NỮ NHÂN BẤT PHÔI

"Vũ nhi làm sao không yên lòng đây?" Diệp Tuyền Triết ân cần hỏi han.
"Không có chuyện gì." Diệp Tuyền Vũ miễn cưỡng cười vui trả lời.
"Vũ nhi, gần đây không thấy bóng dáng, thật vất vả mới sắp xếp được cùng dùng một bữa cơm, còn bộ dạng không yên, con không thích cùng lão già này ăn cơm sao?" Diệp lão gia không vui hỏi.
"Ông nội, không có, chẳng qua là còn có chút công việc chưa xử lý xong, trong lòng không bỏ xuống được mà thôi." Diệp Tuyền Vũ làm nũng nói.
"Bản thân ông lại không biết cháu để ý đến công việc như vậy?" Diệp Chấn Thiên khiêu mi hỏi, cháu gái này tư chất không tồi, đáng tiếc không hết lòng vì công việc, cũng không để trái tim đặt ở Diệp tập đoàn. Nếu Kính Nhi còn sống, Diệp tập đoàn tuyệt đối phát triển không ngừng, nghĩ đến Kính Nhi, Diệp Chấn Thiên tâm buồn rầu, cũng là lỗi của con tiện nhân kia, chết là lợi cho ả!
"Lần này hạng mục rất lớn, có một số việc không tự mình đốc thúc không yên tâm." Diệp Tuyền Vũ nói nửa thật nửa giả.
"Trách nhiệm của lính cứu hỏa 24/24 giờ khi có yêu cầu là làm, nơi nào có hoả hoạn, nhất định phải chạy tới hiện trường dập lửa. Làm một người lãnh đạo, trách nhiệm của hắn là điều hành, chỉ huy phân công đốc thúc nhân viên làm việc, không phải giống như lính cứa hỏa, vừa nghe đến nơi nào phát sinh tình huống liền tự mình chạy tới dập lửa." Diệp Chấn Thiên có thể đem Diệp tập đoàn phát triển thành tập đoàn lớn như vậy, không phải là không có đạo lý, giọng nói kia hoàn toàn là giọng nói của cấp trên.
"Cháu đã biết thưa ông nội." Diệp Tuyền Vũ gật đầu, đạo lý này nàng dĩ nhiên hiểu, chỉ là lo lắng hai người anh đang giở trò, cho nên có một số việc mới tận lực làm.
"Biết là tốt rồi, gần đây cũng gầy đi, lại không thường về nhà, bằng không để Trương tẩu bồi bổ cho con." Giờ phút này Diệp Chấn Thiên là ông nội cưng chiều cháu gái, còn thuận tay gắp đồ ăn bỏ vào chén Diệp Tuyền Vũ.
Diệp Tuyền Vũ cũng lập tức gắp đồ ăn bỏ vào chén Diệp Chấn Thiên, thoạt nhìn là cảnh tượng yêu mến.
Diệp Tuyền Thái cùng Diệp Tuyền Chính nhìn mà sinh lòng ghen tỵ, bọn họ từ nhỏ không bực vì bị đối xử như thế, khi còn bé cảm thấy không có gì, kể từ khi Diệp Chấn Thiên tuyên bố đem Diệp Tuyền Vũ làm người thừa kế, liền cảm thấy ngứa mắt, cổ phần của mấy anh em bọn họ hợp lại, còn không bằng phân nửa của Tuyền Vũ, thật tức giận! Ông nội sao lại thiên vị như vậy!
Diệp Tuyền Ngụy luôn luôn trầm mặc ít nói, nhìn không ra tâm tình.
Diệp Tuyền Triết luôn bình tĩnh tiếp tục ăn cơm của mình, trước khi có tuyên bố, cả nhà mọi người cưng chìu Vũ nhi, có đôi khi Diệp Tuyền Triết cảm thấy, ông nội cưng chìu Vũ nhi, lại mang theo tình cảm phức tạp, làm cho người ta thấy không rõ, đem Vũ nhi làm người thừa kế, cũng là đem Vũ nhi đẩy lên đầu ngọn sóng. Ở Diệp gia, tiền xài không hết, cần gì những thứ quyền thế kia?
"Tối nay ngủ ở nhà đi." Ăn cơm tối xong, nói chuyện đến hai ba tiếng sau, Diệp lão gia cảm thấy mệt mỏi, chuẩn bị lên lầu ngủ.
Diệp Tuyền Vũ chờ đến khi ông nội mệt, nghĩ mình lập tức có thể trở về nhà Đan Vân Sơ, Diệp lão gia nói câu đó xong, làm cho Diệp Tuyền Vũ buồn bực.
"Dạ." Diệp Tuyền Vũ trong lòng mười phần không muốn.
Đan Vân Sơ trằn trọc ở trên giường, không có một tia buồn ngủ, mới từ phòng vẽ tranh đi ra.
Nghĩ tới đây, Đan Vân Sơ gọi điện thoại cho Diệp Tuyền Vũ.
"Gọi làm chi?" Diệp Tuyền Vũ mặc dù nhận được điện thoại Đan Vân Sơ trong lòng vui vẻ, nhưng vừa nghĩ tới, Đan Vân Sơ vì ăn cơm ở nhà Đông Phương Thấm Tuyết mà cúp điện thoại của mình, giọng nói của nàng liền bất mãn.
"Chị ngủ không được." Đan Vân Sơ cau mày, giọng nói làm sao như vậy? Tiểu công chúa, trừ lúc trên giường dịu dàng, lúc khác một chút cũng không đáng yêu.
"Tại sao ngủ không được?" Diệp Tuyền Vũ nghe Đan Vân Sơ ngủ không được, trong mắt khẽ mỉm cười, Đan Vân Sơ giống heo rốt cuộc cũng có lúc ngủ không được.
"Không có cảm giác, Tiểu công chúa em mau trở lại đi." Nhìn bức trang ở phòng vẽ, trong bức tranh Tiểu công chúa hết sức xinh đẹp mê hoặc lòng người, gợi lên dục vọng của Đan Vân Sơ đối với Tiểu công chúa, Đan Vân Sơ có cảm giác, đối với cô bức họa này là thành công nhất, nghĩ tới đây Đan Vân Sơ vô cùng hưng phấn, muốn lập tức hoàn thành bức họa kia. Nhưng Tiểu công chúa không có ở đây, cô không tìm được cảm giác.
"Đan Vân Sơ, chị nói vài lời ngon tiếng ngọt, em lập tức trở về." Thật ra Diệp Tuyền Vũ vô cùng muốn trở về nhà Đan Vân Sơ.
Đan Vân Sơ vì nghĩ đến bức tranh, nên động não suy nghĩ một lần.
"Chị nhớ em." Đan Vân Sơ cảm thấy câu này là được.
Diệp Tuyền Vũ giương lên nụ cười, Đan Vân Sơ tối nay làm sao nói chuyện tốt như vậy đây? Tự nhiên muốn làm cho cô nói nhiều vài câu.
"Còn gì nữa không?" Diệp Tuyền Vũ hỏi.
"Còn sao?" Đan Vân Sơ đề cao âm lượng, vẻ mặt khó chịu.
"Chị muốn em." Đan Vân Sơ ăn ngay nói thật, cô muốn đem Tiểu công chúa trêu chọc đến mức tận cùng, sau đó...
"Cái này không tính, Đan Vân Sơ chị rốt cuộc là thích thân thể em, hay là con người em?" Diệp Tuyền Vũ hỏi.
"Thân thể và người em không giống nhau sao?" Đan Vân Sơ hỏi ngược lại.
"Đan Vân Sơ chị không có học qua logic học a? Căn bản là không giống!" Diệp Tuyền Vũ bất mãn nói.
"Đương nhiên là thích thân thể của em!" Đan Vân Sơ lại đùa.
"Chị đi chết đi, tối nay không về!" Diệp Tuyền Vũ hoàn toàn mất hứng.
"Tiểu công chúa là ngu ngốc sao? Nếu là chỉ thích thân thể, mấy năm trước liền thích, tại sao phải chờ hiện tại mới thích?" Đan Vân Sơ sờ soạng phía dưới, lại ầm ĩ, hai người là nam châm hút nhau sao? Rõ ràng nếu cô theo ý Diệp Tuyền Vũ dụ dỗ mấy câu, sẽ ầm ĩ như thế sao?
Diệp Tuyền Vũ nghĩ cảm thấy có mấy phần đạo lý, cũng hết giận hơn phân nửa, vốn là muốn cho Đan Vân Sơ nói vài lời dụ dỗ mình, lại còn làm cho mình khó chịu, giận chuyện chị ấy cùng Thấm Tuyết còn chưa tan, lại chọc mình, Đan Vân Sơ chết tiệt, là tôi mắc nợ chị!
"Chị cứ tiếp tục chọc em mất hứng, em không về." Diệp Tuyền Vũ trêu chọc nói, bất quá bình thường vô tâm vô phế Đan Vân Sơ tại sao đột nhiên nóng vội muốn mình trở về đây? Diệp Tuyền Vũ nổi lên nghi vấn nhỏ.
"Tiểu công chúa, em trở lại, chị có niềm vui bất ngờ cho em nga!" Đan Vân Sơ đột nhiên nghĩ đến biện pháp.
Ngạc nhiên bất ngờ? Đan Vân Sơ biết tạo bất ngờ cho người khác sao? Diệp Tuyền Vũ vô cùng hoài nghi, bất quá nếu nói là không động lòng, nhất định là gạt người.
"Cái gì mà niềm vui bất ngờ?" Diệp Tuyền Vũ bất động thanh sắc hỏi.
"Em trở lại sẽ biết." Đan Vân Sơ ra vẻ thần bí nói.
"Chị dám gạt em, chị nhất định phải chết." Tôi là vì chuyện bất ngờ kia mới trở về, không phải muốn gặp Đan Vân Sơ chị, muốn xem xem Đan Vân Sơ giở trò quỷ gì? Diệp Tuyền Vũ tự an ủi mình nói, thật ra thì trong lòng cũng đã biết tên khốn Đan Vân Sơ kia nhất định là gạt người.
"Thím Trương, ngày mai ông nội có hỏi, nói con đã ra ngoài từ sớm." Diệp Tuyền Vũ để cho người từ nhỏ chăm sóc mình lớn lên thím Trương thay mình nói dối.
"Đại tiểu thư, đã trễ như thế, có chuyện gì sao? Không để sáng mai làm được sao?" Thím Trương nhìn, đã mười một giờ tối, sao trễ như vậy còn ra ngoài đây?
Đối với Diệp Tuyền Vũ mà nói giờ này còn sớm, đối với thành phố này mà nói, còn rất sớm, cuộc sống về đêm ở thành phố này rất phong phú.
"Chuyện này rất gấp, cám ơn thím Trương." Diệp Tuyền Vũ biết Trương tẩu nhất định sẽ thay mình nói láo, bởi vì tẩu là người chăm sóc mình từ nhỏ.
"Được rồi, một mình con nên cẩn thận." Là đi gặp bạn trai sao, Đại tiểu thư tâm tình hiện tại thật giống con gái mình lúc có bạn trai y như đúc.
"Niềm vui bất ngờ gì?" Diệp Tuyền Vũ mở cửa đi vào, trực tiếp hỏi Đan Vân Sơ.
"Em lại đây, chị sẽ nói cho em biết." Tối nay Đan Vân Sơ đặc biệt xinh đẹp, tóc dài đen nhánh vuốt qua một bên, giảm bớt mấy phần kiêu ngạo, thêm vài phần dịu dàng đáng yêu vô cùng hấp dẫn.
Diệp Tuyền Vũ do dự nhích tới gần Đan Vân Sơ, đầy hương thơm, là mùi của Pure Poison, cái mà Đan Vân Sơ gọi là niềm vui bất ngờ chính là muốn mình sao?
"Niềm vui bất ngờ chính là muốn dâng hiến thân thể của mình sao?" Diệp Tuyền Vũ hỏi, đưa tay vòng quanh eo Đan Vân Sơ, vùi đầu vào cổ Đan Vân Sơ, thu lấy hương thơm, giống như ở trên người Đan Vân Sơ nghe thấy được hương nước hoa của mình, tựa hồ cô là mình, Đan Vân Sơ cũng là chân chân chính chính lãng mạn một chút, Diệp Tuyền Vũ thực sự vui mừng. Làm sao đoán được, Đan Vân Sơ căn bản là bụng dạ khó lường.
"Có tính là bất ngờ không?" Đan Vân Sơ hỏi, thật ra thì lúc đi tắm, đột nhiên nghĩ làm sao ứng phó Tiểu công chúa lúc trở lại, vô tình thấy nước hoa, ý tưởng bộc phát, nếu là mình dùng nước hoa của Tiểu công chúa, Tiểu công chúa ở trên người mình ngửi được hương thơm của chính em ấy, cảm giác hẳn không tệ? Năm đó cô chết cũng không thừa nhận, mình rất thích hương nước hoa này, chẳng qua bị Tiểu công chúa dùng trước, cô không thể làm gì khác hơn là đành dùng loại khác.
"Tạm chấp nhận, chờ em mười lăm phút." Diệp Tuyền Vũ vào phòng tắm, trước khi làm việc phải tắm, đây là thói quen của hai người, cho tới bây giờ không thay đổi. Diệp Tuyền Vũ nhanh chóng tắm ra, cũng dùng nước hoa Pure Poison, Diệp Tuyền Vũ nghĩ xem ra tối nay nhất định là một đêm cuồng nhiệt hoang dã. Đan Vân Sơ mê hoặc ý đồ rất rõ ràng, Diệp Tuyền Vũ mưu đồ cũng rất rõ ràng.
Mười lăm phút, Đan Vân Sơ chưa từng có cảm giác lâu như vậy, rốt cuộc Diệp Tuyền Vũ cũng từ phòng tắm đi ra, này áo tắm, đường cong mỹ lệ, nhìn không thiếu gì.
Đan Vân Sơ hiện tại tranh thủ quyền chủ động, cô cũng không quên mưu đồ tối nay với Diệp Tuyền Vũ, liền kéo Diệp Tuyền Vũ vào giường, hương thơm hết sức hấp dẫn, so với mình càng thêm mê người.
Đan Vân Sơ tấn công vừa nhanh vừa mãnh liệt, như sói đói, để cho Diệp Tuyền Vũ không kịp đề phòng, rất nhanh đè Diệp Tuyền Vũ dưới thân, hòa tan thành một cái đầm xuân thủy, mặc Đan Vân Sơ trêu chọc, đem Diệp Tuyền Vũ trêu chọc đến cực hạn, thân thể Diệp Tuyền Vũ cũng bởi vì hưng phấn mà ửng đỏ mê người, không kiêng nể mà nở rộ, làm cho đại não Đan Vân Sơ hưng phấn cực điểm, lúc Diệp Tuyền Vũ cảm giác muốn chết được, Đan Vân Sơ lại đột nhiên nhảy xuống giường, chạy vào phòng vẽ tranh.
Lúc Diệp Tuyền Vũ đang ngồi trên ngựa muốn leo lên đỉnh, lại bị bỏ xuống, thân thể như trước khó nhịn nóng rang, Đan Vân Sơ là mưu tính trước, Diệp Tuyền Vũ cực kỳ tức giận, thân thể không được thỏa mãn cộng thêm bị đùa giỡn tức giận: "Đan Vân Sơ, chị là đồ khốn kiếp đáng chết!" Diệp Tuyền Vũ cầm cái gối bên cạnh hướng cửa phòng tranh ném, đem hai cái gối ném, cũng chưa hết giận.
Một ngày nào đó, cũng muốn để cho Đan Vân Sơ nếm thử cảm giác bị nội thương, tức chết được, Diệp Tuyền Vũ cảm thấy tức giận lâu ngày, sẽ rất tổn hại sức khỏe.
Diệp Tuyền Vũ hoàn toàn hận nghệ thuật gia, thật muốn đem Đan Vân Sơ cùng bức tranh xé nát, bất quá Diệp Tuyền Vũ chỉ là nghĩ, nhưng lại không dám làm, những bức tranh kia chính là sinh mạng của Đan Vân Sơ.
--------
Chú thích
(1) Pure Poison: nước hoa hiệu Dior, là dòng nước hoa với phong cách lôi cuốn, vừa tinh khiết vừa hấp dẫn với hương thơm thoang thoảng vô cùng quyến rũ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi