NỮ NHÂN BẤT PHÔI

Thử rất nhiều quần áo, nhưng mua không nhiều, Đan Vân Sơ không để cho Diệp Tuyền Vũ mua quá nhiều.
"Có mệt không?" Diệp Tuyền Vũ đem tất cả quần áo, trang sức bỏ vào sau xe, đi dạo cả ngày, hưng phấn tiêu tan, người có chút mệt.
"Tiểu công chúa ôm chị một cái sẽ không mệt." Đan Vân Sơ làm nũng nói, chỉ cần Đan Vân Sơ làm nũng, dù Đan Vân Sơ muốn lấy trăng trên trời, Diệp Tuyền Vũ cũng sẽ tìm cách lấy xuống cho cô.
Diệp Tuyền Vũ đưa tay ôm lấy Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ cũng ôm Diệp Tuyền Vũ, hai người không cầm lòng được đứng ở bãi đậu xe trong tầng hầm nồng nhiệt hôn, cũng may bãi đậu xe không có nhiều người, nếu không, hai cô gái xinh đẹp ôm hôn, rất dễ thấy.
"Vũ nhi!" Âm thanh không biết từ đâu truyền đến, để cho hai người có chút bối rối tách ra, cả hai nhìn về phía âm thanh phát ra, ba người cùng sững sờ.
Sau một lúc lâu sau, người đàn ông trung niên kia mới nói: "Hai đứa đây là?" Ông hi vọng Vũ nhi giải thích hợp lý, từ trong kính xe nhìn thấy hai cô gái ôm hôn, không thể không nhìn, nhưng tâm ông bỗng ngày càng lạnh.
Diệp Tuyền Vũ liễm mi: "Ba, dù sao ba cũng đã thấy, con chính là yêu phụ nữ, người con yêu là chị ấy!" Diệp Tuyền Vũ không quan tâm, kiên quyết nói, khi đang nói, cầm tay Đan Vân Sơ thật chặt, nàng vì nhìn thẳng Diệp Tử Đồng, nên không nhìn thấy vẻ mặt Đan Vân Sơ, vẻ mặt của Đan Vân Sơ khi Diệp Tuyền Vũ gọi ba, càng kỳ quái.
Lông mày Diệp Tử Đồng cau lại, dĩ nhiên ông bị câu trả lời làm cho chấn động, ánh mắt Vũ nhi kiên định như vậy, rất giống ánh mắt người ấy năm xưa, không hề thay đổi làm cho người ta sợ hãi, nhưng đây là đường cùng, không thể đi, Diệp Tử đồng có chút sầu lo. Diệp Tử đồng nhìn về phía Đan Vân Sơ, vẻ mặt Diệp Tử đồng cũng có chút kỳ quái, nhưng vẻ mặt kỳ quái của Đan Vân Sơ thì đã biến mất.
"Còn cô? Cô đối với Vũ nhi là gì?" Diệp Tử đồng hỏi, hai đứa làm sao lại giống nhau.
"Giống nhau, tôi cũng thích em ấy." Đan Vân Sơ hồi đáp, giọng nói lộ ra vẻ dĩ nhiên là như vậy.
"Hai người biết nhau?" Diệp Tuyền Vũ nhìn hai người bọn họ vẻ mặt kỳ lạ, cảm thấy bọn họ có chút kỳ quái.
"Đúng vậy, là người quen cũ." Đan Vân Sơ xem thường cười, chẳng qua là cô không nghĩ đến người này là ba của Tiểu công chúa, có phần cảm thấy Thượng Đế trêu người.
Diệp Tuyền Vũ nghe xong cũng nhíu mày, nàng biết Đan Vân Sơ mười mấy năm, chuyện cô biết ba của mình, sao mình lại không biết? Diệp Tuyền Vũ có chút choáng váng, cuối cùng có bao nhiêu chuyện của Đan Vân Sơ, mà mình không biết đây?
"Hai người sao lại biết nhau?" Diệp Tuyền Vũ hỏi.
"Vũ nhi, con đi về trước, ba cùng Vân Sơ nói chuyện vài câu." Diệp Tử đồng nhìn Đan Vân Sơ, hướng về phía Diệp Tuyền Vũ nói.
Diệp Tuyền Vũ không muốn rời đi, nàng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
"Tiểu công chúa, em về trước đi, chị trở về sẽ cho em một câu trả lời vừa ý, ngoan, nghe lời!" Đan Vân Sơ giọng nói kiên định để cho Diệp Tuyền Vũ không nghi ngờ, nhìn như dụ dỗ, trên thực tế là ra lệnh.
"Đan Vân Sơ, chị trở về, phải cho em một câu trả lời vừa ý!" Mặc dù Diệp Tuyền Vũ không muốn, nhưng không thể không đồng ý.
Diệp Tử Đồng trong lòng càng lo lắng nhiều hơn, tình cảm của Vũ nhi đối với Đan Vân Sơ, còn sâu sắc hơn so với mình tưởng tượng, lời mình nói, con bé không nghe, nhưng lời Đan Vân Sơ nói, nó lại làm theo.
Đan Vân Sơ hướng Diệp Tuyền Vũ gật đầu, Diệp Tuyền Vũ vô cùng không tình nguyện lái xe trở về.
"Nhiều năm không gặp, con đã trưởng thành." Người mà Diệp Tử Đồng đang nhìn không còn là người cá tính mười phần, kiêu ngạo làm cho người khác ảm đạm thất sắc, mà là một cô gái chín chắn Đan Vân Sơ.
"Giữ tôi lại vì muốn ôn chuyện cũ sao?" Đan Vân Sơ hỏi, cô nhìn người đàn ông hơn năm mươi tuổi kia, mặc dù từng chăm sóc mình rất tốt, nhưng lại có cảm giác người hiện tại ngồi đối diện mình không phải người mà mình nhớ, đúng thật là ông ta đã nói đúng, nếu mười năm sau gặp lại, sẽ cảm thấy ông đã quá già rồi, chỉ thích hợp làm trưởng bối.
"Vân Sơ, con cùng Vũ nhi là nghiêm túc sao?" Diệp Tử Đồng hỏi, trên thực tế, ông rất hi vọng Đan Vân Sơ phủ nhận.
"Diệp tiên sinh, tôi rất nghiêm túc nói cho ông biết, tôi không phải là thiếu nữ mười sáu tuổi, tôi đã ba mươi tuổi, đã trưởng thành biết yêu thương, tôi rất nghiêm túc. Nếu như ông cảm thấy hai cô gái không thể ở chung một chỗ, xin lỗi, tôi chưa bao giờ cho đó là vấn đề quan trọng." Đan Vân Sơ rất kiên định nói, cô không lo Diệp Tử Đồng làm khó mình và Tiểu công chúa, cô biết rõ người đàn ông trước mắt.
"Dường như con đã thay đổi rất nhiều, nhưng nhận thức thì vẫn vậy, chỉ cần cảm thấy mình đúng, cho dù là sai, chỉ cần mình cho là đúng, thì là đúng." Người đàn ông cười đến có chút phức tạp, cưng chiều mang theo chút không thể làm gì được.
"Ông cho rằng tính cách này do ai cưng chiều mà ra?" Đan Vân Sơ cười, nếu như không gặp lại người này, dường như cô đã quên cuộc sống lúc trẻ vô cùng lông bông. Tính cách của cô hiện tại, Diệp Tử Đồng có phân nửa trách nhiệm, năm đó trẻ tuổi làm bậy, là bởi vì có sự tồn tại của người này giúp mình thu xếp tất cả, so với ba mình còn nuông chiều mình hơn, chưa bao giờ chỉ trích, luôn nói với mình, chỉ cần con vui vẻ, những việc sau đó ta thay con thu xếp.
"Cho nên ta có chút hối hận." Diệp Tử Đồng cười khổ, năm đó ông vừa đem Đan Vân Sơ làm nữ nhi, vừa làm tình nhân vô cùng cưng chiều, cưng chiều đến vô pháp vô thiên, năm đó ông hi vọng thiếu nữ này dưới sự bảo vệ của mình, vẫn giữ lại được tất cả tính cách vốn có, hiện tại, ông phát hiện mình năm đó đã quá thành công.
Thật ra thì tính cách Đan Vân Sơ, là do hai người đàn ông nuông chiều mà ra, một người là ba Đan Vân Sơ, người kia chính là ba Diệp Tuyền Vũ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Đan Vân Sơ, là ở cục cảnh sát, Diệp Tử Nguyên từ phòng cục trưởng bạn học của mình đi ra ngoài, thấy một đứa nhỏ ăn mặc vô cùng nghịch lý, bởi vì hút hàng cấm, mà bị tạm giam, thiếu nữ kiêu ngạo kia thu hút sự chú ý của ông, rõ ràng ánh mắt đã hoảng sợ, nhưng còn đang phô trương thanh thế.
Người đó giống như nàng, cho nên ông nộp tiền bảo lãnh đem đứa trẻ đi ra ngoài, thay nó giải quyết phiền toái.
Đan Vân Sơ nhớ rõ, lúc đó mình thật thiếu suy nghĩ, đổ lên người đủ loại màu sắc, học người khác, lần đầu tiên hút hàng cấm, không may mắn bị bắt vào cục cảnh sát. Đan Vân Sơ ở bên ngoài hư hỏng, dối lừa ba mẹ, nhưng khi vào cục cảnh sát, phải báo cho gia đình, luôn luôn không sợ trời không sợ đất Đan Vân Sơ đã biết sợ, lần đầu tiên cô sợ đến không biết nên làm sao, Diệp Tử Đồng xuất hiện, thay mình giải quyết tất cả phiền toái.
Đan Vân Sơ vẫn cho rằng, người nào vô duyên vô cớ đối tốt với người khác, nhất định là có ý đồ, Đan Vân Sơ cảnh giác cao độ với Diệp Tử Đồng, nhưng người đàn ông này đối với mình rất tốt. Thật ra thì lúc ấy Diệp Tử Đồng mới hơn bốn mươi tuổi, rất có lực hấp dẫn, phong độ, tuấn tú phóng khoáng, có đứa con gái như Diệp Tuyền Vũ, không hề kém hơn. Lúc đó Diệp Tử Đồng ở trong suy nghĩ Đan Vân Sơ là trừ ba mình ra, ông ta là đẹp trai nhất.
Diệp Tử Đồng hỏi Đan Vân Sơ: "Tại sao lại chơi ma túy?"
"Bởi vì kích thích!" Đan Vân Sơ giả bộ nói, thật ra thì cô không dám chơi ma tuý nữa, cô có chút sợ vào cục cảnh sát, vào cục cảnh sát, chuyện mình ở ngoài làm xằng làm bậy, rất có thể sẽ bị ba mẹ biết.
"Tốt lắm, ta dẫn con chơi kích thích hơn." Diệp Tử Đồng dẫn Đan Vân Sơ chơi nhiều loại, những thứ kia rất hợp với khẩu vị của Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ đột nhiên cảm thấy người đàn ông này rất thú vị, ông so với ba Đan còn cưng chiều Đan Vân Sơ hơn, ba Đan cưng chiều có điều kiện trước tiên là Đan Vân Sơ không được làm bậy, nhưng Diệp Tử Đồng lại là không có bất kỳ điều kiện gì.
Diệp Tử đồng để cho Đan Vân Sơ chơi, để cho Đan Vân Sơ học, cũng là càng ngày càng thượng lưu, Đan Vân Sơ khiêu vũ vô cùng thanh nhã là do Diệp Tử Đồng dạy, Đan Vân Sơ có nhiều đồ xa xỉ là Diệp Tử Đồng đưa tới, đến nỗi sau này Diệp Tuyền Vũ mang Đan Vân Sơ bước vào xã hội thượng lưu, có thể dễ dàng thích ứng, như cá gặp nước, quá trình này, không thể bỏ qua công lao của Diệp Tử Đồng.
Được cưng chiều, vừa làm con gái vừa làm tình nhân, hầu như không có cô gái nào có thể miễn dịch, đến nỗi Đan Vân Sơ lầm cho là mình đã yêu người đàn ông hấp dẫn phi phàm này. Nhưng có đôi lúc Đan Vân Sơ cảm thấy, ông dường như đang tìm bóng hình của người khác từ mình, đây chỉ là suy đoán, không ngờ suy đoán này về sau lại thành thật.
Diệp Tử Đồng không có hành động thân mật đối với Đan Vân Sơ, rất quân tử, chỉ có một lần Diệp Tử Đồng uống rượu say, kìm lòng không được hôn Đan Vân Sơ, gọi tên người khác. Đan Vân Sơ đối với Diệp Tử Đồng có thiện cảm, cho nên lúc đầu không đẩy ra. Đan Vân Sơ nghĩ Diệp Tử Đồng cho mình giống với người này nên mới đối tốt với mình, không nghĩ ông là đem mình làm thế thân cho người đó, đối tốt với mình. Đan Vân Sơ trong lòng khó chịu, chính là kiêu ngạo, làm cho Đan Vân Sơ không chút do dự đẩy Diệp Tử Đồng ra, cô không làm thế thân!
"Diệp Tử Đồng, chúng ta không bao giờ... gặp mặt nữa, ông đối với tôi thật tốt, coi như là thù lao tôi làm thế thân của người khác." Đan Vân Sơ nói xong, không quay đầu lại rời đi.
Diệp Tử Đồng lắc đầu cười, thật ra thì đứa nhỏ Đan Vân Sơ này hơn phân nửa là mến, chứ chưa thích mình thật, bằng không sẽ không dứt khoát rời đi. Chỉ là vừa mới trong nháy mắt, dường như thấy được nàng, Vân Sơ rất giống nàng, nhưng cũng không giống hoàn toàn, mình tại sao lại đau đầu, Diệp Tử Đồng có chút hối hận, làm chuyện mà một trưởng bối không nên làm, bất quá cũng được, gặp mặt lần đầu tự nhiên đi theo quỹ đạo của mình, làm cho nó trở về quỹ đạo của bản thân, không nên cùng một lão già ở chung một chỗ. Diệp Tử Đồng không nghĩ tới, Đan Vân Sơ trở lại quỹ đạo chính là gặp phải con gái của mình, Đan Vân Sơ bị mình cưng chiều, cùng con gái của mình bắt đầu một khế ước hoang đường, đến bây giờ còn dây dưa không rõ.
Sau khi Đan Vân Sơ đi, nhìn cảnh yêu đương của những cặp tình nhân khác, cảm thấy có chút mỉa mai: "Tình yêu và vân vân, nhàm chán nhất, không bao giờ... chơi nữa!" Nhưng Đan Vân Sơ không nghĩ tới, chân trước vừa mới cùng lão già chia tay không lâu, chân sau liền gặp con gái của ông ta, dây dưa mười mấy năm.
Mười sáu tuổi gặp phải Diệp Tử Đồng, mười tám tuổi cùng Diệp Tử Đồng chấm dứt, sau đó mười tám tuổi gặp phải Diệp Tuyền Vũ.
"Con không cần biết con cùng Vũ nhi đều là con gái, nhưng còn ba mẹ con thì sao?" Diệp Tử Đồng hỏi, ông biết, Đan Vân Sơ vẫn luôn lo lắng về ba mẹ của mình.
Đan Vân Sơ im lặng, ba có lẽ có thể tiếp nhận, bởi vì ba vẫn rất sủng ái mình, mình thích, ba cũng sẽ thích, nhưng còn mẹ? Mẹ hẳn là rất ít nghe nói về đồng tính luyến ái, nói chi là hiểu, hơn nữa lần trước mẹ thấy Tiểu công chúa, khách khí cũng không thân thiết, nghĩ tới đây, Đan Vân Sơ không khỏi phiền não.
"Ông nội Vũ nhi cũng sẽ không cho phép, ông là người đáng sợ." Lúc Diệp Tử Đồng nhắc tới Diệp Chấn Thiên, ánh mắt đầy lo lắng.
"Để nói sau, tôi phải về." Đan Vân Sơ đau đầu, bất quá chỉ là thích phụ nữ thôi mà, sao lại phiền toái muốn chết như vậy!
"Vân Sơ, trước kia con làm bất cứ chuyện gì, ta sẽ không để cho con quay đầu lại, hoặc thay đổi, nhưng lần này, ta hi vọng con quay đầu lại, các con không có đường ra, không chỉ là bởi vì các con là đều là phụ nữ, còn vì..."
Diệp Tử Đồng còn chưa nói hết, Đan Vân Sơ đã đi xa, Vân Sơ hoảng sợ, xem ra không chỉ có Vũ nhi nghiêm túc, Vân Sơ cũng nghiêm túc, nếu chỉ có một phía thật nghiêm túc, còn có thể xoay chuyển, nhưng bọn chúng tiếp tục như vậy chỉ có thể đầu rơi máu chảy, hai bàn tay Diệp Tử Đồng đan chặt vào nhau, lo lắng.
Diệp Tuyền Vũ trở về, vội vàng lấy tấm hình lúc trước nhìn thấy ra, bóng lưng người đàn ông kia lúc trước đã cảm thấy quen mắt, cho đó có thể là ba của Đan Vân Sơ, thế nhưng đó lại là ba của mình, hoa mắt, choáng váng nghiêm trọng, Diệp Tuyền Vũ không rõ cảm giác của mình bây giờ là gì.

Cô đang đợi Đan Vân Sơ trở về, để Đan Vân Sơ cho mình một lời giải thích hợp lý, vừa nghĩ tới người trước kia Đan Vân Sơ thích là ba của mình, Diệp Tuyền Vũ có chút ngồi không yên, vừa nghĩ tới hai người còn đang ở chung một chỗ, lại càng thêm bất an, lúc nàng đứng dậy chuẩn bị ra cửa, Đan Vân Sơ trở về.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi