Edit: iam_linh
Beta: Saki
Lâm Dư Ngang không chút để ý, còn cười hì hì cầm chén miến chua cay đưa cho người đứng xếp hàng phía trước.
Phó Vịnh Hạm bị hành động không biết xấu hổ này của Lâm Dư Ngang chọc cho phì cười.
Tuy rằng ngay ngày đầu tiên quen Lâm Dư Ngang, Phó Vịnh Hạm đã biết đối phương là người không mặt dày, nhưng bây giờ một Lâm Dư Ngang không biết xấu hổ lại phát huy đến mức độ này làm cô phải mở rộng tầm mắt.
Lâm Dư Ngang không nói chuyện với Phó Vịnh Hạm nữa, anh ta nhìn ra được sự trêu chọc ở chỗ Phó Vịnh Hạm.
Với một cô gái đơn thuần chưa ra ngoài xã hội, làm sao thoát được với một Lâm Dư Ngang đầy thủ đoạn.
Nhưng Lâm Dư Ngang cũng không đến mức độ quá hư hỏng.
Lâm Dư Ngang chỉ là nhàm chán quá nên tìm việc làm cho vui. Ngay cả những lời nói trêu đùa cô cũng đều là hảo cảm, không thấy có chút thất lễ nào.
Người như vậy, ở triều Đại Ung cũng rất nhiều, Phó Vịnh Hạm cũng không vì điều này mà xem Lâm Dư Ngang không vừa mắt.
Biết mình không thể nói được Lâm Dư Ngang, Phó Vịnh Hạm không nghĩ đến việc này nữa, liền nói: "Hôm nay anh đến đây sớm như vậy, xem ra là rất đói à? Ngày nào đó, cơ bắp của anh cũng sẽ chuyển thành một đống thịt mỡ, đến lúc đó xem còn có cô gái xinh đẹp nào theo đuổi anh nữa".
Lâm Dư Ngang không màng hình tượng, cười hi hi ha ha nói: "Đúng là có chút đói, miến chua cay của cô làm tuy là ăn rất ngon, nhưng mỗi ngày đều ăn thì có chút ngấy. Tôi biết tay nghề của cô rất tốt, hay cô làm cho tôi một phần cơm, cô muốn tính tiền như thế nào cũng được!"
Phó Vịnh Hạm nghe lời này có chút ngoài ý muốn.
Cô biết lời Lâm Dư Ngang nói rất đúng.
Đừng nói là đồ ăn ngon, cho dù có là gan rồng mật phượng, thì ăn mỗi ngày đều sẽ ngán.
Chỉ là Phó Vịnh Hạm cũng không mong có người sẽ mỗi ngày đều đến ăn miến chua cay.
Trung tâm thương mại Hi Hòa này có rất nhiều người đến, xung quanh lại có nhiều người đi làm như vậy, chỉ cần có một phần người tới ăn miến chua cay thôi cũng đủ để cô kiếm tiền rồi.
Nhưng bán một phần cơm cho Lâm Dư Ngang... chuyện này xem như muốn phá vỡ quy tắc ở đây rồi.
"Cơm của tôi rất đắt đấy, anh thật sự muốn ăn?" Phó Vịnh Hạm nghĩ cũng nên chừa mặt mũi cho Lâm Dư Ngang.
Thật sự Lâm Dư Ngang cũng đã giúp quán ăn rất nhiều.
Không nói đến cái khác, riêng việc mỗi ngày quán ăn đều bị một đám người vây quanh, nếu không nhờ trung tâm thương mại giúp đỡ, chỉ sợ đã sớm loạn cào cào rồi.
Lâm Dư Ngang không nghĩ đến Phó Vịnh Hạm sẽ đồng ý với mình, trong lòng anh ta có chút kinh ngạc.
Nhưng sau đó lại thấy mừng như được mùa.
Cơm bán dù có đắt, nhưng Lâm Dư Ngang lại ăn nhiều. Nhìn các nguyên liệu nấu ăn trong quán của Phó Vịnh Hạm, dù cơm có đắt đến đâu cũng sẽ có một cái giá, không lẽ anh ta lại ăn không nổi chén cơm này!
Có thể được ăn món ăn khác do chính tay Phó Vịnh Hạm nấu, đối với Lâm Dư Ngang mới là điều quan trọng nhất.
"Đó là đương nhiên!" Lâm Dư Ngang không chút do dự: "Chỉ cần cô làm đồ ăn ngon, thì giá tiền không thành vấn đề".
Phó Vịnh Hạm cười như không cười liếc nhìn Lâm Dư Ngang, sau lại nhìn đến hàng dài phía trước, nghĩ nghĩ nói: "Hay là như vậy đi, nếu anh vẫn chịu được thì hai giờ quay lại đây ăn cơm, hoặc là tôi làm cơm xong cho người đem cơm đến văn phòng cho anh, đến lúc đó sẽ nói lại giá tiền, được không?"
Lâm Dư Ngang trừng to mắt. Phải chờ tới 2 giờ?
Đến lúc đó chắc đói đến mức da bụng dán vào lưng luôn quá!
Lâm Dư Ngang có chút không vừa ý: "Không thể sớm hơn chút sao? Ai lại ăn cơm muộn như vậy chứ!"
Phó Vịnh Hạm không ngừng đổ miến chua cay ra khỏi nồi, cũng không nhìn Lâm Dư Ngang một cái: "Anh cũng thấy quán ăn hiện tại đông khách như vậy, không phải tôi không muốn làm, ít nhất cũng đến 1 giờ rưỡi mới có thể vãn khách. Lúc đó mới có thể làm cơm cho anh, vẫn kịp giờ ăn cơm trưa mà. Nếu anh cảm thấy chờ không nổi cũng có thể đến quán ăn khác để ăn. Trong trung tâm thương mại bán đồ ăn nhiều như vậy, chẳng lẽ không có món nào phù hợp khẩu vị của giám đốc Lâm sao?"
Hiện tại chính là lúc Lâm Dư Ngang đang cầu cô, chứ không phải cô cầu Lâm Dư Ngang, cho nên anh ta thích ăn thì ăn, không thì thôi.
Cho nên hiện tại Lâm Dư Ngang không chiếm được lợi thế ở chỗ của Phó Vịnh Hạm.
Nghe Phó Vịnh Hạm nói ra lời ấy, Lâm Dư Ngang liền hiểu rõ Phó Vịnh Hạm sẽ không vì mình mà làm cơm trước cho anh.
Hơn nữa lời Phó Vịnh Hạm nói cũng rất có lý.
Quán ăn vặt này thật sự kinh doanh rất tốt, lại toàn dựa vào một tay nghề của Phó Vịnh Hạm, căn bản sẽ không có khả năng phân ra chút thời gian làm cơm cho anh.
Lâm Dư Ngang đành phải xuống nước: "Coi như tôi sợ cô rồi đó. Đến lúc đó tôi tự xuống đây ăn, không cần người khác đem lên." Lâm Dư Ngang nói đầy bất đắc dĩ.
Lâm Dư Ngang cũng hiểu được nỗi vất vả của mọi người, nên không phiền bọn họ đi giao đồ ăn cho mình.
Phó Vịnh Hạm cũng không quan tâm đến việc này nữa, chỉ lên tiếng xem như đáp lại, cũng không nhìn anh ta thêm nữa.
Lâm Dư Ngang đành phải quay về văn phòng của mình trong trung tâm thương mại.
Lúc hơn một giờ, quán ăn rốt cuộc cũng vãn khách.
Phó Vịnh Hạm phân phó cho Khương Bạch cùng Tiêu Trùng tiếp tục đi giao hàng, giữ mẹ Hà ở lại, để mẹ Hà bắt đầu hấp cơm.
Mẹ Hà vừa nghe xong liền lên tinh thần, ngay cả Tiêu Trùng nghe được mắt cũng sáng lên.
Chỉ có Khương Bạch là không hiểu, tại sao sắc mặt mọi người lại trở nên phấn khởi đến vậy.
Mấy ngày này, việc nấu ăn của quán đều do Phó Vịnh Hạm chỉ đạo, có khi Mẹ Hà cũng nấu chính. Tuy rằng mùi vị không tồi, so với nhà hàng cũng có phần nhỉnh hơn, nhưng nếu đổi lại thành Phó Vịnh Hạm nấu cảm giác liền khác hẳn.
Chỉ trách hào quang của Phó Vịnh Hạm quá lớn, lại còn đang rèn kỹ năng nấu nướng cho mẹ Hà, hơn nữa việc buôn bán của quán ăn cũng quá bận, cho nên mặc dù mẹ Hà cùng Tiêu Trùng rất muốn ăn nhưng không thể mở lời nói với Phó Vịnh Hạm để cô tự mình xuống bếp.
Không nghĩ tới hôm nay, Phó Vịnh Hạm lại chủ động nhờ mẹ Hà hấp cơm!
Hấp cơm là việc nhỏ, quan trọng nhất vẫn là hàm ý ở trong đó nha!
"Mẹ, trưa nay chúng ta sẽ ăn cơm chiên, mẹ nhớ hấp nhiều một chút, còn có phần của Lâm Dư Ngang nữa". Phó Vịnh Hạm nhắc mẹ Hà.
Mẹ Hà vui vẻ trong lòng lên tiếng đáp trả, sau đó liền bưng nồi cùng gạo đi lên lầu hai của trung tâm thương mại.
Nơi đó có bồn nước chủ yếu cung cấp cho người của quán ăn vặt sử dụng. Mọi người rửa nguyên liệu nấu ăn, hay rửa bát đũa đều sẽ đến chỗ này.
Khi đến nơi, đã có mấy bác gái làm phụ việc ở quán ăn vặt đang bận rộn công việc của mình.
Ngày thường, mẹ Hà cũng hay chào hỏi mấy bác gái này, nên khi thấy bọn họ mẹ Hà cũng lên tiếng hỏi thăm.
Mẹ Hà tính tình hiền lành, nhu hòa, lại không thích so đo, nên rất dễ kết thân với mọi người. Lúc mở quán miến chua cay Vịnh Phủ, rất nhiều người ở phố ăn vặt nhìn bọn họ không thuận mắt, nhưng sau thời gian ở chung, đã biết được con người của mẹ Hà, nên cũng không còn ghét mẹ Hà nữa.
Trong đám người đang rửa chén ở đây, có một người mặc đồ vải bông thấy mẹ Hà đến liền vẫy tay ra hiệu chỉ bên phía mình còn vòi nước chưa có có ai sử dụng.
Mẹ Hà vừa thấy bà ấy liền cười cất bước đi tới.