NỮ NHÂN BẤT PHÔI

"Con có biết A Tử trong Thiên Long Bát Bộ không? A Tử yêu tỷ phu của mình, yêu mãnh liệt, còn tỷ phu thì quá chung thủy không yêu thương nàng, nhưng thực ra chuyện lại là như thế này, người A Tử yêu chính là tỷ tỷ của mình, tuy tỷ tỷ đối với nàng thật sự rất tốt, nhưng chung quy cũng không phải là thứ tình cảm mà nàng muốn, bất quá chỉ có tình yêu của Du Thành Chi mà thôi. Nàng ta tuy độc ác nhưng cũng thật ngây thơ, không lấy đúng là đúng, không lấy sai là sai, trong mắt nàng ta không có đúng sai, nếu nàng ta thích một ai, sẽ đối với người đó vô cùng tốt, nhưng nếu là ghét, sẽ là hành hạ đến tận cùng, sau đó lại dùng bộ mặt ngây thơ cười, khờ dại lại diêm dúa lẳng lơ, luôn đầy mâu thuẫn, làm người ta lo lắng đau khổ, nguyện dâng trái tim cho người ấy, cho dù nàng có lấy ghim đâm vào cũng tình nguyện." Diệp Tử Đồng như chìm đắm vào ký ức, ánh mắt hiện lên một chút dịu dàng cùng hoang mang.
"Dì yêu mẹ tôi? Vậy mẹ tôi có biết không?" Đan Vân Sơ cảm thấy cô với Tiểu công chúa là đủ cấm kỵ, nhưng không ngờ dì mình quả thật còn điên rồ hơn, yêu chị ruột của mình, hơn nữa Đan Vân Sơ nghĩ, mẹ sẽ không biết chuyện cấm kỵ này, nói cách khác, mẹ sẽ tuyệt đối không yêu em gái mình, nếu có yêu, thì nhiều nhất là tình thân.
Diệp Tử Đồng không trả lời, trên thực tế ông vẫn còn chìm sâu trong ký ức, ánh mắt đầy ưu thương.

"Đan Kỷ Cương có cái gì tốt, tại sao chị đối với hắn cười đến ôn nhu như vậy ?"
"Chị kêu em gọi hắn là anh rể, em không gọi, chị không vui, nên em phải gọi hắn là anh rể, nhưng mỗi lần gọi, lòng em lại quặn đau, nhưng chị cười..."
"Chị, chị đừng để ý tới anh rể, chỉ cần mỗi Văn Cơ thôi được không? Chỉ có hai người chúng ta, có được không?" Nàng say rượu, làm nũng nói, giống như con nhỏ bị vứt bỏ, cái thứ tình yêu trong tuyệt vọng này, chỉ có khi say rượu mới dám nói.
"Chị, em ôm chị, chị đừng đẩy em ra, có được hay không?"
"Chị, là em sai, đừng không để ý đến em, Văn Cơ sẽ nghe lời chị, chị nói sai, em liền thay đổi, chị... " Mỗi câu đều chị, tựa hồ như cây ghim đâm sâu vào lòng Diệp Tử Đồng, nàng khóc như một đứa trẻ, hệt như một con búp bê mỏng manh tựa hồ muốn vỡ òa ra.
"Văn Cơ, đừng khóc, ngày mai anh dẫn em về tìm chị em." Diệp Tử Đồng đem Tô Văn Cơ ôm vào lòng dụ dỗ nói, lúc này Tô Văn Cơ thật như một đứa trẻ.
"Chị tôi không cần tôi, chị ấy chỉ cần anh rể, sau khi đứa bé ấy ra đời, chị ấy sẽ không bao giờ... giống như trước nữa, đối với Văn Cơ tốt như trước, hiện tại chị không chỉ đối với anh rể tốt, mà đối với đứa nhỏ kia nữa, chị cười với đứa bé kia, cười đến bộ dạng hạnh phúc, lòng tôi đau quá, tôi nhớ là từng muốn đem đứa nhỏ kia bóp chết, nhưng tôi không dám, tôi sợ chị hận tôi, tựa như có lần tôi đem Đan Kỷ Cương đẩy xuống sông, chị đánh tôi, đó là lần đầu tiên chị đánh tôi, chị đánh tôi, tôi đau, đau lắm, nhưng trong lòng còn đau hơn, chị còn nói không bao giờ... muốn nhìn thấy tôi nữa..."
"Bọn họ đều thật đáng ghét, đều đoạt lấy chị của tôi, anh nói có đúng hay không?" Tô Văn Cơ chăm chú nhìn Diệp Tử Đồng hỏi.

"Đúng, bọn họ rất đáng ghét, tốt nhất chúng ta không nên nhìn thấy bọn họ nữa phải không?" Diệp Tử Đồng sủng nịch dụ dỗ nói, anh nguyện ý sủng ái cô gái này, bất luận cô ấy làm cái gì.
"Diệp Tử Đồng, tôi cho anh biết, tôi còn không có được người tôi yêu, anh vì cái gì lại nghĩ tôi sẽ yêu anh chứ?" Tô Văn Cơ thắc mắc nhìn Diệp Tử Đồng, giễu cợt nói, cô chỉ muốn đâm thương những người chung quanh, cô không được hạnh phúc, trừ chị cô, thì không cho phép bất cứ ai ở trước mặt mình hạnh phúc.
Diệp Tử Đồng cười to, tôi cưng chìu em, không nhất định phải chiếm được lòng em, không cần đáp trả, em tức giận như vậy làm gì? Chỉ sợ trái tim em đã sớm trao cho chị em, người đã bị người khác cướp đi.
"Cười, tôi ghét anh cười như vậy, thật giống như tôi cần anh thương hại, tôi cùng Diệp Tử Sức lên giường, tôi xem anh còn cười được không?" Tô Văn Cơ cười trả thù, vẻ mặt đầy tà khí, tựa hồ như trò đùa dai của đứa nhỏ. Dù sao tôi thống khổ như vậy, tôi cũng sẽ kéo theo vài người cùng thống khổ.
Nụ cười trên mặt Diệp Tử Đồng quả nhiên cứng lại, không trách ánh mắt anh hai nhìn mình bắt đầu càng ngày càng né tránh, càng ngày càng áy náy.
"Chuyện xảy ra khi nào?" Diệp Tử Đồng hỏi, lần đầu tiên anh muốn Văn Cơ không tùy hứng như vậy. Em làm cho tôi thống khổ, tôi là cam tâm tình nguyện, nhưng tại sao lại dụ dỗ anh hai đây?
"Không nhớ rõ, có mấy lần, uống rượu say đụng phải anh ta, anh ta đưa tôi về nhà, các người đều là ngụy quân tử, bất quá là tôi câu dẫn anh ta, anh ta liền không kiềm lòng được. Đàn ông đều giống nhau, tùy tiện ngủ với bất cứ người nào, nhưng tại sao Đan Kỷ Cương lại không như vậy? Nếu anh ta cũng như các người, tôi liền nói với chị tôi, Đan Kỷ Cương đáng chết lại không giống các người, anh nói tại sao Đan Kỷ Cương lại không mắc bẫy?"
"Bởi vì chúng tôi yêu em, anh ta thì không." Diệp Tử Đồng khổ sở nói.
"Chị ấy cũng không yêu tôi..." Tô Văn Cơ tự lẩm bẩm nói, cô chưa bao giờ quan tâm người khác, cô chỉ cần chị cô.
Theo truyền thuyết, mỗi con hồ điệp đều là một đóa hoa luân hồi, đời đời kiếp kiếp lột xác, nhưng tại sao lại luôn ngoan cố mà chấp nhất? Vô luận là thành hoa hay thành bướm, đều muốn đuổi theo lửa, cuối cùng cũng thành tro. Nhưng chỉ cần có lửa, chắc chắn sẽ theo đuổi, không hề hối hận.
Tô Văn Khanh nghĩ Tô Văn Cơ cũng như thế, và Tô Văn Cơ cũng cho là Diệp Tử Đồng cũng như thế.
"Diệp Tử Đồng, cơm tôi làm ăn được không?" Tô Văn Cơ vẻ mặt mong đợi hỏi Diệp Tử Đồng.
"Rất ngon". Diệp Tử Đồng hướng Tô Văn Cơ khen ngợi.
"Đó là đương nhiên, khi còn bé chị làm thức ăn rất khó ăn, khi tôi lớn một chút, tôi liền làm cho chị ấy ăn, chị khen tôi càng ngày làm càng ngon." Tô Văn Cơ vẻ mặt đắc ý nói, vì chị cái gì cô cũng nguyện ý làm.
"Nhưng hiện tại chị chỉ ăn cơm do Đan Kỷ Cương làm, tôi làm, chị không quan tâm nữa. . ." Tô Văn Cơ không quan tâm Diệp Tử Đồng còn đang ăn hay không, trực tiếp đem đồ ăn trên bàn ném xuống đất.

Diệp Tử Đồng cũng chỉ là sủng nịch lắc đầu, phàm chuyện Tô Văn Cơ không hài lòng, thì chắc chắc là có liên quan đến tỷ tỷ cô ấy.
"Diệp Tử Đồng, anh có bận việc gì không?" Tô Văn Cơ ngồi vào đùi Diệp Tử Đồng làm nũng, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, gương mặt pha trộn tà ý cùng ngây thơ, lúc này cực kỳ diêm dúa lẳng lơ. Có thể nhìn ra được, hôm nay tâm tình Tô Văn Cơ rất tốt, vậy nhất định cũng là cùng chị có liên quan.
"Chị nói muốn tới dự sinh nhật tôi, anh hãy đi đâu đi, không nên xuất hiện trước mặt chị tôi, tôi chỉ muốn ở riêng cùng chị." Tô Văn Cơ nói, không quan tâm có đả thương người bên cạnh không.
"Được." Diệp Tử Đồng mặc dù muốn cùng mừng sinh nhật với vợ mình, nhưng hiển nhiên là vợ mình không cho phép, đành phải thôi, mặc dù trong lòng rất mất mác.
Nhưng khi Diệp Tử Đồng về nhà, liền phát hiện trong nhà một mảnh hỗn độn, nhìn ra được là do Tô Văn Cơ phát tiết tính tình.
"Làm sao vậy? Chị tới, không phải rất vui sao?" Diệp Tử Đồng hỏi.
"Chị ấy biết rõ tôi không thích Đan Kỷ Cương, thế nhưng chị ấy lại cùng hắn đến, tôi ghét chị..." Tô Văn Cơ nhào tới ngực Diệp Tử Đồng khóc rống lên, Diệp Tử Đồng cực kỳ đau lòng, có đôi khi, anh nghĩ nếu như Tô Văn Khanh cũng yêu Văn Cơ của mình, anh nguyện buông tay, anh không đành lòng nhìn Văn Cơ đau khổ, giống như con bướm luôn bay theo lửa, nhưng nó chỉ có thể làm tổn thương chính bản thân mình. Nhưng tình yêu cấm kỵ ngay cả nói cũng không dám, làm cho người ta vì nàng mà đau lòng.
"Vốn là ba tôi cũng không thích Văn Cơ, Văn Cơ quá hoang dã, dã e rằng khó thuần phục. Cô ấy cho tới bây giờ cũng không biết cố kỵ chuyện gì, cao hứng thì đặc biệt hướng người ấy cười, cười đến rực rỡ, nhưng khi tức giận, hướng người khác phát hỏa, nhưng trong thời gian hiền lành thì cư xử rất tốt. Vốn ba không cho phép tôi cưới Văn Cơ, nhưng là anh hai thay tôi nói chuyện, ba luôn luôn nghe lời của anh hai. Chẳng qua là lúc sau tôi phát hiện, ánh mắt anh hai nhìn Văn Cơ càng ngày càng sáng, tôi cũng biết anh hai động tâm, chuyện như vậy là hiển nhiên, dù sao Văn Cơ luôn có loại mị lực này, khiến cho những người xung quanh không thể dời tầm mắt, làm cho người khác hết lòng muốn yêu thương chiều chuộng. Chẳng qua là tôi không ngờ anh hai cùng cô ấy phát sinh quan hệ, tuy ban đầu có khó tiếp nhận, nhưng tôi không trách anh hai, dù sao chẳng qua là chúng tôi cùng yêu chung một người, nhưng không ai được đáp lại, như người xưa nói, chúng tôi là đồng bệnh tương lân. Tôi tuy không để ý tới, nhưng không có nghĩa là anh hai không quan tâm, anh hai thấy hổ thẹn với tôi, hướng ba xin xuất ngoại. Ba không nỡ, nhưng cũng không có cách nào từ chối, thời khắc đó ba tôi nhìn Văn Cơ liền có vài phần oán hận.
Tình yêu cấm kỵ kia bị đè nén, cơ hồ như thể muốn đem Văn Cơ bức cho điên, rồi cô bắt đầu có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân, có đôi khi cô cầm dao cắt vỡ mạch máu ngón tay của mình, rồi ngẩn người nhìn những giọt máu từ tay chảy xuống, sau đó tự lẩm bẩm nói: "Nếu chảy hết những giọt máu này, chị sẽ không bài xích nữa, tôi liền có dũng cảm nói cho chị biết..."

Càng về sau dần dần biến thành có khuynh hướng tự sát, ngày đó, trước ngày anh hai ta đi một ngày, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Cô ấy tinh thần hoảng loạn đi về phía đường lộ trung tâm, một chiếc xe rất nhanh chạy tới, cô ấy hiển nhiên là không muốn tránh, thấy vậy trái tim ta nhanh chóng tê dại, không biết tại sao ngay lúc đó tôi lại đứng ngây người, mà anh hai lại trong thời gian rất ngắn có thể đem cô ấy đẩy ra xa, nhưng lúc ấy anh hai chết ngay tại chỗ. Tôi hận chính mình, tại sao người đẩy cô ấy ra không phải là tôi, mà lại là anh hai?! Anh hai ưu tú như vậy, từ nhỏ đã ưu tú, ba thích nhất là con trai lớn, cũng hãnh diện nhất là con trai lớn, anh hai năm mười ba tuổi trên thương trường đã bộc lộ tài năng, ba nào chấp nhận được cái chết của đứa con mà mình hết mực yêu thương. Ba ta hận không giết được Văn Cơ, cũng chính là do ta ngăn cản, ta nói cho ông biết, Văn Cơ mang cốt nhục của anh hai, là đứa con duy nhất, nên ba ta mới khắc chế, nhưng vẫn là rất hận Văn Cơ, hận luôn ta, nếu không phải ta mang Văn Cơ về, anh hai nhất định sẽ không chết."
"Tô Văn Cơ chết như thế nào? Tuyền Vũ thật sự là con của anh hai ông?" Đan Vân Sơ hỏi.
"Văn Cơ là do sử dụng quá nhiều thuốc phiện mà chết, Vũ nhi thật sự là con của người nào, ta cũng không rõ lắm, nhưng chuyện này có quan trọng không?" Diệp Tử Đồng giọng ảo não nói, ông rất thất bại, hại chết anh hai mình, ngay cả vợ mình bắt đầu dùng thuốc phiện khi nào cũng không biết.
"Bà ta năm hai trung học cùng cô gái dây dưa cũng chỉ là vì dò xét phản ứng của mẹ tôi sao?" Đan Vân Sơ hỏi.
Diệp Tử Đồng gật đầu, "Con hẳn là hiểu rõ mẹ mình, mẹ con không dễ chấp nhận loại người này, bà ta cho Văn Cơ hai con đường lựa chọn, một là chấm dứt quan hệ với cô gái kia, còn không thì đoạn tuyệt quan hệ chị em. Phàm cùng Tô Văn Khanh nối lại quan hệ, cũng là do Văn Cơ thỏa hiệp, đại khái chặt đứt quan hệ một năm, mẹ cô đối với Văn Cơ không quan tâm, Văn Cơ chịu không được, trở về nhận lỗi. Văn Cơ cho dù làm chuyện hết mực sai quấy cũng không nhận lỗi về mình, ủy khuất mình, cô ấy cũng không bao giờ cảm thấy mình làm sai, nhưng chẳng qua vì chị cho là cô ấy sai nên cô ấy mới tự nhận mình sai."
"Diệp Tử Đồng, tôi thấy ông thật đáng thương, mà Tô Văn Cơ kia cũng vừa đáng thương vừa đáng hận." Tô Văn Cơ thống khổ, lại còn muốn kéo theo mọi người cùng mình thống khổ, người đàn bà này có chút đáng ghét, nhưng cũng đáng thương, yêu trong vô vọng, Đan Vân Sơ cười đến có chút trắng bệch, thấy Diệp Chấn Thiên đối với Tô Văn Cơ hận như vậy, tuyệt đối không cho phép mình và Tiểu công chúa ở chung một chỗ. Còn mẹ? Đan Vân Sơ tin tưởng đây cũng là một ải vô cùng khó khăn, Tô Văn Cơ so với mình còn vô pháp vô thiên bội lần, cái gì cũng không biết cố kỵ, kết quả là nói cũng không dám nói, chỉ vì bà biết, chị mình tuyệt đối sẽ không chấp nhận.
Giờ khắc này, Đan Vân Sơ biết, mình cùng với Tiểu công chúa tựa hồ không thể đi tiếp nữa.
"Tôi nên buông tay sao?" Đan Vân Sơ hỏi Diệp Tử Đồng.
Diệp Tử đồng sửng sốt, "Ta không biết, ta chỉ biết là, rất lâu, con người không thể chống lại ý trời. Cái thế giới này lớn như vậy, nhưng là xoay một vòng, hai đứa sẽ lại gặp nhau."
"Nhưng vì sao những chuyện này lại dính lên người chúng tôi đây?"
Bởi vì hai đứa không phải là từ đá sinh ra, cho nên có huyết thống, liền có dính líu cùng ràng buộc.
"Con có sẵn sàng tổn thương ba mẹ mình không?" Diệp Tử Đồng hỏi. "Tựa như Văn Cơ bất luận hận Đan Kỷ Cương rất nhiều, kết quả là muốn hay không cũng phải gọi Đan Kỷ Cương một tiếng anh rể, đây chính là thực tế, bởi vì để ý, cho nên phải thỏa hiệp."
"Tại sao để cho tôi một mình quyết định?" Đan Vân Sơ có chút thống khổ ngồi chồm hổm xuống.
"Thật ra thì trong lòng con cũng đã có quyết định rồi không phải sao?" Nếu không cũng sẽ không thống khổ như thế, chẳng qua là làm sao để Vũ nhi tiếp nhận kết quả của lựa chọn này đây? Đan Vân Sơ nếu như yêu, phải kiên định một chút, phải ích kỷ một chút, nhưng là con không đủ kiên định, cũng không đủ ích kỷ, đây chính là điểm khác biệt giữa con và Văn Cơ, Văn Cơ trong lòng chỉ có một người chị, những cái khác cũng không quan trọng, cô ấy là có thể ích kỷ như thế, cô ấy yêu không toan tính, cũng không cầu cứu ai.
"Thật ra thì, có lẽ con nên cùng Vũ nhi thương lượng một chút, dù sao đây là chuyện tình cảm của cả hai người, nếu không ta sợ nó nhất định sẽ rất hận con."
"Hận vốn so sánh với không thể làm gì không phải tốt hơn sao!" Đan Vân Sơ quyết định luôn là quá nhanh, nhưng là quá nhanh quyết định thường sẽ làm cho cô phải hối hận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi