NỮ NHÂN BẤT PHÔI

"Học trưởng!" Đan Vân Sơ gọi với theo Diệp Tuyền Triết.
"Hửm? Có chuyện gì?" Diệp Tuyền Triết ngờ hoặc hỏi.
"Em hy vọng, anh có thể tiến cử em..." Đan Vân Sơ biết yêu cầu của mình hơi đường đột, nhưng cô mặc kệ, tuổi trẻ háo thắng Vân Sơ so với người khác càng mong muốn thành công, dù cô hiện tại chỉ mới mười tám tuổi.
"Thật xin lỗi, anh cảm thấy bây giờ chưa phải lúc." Diệp Tuyền Triết xin lỗi từ chối. Học muội này tuy rằng rất có tài hoa, nhưng lại thích thể hiện tài năng, nếu như có thể điềm tĩnh một chút, Diệp Tuyền Triết tin tưởng, đối với Vân Sơ đó không phải chuyện xấu, mà còn có thể sẽ đạt được thành tựu rất cao, nhưng nếu quá sớm thành công cùng nổi danh thật sự rất dễ làm tài hoa bị ăn mòn. Tuy rằng tiến cử đối với Diệp Tuyền Triết mà nói bất quá chỉ là nhấc tay làm phước, nhưng Diệp Tuyền Triết thật sự là có ý tốt đối với tài hoa của Đan Vân Sơ, danh tiếng nhiều lắm chỉ là nhất thời, nhưng lại dễ dàng tổn hại người mới, mà Vân Sơ lúc này lại quá mức nóng lòng.
"Không sao, là em đường đột." Đan Vân Sơ nở nụ cười, che dấu nét xấu hổ cùng mất mát vì bị cự tuyệt, cô và Diệp Tuyền Triết không thân cũng chẳng quen, anh quả thật không cần phải... vì mình mà tiến cử. Cô ngưỡng mộ tài năng cùng xuất thân gia tộc hùng hậu của Diệp Tuyền Triết, lại thêm vô cùng tin tưởng thực lực của mình, cô chỉ là thiếu cơ hội, nên mới bạo gan đề nghị. Cho dù bị cự tuyệt, Đan Vân Sơ cũng không hề trách cứ Diệp Tuyền Triết, vẫn như trước đây ngưỡng mộ học trưởng.
"Anh, ai đây ạ?" Diệp Tuyền Vũ thấy Đan Vân Sơ chỉ biết nhờ vả anh mình mà không mảy may để ý đến sự hiện diện của mình, cho tới bây giờ chưa một ai dám phớt lờ nàng, niềm kiêu hãnh của Diệp Tuyền Vũ có chút bị tổn thương.
"Đây là học muội của anh, Đan Vân Sơ, còn đây là em gái Diệp Tuyền Vũ của anh." Diệp Tuyền Triết giới thiệu hai người với nhau.
Tại danh môn vọng tộc Diệp gia, Diệp Tuyền Vũ được sủng ái yêu thương như công chúa, từ nhỏ trí tuệ đã hơn người, nàng được chỉ định là nữ chủ nhân tương lai của Diệp gia. Thật khó hiểu lí do tại sao lại chọn nàng là người thừa kế mặc dù vẫn còn rất nhiều chàng trai tài giỏi trong gia tộc.
Đan Vân Sơ lúc này mới nhận ra bên cạnh Diệp Tuyền Triết còn có thêm một người, là thiếu nữ khoảng mười ba mười bốn tuổi, thấp hơn mình một cái đầu, thoạt nhìn giống hệt công chúa, vừa nhìn liền biết ngay là Đại tiểu thư quen được nuông chiều không ai bì nổi, không giống học trưởng tuy rằng thoạt nhìn cũng là một quý công tử, nhưng lại không có khí thế bức người quái gở như tiểu công chúa đây, khiến người ta cảm thấy không thoải mái, Đan Vân Sơ mỉm cười với Diệp Tuyền Vũ, để lộ một tia trào phúng rất nhỏ khó có thể phát hiện. Nếu như không được sinh ra trong danh gia vọng tộc, thì liệu còn có thể có khí thế bức người như vậy được hay không? Đan Vân Sơ khinh thường nghĩ đến.
Từ lúc Đan Vân Sơ gọi anh mình ra, Diệp Tuyền Vũ đã chú ý tới Đan Vân Sơ, khuôn mặt mười phần ngỗ ngược, ánh mắt kiêu căng, thậm chí còn nhìn nàng mỉm cười mang theo một tia trào phúng, cho tới bây giờ chưa từng có ai dùng ánh mắt như thế, thái độ như vậy đối xử với nàng, Diệp Tuyền Vũ vì thế máu nóng đã dồn hết lên não.
"Diệp gia tiểu công chúa, quả nhiên rất giống công chúa." Đan Vân Sơ khen tặng nói, nhưng căn bản không đem tầm mắt đặt ở trên người Diệp Tuyền Vũ, mà là nhìn Diệp Tuyền Triết nói.
"Tiểu công chúa chính là muốn khi trưởng thành sẽ làm nữ vương..." Diệp Tuyền Triết cưng chiều nói, đây chính là nguyện vọng từ nhỏ của tiểu công chúa.
Diệp Tuyền Vũ có chút xấu hổ, bất quá lúc bé chỉ là thuận miệng nói vậy, nhưng giờ lại bị anh của mình mang ra làm trò trước mặt Đan Vân Sơ, Diệp Tuyền Vũ cảm thấy không được tự nhiên.
Lúc này, Diệp Tuyền Triết bị người khác gọi phải rời đi, để lại Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ hai người ở chung một chỗ.
"Em cùng học trưởng quả thật có khác biệt nha!" Đan Vân Sơ thuận miệng tìm đề tài. Diệp Tuyền Vũ quả nhiên có sẵn khí chất của một công chúa, mười ba mười bốn tuổi đã có những đường nét của một mỹ nhân, có thể thấy được, vài năm sau sẽ trở nên xinh đẹp bức người. Đan Vân Sơ nhìn mấy lần rồi khẽ đem tầm mắt chuyển dời đi, ngữ khí càng thờ ơ hơn.
Diệp Tuyền Vũ chưa khi nào bị người khác lãnh đạm như thế, liền có chút tức giận: "Đan Vân Sơ, không ai dạy chị khi nói chuyện với người khác thì phải nhìn vào họ sao?" Đúng là không có giáo dục.
"Tiểu công chúa tại sao lại ngông cuồng như vậy, thích trở thành tiêu điểm a, thật không biết vì cái gì mà gọi là "tiểu công chúa", tôi không rảnh chơi với công chúa, tôi có việc đi trước." Đan Vân Sơ đặc biệt cố ý nhấn mạnh âm điệu ba từ "tiểu công chúa", Đan Vân Sơ không phải kiểu người vì người khác mà nhân nhượng, nhất là trước nha đầu cuồng ngạo Diệp Tuyền Vũ này lại càng không, Đan Vân Sơ xua tay ý bảo phải rời khỏi.
Cô gái này so với mình càng cuồng ngạo hơn, khiến mình cảm thấy vô cùng thú vị, Diệp Tuyền Vũ không hề nghĩ ngợi liền kéo tay Đan Vân Sơ lại.
"Tôi đối với chị cảm thấy có hứng thú!" Diệp Tuyền Vũ dương dương tuyên bố, giống như đối phương hẳn là vì điều này sẽ cảm thấy vinh quang và may mắn mà muốn cúi lạy cám ơn nàng.
"Nga, tiểu công chúa cần tôi cùng chơi Ba Bỉ Oa Oa sao?" Đan Vân Sơ trào phúng nói.
Danh xưng tiểu công chúa khi được Đan Vân Sơ gọi ra, cảm giác thật chói tai, Diệp Tuyền Vũ chán ghét chính mình hiện tại so với Đan Vân Sơ cảm giác thấp hơn một bậc, khí thế cũng yếu đi rất nhiều.
"Tôi muốn chị làm tình nhân của tôi!" Diệp Tuyền Vũ cảm thấy mình cần phải tỏ ra giống người lớn một chút, có ngờ đâu những lời này lại làm cho Đan Vân Sơ cười đến nghiêng ngã.
"Ha ha... Ha ha... Tiểu công chúa... em chọc tôi cười chết mất, lông mao dài còn chưa đủ, hơn nữa, nếu muốn làm đồng tính luyến ái, ít nhất cũng phải đợi dậy thì hoàn toàn trở thành phụ nữ cái đã, chứ không phải là một tiểu cô nương đến ngực còn chưa phát triển như bây giờ..." Đan Vân Sơ cảm giác mình cười đến dạ dày có chút co thắt, vẫn không quên chọc quê Diệp Tuyền Vũ một chút, còn càn rỡ đưa tay lên bộ ngực chưa dậy thì hoàn toàn của Diệp Tuyền Vũ trêu đùa một phen, chứng kiến Diệp Tuyền Vũ nghẹn đến đỏ mặt, Đan Vân Sơ cười đến càng phát ra càn rỡ, không nên trách mình xấu xa, là tại tiểu công chúa quả thật rất dễ bị khi dễ mà thôi.
Năm ấy Đan Vân Sơ mười tám tuổi là mười phần ngỗ ngược, không hề biết sợ hãi.
Diệp Tuyền Vũ hất tay Đan Vân Sơ ra, oán hận xoay người rời đi, nàng quyết một ngày nào đó khi lớn lên, trở thành phụ nữ, nhất định sẽ chinh phục được Đan Vân Sơ, cô gái vô cùng ngỗ ngược này, khiến cô phải hối hận vì hôm nay đã dám đùa cợt mình. Năm ấy Diệp Tuyền Vũ mười bốn tuổi, đã khắc sâu hình ảnh Đan Vân Sơ càn rỡ tươi cười ở trong lòng, rõ ràng là chán ghét vẻ tươi cười như vậy, nhưng lại càng thấy vô cùng rực rỡ đến chói mắt.
Bốn năm sau.

Diệp Tuyền Vũ nhìn chằm chằm Đan Vân Sơ đang ở cách đó không xa, vẫn càn rỡ giống như bốn năm trước vậy, tóc nhuộm màu hoàng kim, lại càng phát ra nét cuồng dã động lòng người, Diệp Tuyền Vũ lại muốn giống như lúc nhỏ đơn thuần thích Ba Bỉ Oa Oa, đem cô chiếm dụng, muốn xem bộ dạng phục tùng của cô.
"Đan Vân Sơ!" Diệp Tuyền Vũ gọi theo bóng lưng đơn độc của Vân Sơ.
Đan Vân Sơ đứng lại ngẩn lên đã thấy Diệp Tuyền Vũ đứng ở trước mặt, mình biết cô gái này sao? Trước mắt cô là cô gái trẻ tuổi thoạt nhìn vô cùng chói mắt, áo quần rất thời trang, toàn thân trên dưới, không có gì là không đáng giá, lại khí phách thoát tục, rốt cuộc là thiên kim đại tiểu thư nhà ai lại có khí chất cao quý bức người như vậy, cô không nhớ mình có quen biết với nhân vật to lớn như này, lại thêm khuôn mặt thần kỳ xinh đẹp bức người, với gương mặt như vậy thì mình cũng nên có chút ấn tượng mới phải, đại não lục soát một hồi, Đan Vân Sơ đành xác nhận mình chính là không biết người này.
"Cô là ai?" Đan Vân Sơ nhíu mày hỏi, có chút không vui khi bị chắn ngang đường về nhà trong thời tiết nóng nực như vầy, người trước mặt quả thật không biết điều, rốt cuộc là muốn làm cái gì đây? Tuy rằng dáng người xinh đẹp, ăn mặc gợi cảm, nhưng mình không phải là đàn ông, một chút cũng không có hứng thú, cô ấy có mình cũng có, Đan Vân Sơ tự so mình với cô gái này tự tin nhận thấy mình cũng không thua kém.
"Cô sao có thể đã quên tôi?" Diệp Tuyền Vũ nâng cao âm điệu, có chút không thể tin, mình đã chuẩn bị lâu như vậy, cuối cùng lại bị quên bẵng đi, Diệp Tuyền Vũ có chút tức giận.
"Tôi nên nhớ kỹ cô sao?" Đan Vân Sơ điệu bộ cao ngạo hỏi ngược lại, ngữ khí cố tình lộ rõ không chút gì là nhớ ra cô gái. Vẻ mặc tức giận như vậy làm như mình quên cô ta là tội ác tày trời, tội vô cùng lớn vậy, bất quá giữa biển người, cô gái này xem như là có chút nổi trội đi, dường như cũng có điểm ấn tượng a. Đan Vân Sơ hoàn toàn đã quên, chính mình kỳ thật cũng là một người trong biển người, vậy mà cô ấy lại nhớ ra cô đấy thôi.
"Cô đương nhiên là phải nhớ kỹ!" Diệp Tuyền Vũ nhíu mắt nói, Đan Vân Sơ thật là làm cho người ta bội phần tức giận.
"Để tôi nghĩ xem, không chừng có thể đã gặp ở nơi nào đó..." Trước bộ dạng ăn trên ngồi trước của Diệp Tuyền Vũ, Đan Vân Sơ bắt đầu mơ hồ có chút ấn tượng.
Diệp Tuyền Vũ chứng kiến Đan Vân Sơ ánh mắt mở to, thoạt nhìn giống như nhớ tới cái gì, khiến cô có một chút vui sướng.
"Đan Vân Sơ..."
Đan Vân Sơ cắt ngang lời Diệp Tuyền Vũ: "Ầm ĩ cái gì, sắp có ấn tượng..." Đan Vân Sơ hướng Diệp Tuyền Vũ không hờn giận gầm nhẹ nói.
Diệp Tuyền Vũ cảm giác mình chẳng khác gì với những kẻ ngu ngốc, hướng Đan Vân Sơ giống như chó vẩy đuôi mừng chủ.
"Không nhớ ra tôi, vậy thử nghĩ đến Diệp Tuyền Triết đi!"
Diệp Tuyền Triết? Cô gái này là Diệp Tuyền Vũ sao? Đan Vân Sơ nhìn Diệp Tuyền Vũ đánh giá lại một chút, quả nhiên vẫn như trước kia đều khiến người khác không thể nào yêu thích, bất quá quả thật không còn là tiểu cô nương nữa mà đã ra dáng thiếu nữ, ha ha, không phải là vì bị đả kích, liều mạng ăn cây đu đủ uống sữa tươi để dậy thì đó chứ? Đan Vân Sơ có chút ý xấu nghĩ đến.
"Nga, thì ra là tiểu công chúa a!" Đan Vân Sơ làm bộ dạng như đã nhớ ra, ngữ khí cố tình kéo dài, chính là muốn chọc cho Diệp Tuyền Vũ phải tức giận.
"Tôi muốn chị làm tình nhân của tôi!" Diệp Tuyền Vũ cũng không nhiều lời, nhanh chóng nói ra ý đồ.
"Tiểu công chúa còn chơi sao, tốt nhất nên về nhà ôm Ba Bỉ Oa Oa mà nghiêm túc so sánh một chút." Đan Vân Sơ nói xong, chuẩn bị rời đi, cô không rỗi ở đó bồi tiếp tiểu nữ sinh hồ nháo.
"Đan Vân Sơ, đáp ứng tôi, chị sẽ nhận được điều mình muốn." Diệp Tuyền Vũ hướng bóng lưng đáng ghét của Đan Vân Sơ thét lên, nếu không chuẩn bị trước nàng đã không xuất hiện ở đây. Nàng bây giờ đã không còn là Diệp Tuyền Vũ của bốn năm trước, nàng sẽ không đánh nếu không nắm chắc phần thắng.
"Là ý gì?" Đan Vân Sơ nhẹ nhàng hỏi nhưng vẫn không xoay người lại, Diệp Tuyền Vũ làm sao biết được mình muốn cái gì.
"Chị có tài hoa, tôi có tiền tài cùng quyền thế, tôi có thể làm cho chị một đêm thành danh, chị chính là thiếu một cơ hội không phải sao? Cơ hội này tôi sẽ cho chị, bốn năm nay cũng đã va vào không ít vách tường, chỉ cần đáp ứng tôi, chị hoàn toàn không cần phải lo về chúng." Đan Vân Sơ, cô là người thông minh không phải sao, biết đường tắt là phải đi như thế nào đúng không?
Đánh trúng điểm yếu của Đan Vân Sơ, thế giới này không phải có thiên lý mã là được, còn phải có cả Bá Lạc, nhưng thiên lý mã thì có rất nhiều, mà Bá Lạc thì lại vô cùng ít. Đan Vân Sơ nếu lấy tài hoa của mình, ở giới hội họa tranh đua tài cán một phen, đạt được thành tựu cũng không khó khăn lắm, nhưng cô cũng tự biết, chỉ có mỗi tài hoa là không đủ, cái chốn vốn nhiều trắc trở, nhiều quy tắc ngầm này, thật sự đã làm cho tâm trí cô có chút chán nản. Diệp Tuyền Vũ hùng hồn dựa vào gia thế, nàng quả thật có khả năng làm được những gì mình nói, chính bản thân Đan Vân Sơ cũng tự thấy mình vất vả mà vẫn không có được tiếng tăm gì trong từng ấy thời gian đã là quá đủ rồi.
"Được! Tôi đáp ứng cô!" Đan Vân Sơ dường như chỉ suy nghĩ trong năm phút, liền đáp ứng Diệp Tuyền Vũ, Đan Vân Sơ thậm chí còn cảm thấy khế ước này không tệ, ít ra cô cũng không phải là cùng với một lão già, Đan Vân Sơ tự giễu nghĩ đến, chỉ là nếu Diệp Tuyền Vũ không cười đến quá mức càn quấy như kia thì tốt rồi, tươi cười như vậy làm người ta cảm thấy vô cùng chói mắt.
Diệp Tuyền Vũ nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, Đan Vân Sơ, chị cũng chỉ đến mức này mà thôi.
--------------------------

Chú thích:
(1) Ba Bỉ Oa Oa: búp bê Baby.
(2) Thiên lý mã: ngựa chạy được ngàn hải lí, ý chỉ người có tài năng.
(3) Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi