa lòng với thu nhập sáng nay nhưng Phó Vịnh Hạm lại nhíu mày.

Mấy hôm nay dung nạp trí nhớ của nguyên chủ, cô cũng hiểu biết chút về xã hội hiện đại này. Một buổi sáng có thể kiếm được hơn 300 đồng thực sự cũng không tính là ít. Nếu mở quầy bán buổi tối nữa hẳn là có thể kiếm thêm nhiều nữa. Nhưng tính đi tính lại, dù bán như vậy cùng lắm cũng chỉ kiếm được mấy trăm đồng mà thôi. Còn muốn sống thoải mái ở Cam Châu, vừa muốn mua được nhà ở mới thì ít nhất cũng cần bảy đến tám mươi vạn.
Nếu chỉ dựa vào bán bánh bao như vậy thì cũng không biết đến tháng nào năm nào mới hoàn thành mục tiêu.

Tuy rằng trước kia Phó Vịnh Hạm cũng đã trải qua cuộc sống nghèo khổ nhưng từ khi lên làm đại tổng quản Ngự Thiện Phòng thì trên cơ bản mỗi ngày đều trải qua cuộc sống sung túc, hai từ "nghèo khổ" này quả thực đã biến mất khỏi cuộc đời cô.

Hiện tại xuyên đến một thế giới xa lạ, tuy Phó Vịnh Hạm không có dị nghị gì với cuộc sống hiện tại nhưng nếu có thể sống tốt hơn, ai mà chẳng muốn chứ?

Xem ra cần đổi cách kiếm tiền khác thôi. Chỉ là với tài lực của Hà Ngọc hiện tại mà nói, tạm thời không thể bỏ dở quầy bán đồ ăn vỉa hè này được.

Trở lại phòng trọ dưới tầng hầm, Hà Ngọc đi mua chút nguyên liệu để chuẩn bị buổi tối mở quán, Phó Vịnh Hạm thì ở lại luyện Dưỡng Thân Quyết, một bên tìm tòi trong trí nhớ xem có phương pháp nào kiếm tiền thích hợp hay không.
Đợi lúc Hà Ngọc trở về, trong lòng Phó Vịnh Hạm đã có tính toán riêng.

Nếu đã xuất viện, Phó Vịnh Hạm tự nhiên muốn tự mình nấu cơm. Cô cầm nồi ra, chuẩn bị hấp cơm. Mặc dù có nồi cơm điện nấu sẽ tiện lợi hơn nhưng Phó Vịnh Hạm đã thử ăn cơm nấu bằng nồi cơm điện rồi, kiểu gì cũng thấy không ngon bằng cách nấu truyền thống.

Cái loại việc hấp cơm này, không chỉ đơn giản là rửa gạo cho nước vào nồi rồi hấp là xong.

Phó Vịnh Hạm múc một cốc gạo trắng đổ vào chậu, lại đổ chút nước vào, vừa ngâm gạo chìm trong nước vừa lấy tay vò gạo nhẹ nhàng. Sau khi vo gạo xong, Phó Vịnh Hạm cũng không vội cho cơm vào hấp mà tiếp tục ngâm trong nước, để gạo thấm nhiều nước, như vậy lúc sau cho vào hấp gạo sẽ thơm hơn.

Sau đó, cô lấy nồi đã cho nước vào từ trước đó, đặt lên bếp làm nóng trước, rồi lấy ra hai cái bát, cho gạo vào rồi đổ nước đến khi nước ngập quá gạo, vừa ngập đủ một bàn tay. Tiếp đó là bỏ bát vào trong nồi đã nóng, bắt đầu hấp cách thủy.
Khi hấp cơm như thế này phải chú ý đến mức lửa. Ban đầu là để lửa to cho đến khi cơm được hấp chín thì để lửa vừa, rồi cuối cùng chuyển sang lửa nhỏ. Quá trình hấp cơm này chính là một loại om, chỉ có hấp theo kiểu như vậy mới khiến cơm thơm ngon hơn loại cơm được hấp kiểu bình thường.

Chỉ là loại gạo mà Hà Ngọc mua cũng là loại bình thường nhất, nước cũng là dùng nước máy đun sôi nên tất nhiên hương vị của cơm kém xa tiêu chuẩn của Phó Vịnh Hạm.

Hà Ngọc ở một bên vốn muốn hỗ trợ nhưng khi thấy động tác thuần thục của Phó Vịnh Hạm lại không thể chen ngang.

Thức ăn trong nhà cũng không có nhiều nên Phó Vịnh Hạm cũng không làm nhiều. Sau khi hấp cơm, cô lấy thịt nạc heo mà Hà Ngọc mua về thái nhỏ cùng với cần tây, lại cắt lát mấy củ khoai tây và ớt xanh, để sang một bên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi