NỮ NHÂN BẤT PHÔI

Chị lớn như mẹ, Tô Văn Khanh hơn Tô Văn Cơ sáu tuổi nên từ ngày mẹ mất nàng liền đảm nhiệm trọng trách này, vai trò vừa là chị vừa là mẹ. Khác với cách dạy dỗ Đan Vân Sơ, cô đối với Tô Văn Cơ chính là chọn phương pháp dạy dỗ nghiêm khắc, nhưng cô rất nhanh phát hiện thất bại, luôn thích bám dính lấy mình, trước mặt mình luôn là biểu hiện của một em gái ngoan hiền, nhưng bản tính thật sự rất khác. Một tính cách thật sự quái đản, bất hảo, không biết đúng sai, làm cho Tô Văn Khanh thật sự đau đầu.
Tô Văn Cơ so với Tô Văn Khanh xinh đẹp hơn rất nhiều, một khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp lộ ra một cổ dã tính (hoang dã) cùng linh tính (thông minh), từ nhỏ đã rất nhiều bé trai vây quanh cô, tìm mọi cách lấy lòng cô. Có người đưa cho cô món quà sinh nhật đã được lựa chọn tỉ mỉ, Văn Cơ tại chỗ ném vào thùng rác, không vì người khác đối với mình tốt thì cô sẽ tốt lại, nhưng ai đối với cô làm chuyện xấu, thì cô nhất định sẽ báo thù, hơn nữa báo thù độc hơn gấp bội. Nhưng hết lần này đến lần khác như vậy, cũng không ai thấy cô cay độc, chẳng qua cũng chỉ cảm thấy cô là tùy hứng, đùa dai không biết chừng mực mà thôi, cho nên rất nhiều người bên cạnh dung túng cho Văn Cơ.
Tô Văn Khanh lại không dung túng em của mình, nếu em cô sai thì sẽ nghiêm trị, nhưng là Tô Văn Cơ trời sanh không thể quản giáo được, cho dù Tô Văn Khanh xử phạt nghiêm khắc thế nào, thì cô ở trước mặt tỷ tỷ mình luôn ngoan ngoãn nhưng khi Tô Văn Khanh không nhìn thấy thì lại bắt đầu làm chuyện xấu.
"Người khác tặng quà cho em, chẳng lẽ em đều phải nhận?" Tô Văn Cơ hỏi Tô Văn Khanh.
"Em không nhận thì thôi, tại sao lại đem người khác làm cho mất mặt?" Tô Văn Khanh làm sao mà không hiểu cái tính tình bất hảo của em gái mình, từ nhỏ đã dạy em ấy, người khác đối tốt với mình thì phải cảm ơn, nhưng là người khác đối tốt với em ấy, ngược lại giống như thiếu nợ em ấy, không những không cảm ơn, mà còn đem ra nhục mạ.
"Tránh hắn lần sau tự tác động tình, em không yêu cầu người khác đối tốt với em, thật phiền phức!"
"Văn Cơ!" Tô Văn Cơ lạnh giọng nói.
"Chị đừng tức giận, coi như em sai, lần sau em sẽ nhận, sau đó chờ hắn đi rồi vứt được không?" Tô Văn Cơ ôm lấy tay chị mình, làm nũng nói, sợ nhất khuôn mặt lạnh lùng của chị, vài ngày không thèm để ý tới mình, đều do tên nhóc kia không tốt, lần sau nhất định phải trả thù hắn, dĩ nhiên nhất định không để cho chị biết.
"Em không thích, không nên nhận, lễ phép trả sau đó hướng người đó cảm ơn." Tô Văn Khanh không quên hướng em mình dạy dỗ.
"Kia dối trá còn nhiều hơn . . ." Tô Văn Cơ thầm nói, nhưng nhìn chị tựa hồ như muốn tức giận, Tô Văn Cơ vội vàng ngụy biện: "Được, chị muốn em làm thế nào, em liền làm thế đó."
"Ả ta dám nói xấu em, em tự nhiên là muốn trả thù, không phải quân tử có thù phải trả sao?" Tô Văn Cơ vẫn không thấy là mình sai, tiện nhân kia dám trêu chọc bà ngoại ngươi, biến ngươi thành xấu xí cũng đáng đời.
"Tô Văn Cơ, em còn có đang nghe hay không?" Tô Văn Khanh cảm giác mình bị em mình làm cho tức chết mà, trên gương mặt nhỏ nhắn kia, hoàn toàn không có ý tứ ăn năn nào.
"Nếu lúc đầu, không phải vì ả đối xấu em, thì em sao lại đối xấu lại?" Tô Văn Cơ tính cách chính là luôn luôn nước sông không phạm nước giếng, nếu không động chạm đến cô, thì cô sẽ không chủ động làm chuyện xấu với người khác, nhưng người khác kình cô một thước, cô liền trả lại một trượng. ( ăn 1 trả 10)
"Cái tính có thù tất báo của em đến khi nào mới sửa được đây? Em vẫn là hoàn toàn không thấy mình sai, tối nay vẫn quỳ." Lần này Tô Văn Khanh thật sự tức giận, đem khuôn mặt của một người con gái xém chút nữa là phá hủy, chuyện lớn như vậy lại xem như không có gì, sau này sợ ngay đến cả giết người em ấy vẫn không có cảm giác là mình sai.
"Chị, em sẽ tiếp tục như vậy, sẽ không thay đổi." Đây là lần đầu tiên Tô Văn Cơ không thỏa hiệp, sao chị luôn muốn mình thay đổi, sai thì kêu mình đổi, không sai cũng kêu đổi, tại sao chị ấy không giống người khác bên vực mình một lần đây? Lúc nào cũng nề nếp, lúc nào cũng nghiêm khắc nhiều như vậy, thật giống như một bà cụ non mà, nhưng bất quá thế nào thì mình đều thích.
"Nếu không nghe lời chị thay đổi, thì đừng có nhận chị là chị nữa." Tô Văn Khanh thật sự hết cách, không thể dạy dỗ, từ nhỏ đã không dạy dỗ được, nói thế nào cũng đều là vô dụng.
"Lại nữa rồi, lần nào cũng dùng chiêu này..." Tô Văn Cơ bĩu môi , bất mãn nói, biết rõ người ta quan tâm, nên lần nào cũng dùng chiêu này để uy hiếp, nhận thì nhận, ai kêu chị là chị đây?
Tô Văn Khanh khiêu mi, em gái bĩu môi cực kỳ đáng yêu, ngây thơ, nàng đối với em gái là vừa giận vừa yêu, Tô Văn Khanh luôn nghĩ lý do Tô Văn Cơ còn nhỏ, lớn lên chút sẽ hiểu chuyện hơn để tự an ủi mình.
"Được rồi, chuyện lần này là do em sai, sau này sẽ không như vậy nữa." Tô Văn Cơ không tình nguyện hướng Tô Văn Khanh nhận sai, lần sau sẽ dùng biện pháp ác hơn, cũng sẽ không để cho chị biết, Tô Văn Cơ nghĩ thầm.
"Mặc dù biết nhận sai rồi, nhưng không thể không phạt, quỳ đủ ba giờ, nếu không, em sẽ không bao giờ nhớ bài học này." Tô Văn Khanh khẽ cười, Tô Văn Khanh cười, thật sự là rất mê người, ít nhất là Tô Văn Cơ vẫn cảm thấy chị cười lên thật khó khiến người ta dời tầm mắt.
Tô gia là gia đình gia giáo, Tô Văn Khanh chính là điển hình đại gia khuê tú, chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng, đối với ai cũng khách khí hữu lễ, lớn lên là một người dịu dàng, không yêu mị, không rực rỡ, không quá chói mắt, thanh tú thanh nhã ý vị sâu xa, luôn tỏa ra một loại điềm tĩnh cùng trong treo lạnh lùng, nhưng khi cười lên, thật giống như một đóa hoa sen đang nở rộ, cực kỳ tao nhã.
"Trên mặt chị dính gì sao?" Tô Văn Khanh phát hiện muội muội nhìn chằm chằm mình.
"Không, không có . . ." Tô Văn Cơ bối rối dời đi tầm mất, mặt có chút ửng đỏ, cô không biết là bắt đầu từ khi nào, mỗi lần cô nhìn tỷ tỷ thì cảm giác tim đập rộn lên, thậm chí là không biết từ lúc nào, ban đêm những cảnh trong mộng thậm chí bắt đầu có ham muốn cấm kỵ.
"Chị, em biết em sai rồi, chị cho em đứng lên được không?" Tô Văn Cơ ôm lấy chân Tô Văn Khanh làm nũng nói, thật giống như chú mèo con đang cọ chân chủ nhân.
Em gái từ nhỏ dường như rất thân mật kề cận mình, chị em thân mật, đó là chuyện bình thường, Tô Văn Khanh chưa từng để tâm, hơn nữa Tô Văn Khanh cho rằng từ nhỏ Văn Cơ thiếu tình yêu thương của mẹ, cho nên sự thân mật này, càng tự nhiên hơn, chưa bao giờ nghĩ sâu hơn nữa, đó chính là bắt đầu biến chất của tình chị em.
"Làm nũng cũng vô dụng, nếu đã biết sai, lần sau phải sửa đổi." Tô Văn Khanh mặt dù trên mặt còn giận, nhưng giọng nói cũng đã nhu hòa không ít.
Tô Văn Khanh sau bốn năm, cũng chấp nhận Đan Kỷ Cương, một chàng trai rất sáng láng, đối với Tô Văn Khanh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, theo sát không nghỉ, rốt cuộc sau bốn năm theo đuổi, cũng có thể có được mỹ nhân.
Nhưng Tô Văn Cơ lần đầu tiên nhìn thấy Đan Kỷ Cương đều muốn đem người này giết đi, phàm những ai đoạt chị của cô đều đáng chết.
Tô Văn Khanh thật sự đau đầu, cô vẫn cho là muội muội mình không thích Đan Kỷ Cương là bởi vì muội muội còn nhỏ, đối với mình tính ỷ lại quá lớn, tính sở hữu quá cao, vô luận nàng cố gắng thế nào, đều không thể khiến cho muội muội không chán ghét Đan Kỷ Cương, điều này thật làm cho Tô Văn Khanh có chút khổ sở. Vừa là người đàn ông mình yêu nhất, vừa là muội muội thân nhất, nếu hai người này có thể chung sống hòa bình, thì đó chính là nguyện vọng lớn nhất của Tô Văn Khanh.
Đan Kỷ Cương cũng thất bại, vô luận mình lấy lòng cùng nhẫn nhịn thế nào với em vợ tương lai này, thì tiểu hài tử đó vẫn luôn mang theo hận ý nhìn mình.
Cuối cùng mâu thuẫn ngày càng tăng, nhìn Đan Kỷ Cương cùng tỷ tỷ mình tình cảm ngày càng tốt, Đan Vân Cơ liền xuống sát ý, ngày đó nàng dẫn Đan Kỷ Cương đến bờ sông, thời điểm đang chuẩn bị ngồi xuống thì đem Đan Kỷ Cương đẩy ra giữa sông, nàng biết Đan Kỷ Cương không biết bơi, nàng thật sự là muốn giết gã đàn ông này.
Cũng may có người đi ngang qua, kịp thời nhảy xuống cứu Đan Kỷ Cương, Tô Văn Khanh chạy tới, ánh mắt không dấu được sự lo lắng.
"Làm sao anh lại rơi xuống sông?" Tô Văn Khanh hỏi Đan Kỷ Cương.
Đan Kỷ Cương mặc dù trong lòng là biết do Tô Văn Cơ đẩy mình xuống , nhưng là không thể nói: "Nhất thời vô ý, bị trượt xuống."
"Văn Cơ sao em cũng ở nơi này, nếu em ở nơi này, vì sao không xuống sông cứu anh ấy, hay là chính em đẩy anh ấy?" Tô Văn Khanh hiểu rất rõ em gái của mình, em ấy là loại người cái gì cũng làm ra được.
"Không liên quan đến Văn Cơ, là chính anh không cẩn thận." Đan Kỷ Cương thấy nếu lần này Văn Khanh sinh khí với Văn Cơ, thì Văn Cơ chắc sẽ càng oán giận chính mình.
"Anh câm miệng, tôi đang hỏi Tô Văn Cơ!" Đan Văn Khanh tức giận, Đan Kỷ Cương không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại, đúng là bản chất sợ vợ a.
Tô Văn Cơ không trả lời, Đan Kỷ Cương, hiện tại chị một lòng che chở cũng chính là Đan Kỷ Cương.
"Chị hỏi em là có phải như vậy hay không?" Tô Văn Khanh đề cao âm lượng, nhìn thẳng vào Tô Văn Cơ.
"Đúng! Em là ghét Đan Kỷ Cương, em muốn làm cho hắn biến mất!" Tô Văn Cơ quát, hắn đã đoạt chị mình, tuy chị thường xuyên phạt mình nhưng chưa bao giờ nàng dùng ánh mắt tức giận nhìn mình.
Tô Văn Khanh khắc chế không được liền vung tay tát Tô Văn Cơ một tát, Văn Cơ quả thật vô pháp vô thiên, ghét người nào thì phải giết chết người đó, muội muội mình từ lúc nào mà trở nên đáng sợ đến thế?
"Chị, chị đánh em?" Tô Văn Cơ không tin hỏi, mắt đỏ lên, nàng thích chị như vậy, vậy mà chị lại vì một người ngoài đánh mình.
"Tô Văn Cơ, hiện tại tôi không muốn thấy mặt cô." Tô Văn Khanh thấy bộ dạng bị tổn thương của Tô Văn Cơ trong lòng có chút khó chịu, nhưng lại nghĩ tới em gái vì tùy hứng mà làm bậy, cô tự nhiên lại càng tức giận.
"Văn Khanh, Văn Cơ còn nhỏ..." Đan Kỷ Cương nhìn mấy phần không đành lòng.
"Đan Kỷ Cương, tôi không cần anh thương hại, tôi ghét anh, cả đời đều sẽ ghét anh!" Tô Văn Cơ hướng Đan Kỷ Cương quát.
Đầu Tô Văn Khanh mơ hồ cảm thấy đau, làm thế nào cho Văn Cơ tiếp nhận Đan Kỷ Cương, nàng tưởng rằng chỉ cần thêm một chút thời gian thì sẽ được, nhưng nàng đã đánh giá quá thấp lòng cố chấp của Văn Cơ: "Lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng đều là thịt, Văn Cơ vì sao lại làm khó chị đây?" Tô Văn Khanh bất lực hỏi.
"Chị, chị không biết? Chị muốn em tiếp nhận hắn, chính là làm khó em." Chị chỉ cần một mình Văn Cơ thôi không được sao? Tại sao còn muốn thêm Đan Kỷ Cương? Cô muốn nói cho tỷ tỷ, rằng mình yêu chị, nhưng tỷ tỷ nhất định là không tiếp nhận, tỷ tỷ vốn là quá để ý nhiều đến lễ nghĩa thủ giáo.
"Vô luận thế nào, hắn cũng sẽ trở thành anh rể của em." Tô Văn Khanh nói xong, liền kéo Đan Kỷ Cương rời đi, nàng chính là quá dung túng Tô Văn Cơ, cho em ấy thời gian để thích ứng, nhưng vẫn là Tô Văn Cơ càng ngày càng vô pháp vô thiên.
Đan Kỷ Cương cảm giác như trong họa có phúc, Tô Văn Khanh rốt cục cũng đồng ý lấy mình, hơn nữa trước giờ Văn Khanh cũng chưa bao giờ chủ động dắt qua tay mình, Đan Kỷ Cương trong lòng hồi hộp.
Tô Văn Cơ lặng lẽ rơi lệ, yêu tỷ tỷ của mình, Tô Văn Cơ tuy không cảm thấy có gì là không đúng, nhưng nàng biết tỷ tỷ vĩnh viễn đều không đáp lại tình yêu này, điều này làm cho Tô Văn Cơ tuyệt vọng.
...
"Tô Văn Cơ, cô ta cùng là con gái giống em!" Tô Văn Khanh thấy Tô Văn Cơ muốn đem mình mà ép điên, cô gái cùng cô gái làm sao lại hôn nhau ? Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, Tô Văn Khanh cũng không dám tin vào hai mắt của mình, thật là càng ngày càng hoang đường.
"Em chính là thích nữ, có gì mà không thể." Tô Văn Cơ xem thường nói, giọng điệu này làm Tô Văn Khanh cảm thấy có phần xa lạ.
"Em rốt cuộc là thế nào đây?" Tô Văn Khanh hỏi muội muội, từ bé đã khiến cho nàng lo lắng, hiện tại vấn đề khó khăn này lại càng để cho nàng thêm đau đầu.
"Không thế nào cả, em chỉ là thích nữ mà thôi." Cái giọng kia lại càng khiến cho Tô Văn Khanh cực kỳ không thoải mái.
"Nếu cô vẫn tiếp tục quan hệ với cô gái kia, thì đừng có nhận tôi đây là tỷ tỷ." Tô Văn Khanh theo thói quen cũ mà uy hiếp.
"Tỷ tỷ khó tiếp nhận lời của em, vậy coi như xong, em chính là thích nữ, không cách nào thay đổi." Tim Tô Văn Cơ đau rút, nhưng dù sao thì tỷ tỷ cũng đã có Đan Kỷ Cương, Tô Văn Cơ không còn là người duy nhất.
Tô Văn Khanh cho là Tô Văn Cơ như trước, một lần nữa lại thỏa hiệp, nhưng lần này em ấy không thỏa hiệp, điều ngoài ý muốn này làm cho Tô Văn Khanh có chút hoảng hốt, nhưng điều đã nói ra thì không thể rút lại.
"Tốt, vậy cô tự sống cho tốt, tôi không quan tâm gì tới cô nữa." Tô Văn Khanh vẫn cho là Tô Văn Cơ sẽ mau chóng thỏa hiệp, nhưng thật là ngoài ý muốn, quan hệ này đứt chính là vừa một năm.
Một năm kia, cuộc sống Tô Văn Cơ hoang đường cực kỳ, thấy vậy tâm Tô Văn Khanh lại càng lạnh, muội muội như thế không có cũng được, cô rất tức giận, Tô Văn Khanh quyết tuyệt, so với người khác còn tuyệt tình hơn.
Tô Văn Cơ không nghĩ tới tâm tỷ tỷ lạnh như vậy, một năm, cô phóng túng mình một cách hoang đường, thật là xem như không có muội muội là mình, trái tim cô thật sự khó chịu, mặc dù tỷ tỷ không yêu mình nhưng cũng còn tốt hơn là không quan tâm, hờ hững mình.
"Tỷ tỷ..." Tô Văn Cơ gọi lại Tô Văn Khanh, Tô Văn Khanh vờ không nghe thấy chuẩn bị đi ngang qua.
"Tỷ tỷ, làm ơn đừng không để ý đến em, nếu chị không thích em cùng các cô gái kia có quan hệ, em liền không quan hệ nữa, chị không nên không để ý đến em như thế có được không?" Tô Văn Cơ khóc như muốn dùng mình chìm trong nước mắt, nắm lấy cánh tay lạnh lùng của tỷ tỷ.
Tô Văn Khanh dừng bước, đây không phải là kết quà nàng chờ sao? Tô Văn Khanh nhìn muội muội mình ngày càng thêm xinh đẹp cùng yêu dã, trong lòng có chút đau, thế nào cô cũng cảm thấy muội muội luôn luôn tự giày vò bản thân, mãi như một đứa trẻ chưa trưởng thành, vốn không biết mình đang làm cái gì, hỗn loạn càn rỡ, nhưng nói thế nào đều không nghe.
"Văn Cơ, tại sao em luôn làm cho tỷ tỷ lo lắng đây? Thật là hy vọng tìm được một gia đình khá giả, rồi đem em gả đi, như thế có lẽ mới bớt được chút lo lắng." Tô Văn Khanh đem Tô Văn Cơ đang khóc như một đứa nhỏ bị vứt bỏ ôm vào lòng, trên thế giới này, muội muội là người thân nhất, cũng là người làm cho mình lo lắng không yên lòng, nhìn Tô Văn Cơ hoang đường như vậy, thực sự tức giận không thể chối cãi, nhưng không thể làm được gì cả, nàng đoán chừng mình chính là một tỷ tỷ thất bại.
"Tỷ tỷ, chỉ cần chị quan tâm tới em, em sẽ không chọc chị tức giận nữa, chị muốn em lập gia đình, em liền lập gia đình." Tô Văn Cơ ôm tỷ tỷ cảm giác như trẻ sơ sinh tìm được hơi mẹ.
...
"Cậu không phải nói là sẽ đối xử thật tốt với Văn Cơ sao?" Người đàn ông này trước kia nói với mình, hắn sẽ chăm sóc thật tốt cho Văn Cơ, sủng ái Văn Cơ, nhưng giờ đây hắn lại làm cho Văn Cơ nằm trong quan tài.
Tô Văn Khanh không nghĩ tới, sinh nhật Văn Cơ năm ngoái chính là lần cuối cùng gặp mặt, ngày đó cô không nên mang Đan Kỷ Cương cùng đi, chọc cho Văn Cơ không vui, cô vẫn hy vọng Văn Cơ cùng Đan Kỷ Cương sẽ có quan hệ thân thiện hơn, nhưng cô luôn là lý tưởng hóa, luôn miễn cưỡng Văn Cơ làm những chuyện em ấy không thích, nhưng là, Văn Cơ không thích chính là cả đời không thích, vậy Văn Cơ không phải nhất định sẽ chán ghét người tỷ tỷ này? Hay chính là do phương pháp giáo duc của mình sai, nên mới không thể hướng cho Văn Cơ bước đi chính xác, là một tỷ tỷ mà đến giờ vẫn không biết tận cùng là muội muội mình muốn cái gì? Cô vẫn luôn biết là Văn Cơ không vui, nhưng chưa bao giờ hỏi tại sao em ấy lại không vui, Tô Văn Khanh đau khổ tự trách mình, nàng thật là một tỷ tỷ vô trách nhiệm, cô thật xin lỗi mẫu thân, Tô Văn Khanh rơi lệ.
"Thật xin lỗi." Diệp Tử Đồng ảo não nói, Tô Văn Cơ là một Tinh Linh (yêu tinh), là mình không biết tự lượng sức muốn bảo hộ em ấy, nhưng em ấy là một Tinh Linh chỉ biết vì một người mà tồn tại.
...
"Ba ba, ba biết Tô Văn Cơ có một tình yêu cấm kỵ, là yêu mẹ của con phải không?" Đan Vân Sơ hỏi.
"Đúng, Văn Cơ không dám nói với Văn Khanh, ba cũng không dám nói với Văn Khanh, ba sợ Văn Khanh sẽ không chịu được mất. Mẹ con đối với Văn Cơ đã đủ tự trách mình rồi, bà ấy vẫn luôn cảm thấy mình là không làm tròn trách nhiệm của một tỷ tỷ, là dùng sai phương pháp giáo dục, vì thế nên mẹ con dùng phương pháp giáo dục hoàn toàn khác đối với con. Con đã làm cho bà ấy một chút vui mừng, bà vẫn tưởng đối với con bà đã dùng đúng phương pháp giáo dục rồi, nhưng nếu bà biết bao nhiêu năm nay con ở bên ngoài làm chuyện kia, ba thật sợ bà sẽ gục ngã lần thứ hai. Văn Cơ có một tình yêu cấm kỵ với Khanh, ba thật không thể tưởng tượng được cảnh Văn Khanh sau khi biết chuyện đó, Tiểu công chúa không những thế còn là con của Văn Cơ, Diệp gia trước giờ vẫn không cho chúng ta biết sự tồn tại của Tiểu công chúa." Thân thể Văn Khanh từ khi Văn Cơ chết vẫn không hề tốt lên, Văn Cơ đã chết, nhưng vẫn là cho vết thương của người khác không thể khép lại miệng được.
"Ba, con yêu Tiểu công chúa." Đan Văn Sơ ánh mắt có chút đỏ, phía ngoài sấm mùa xuân đã vang lên thật lâu, mưa cũng đã xuống thật lâu, Tiểu công chúa chắc hẳn là bây giờ vẫn ở đó chờ, tên ngốc kia sẽ nhất định không tìm chỗ trú mưa.
"Con biết không? Văn Cơ lần đầu tiên em ấy gọi ba là anh rể, em ấy nói, anh rể, ngươi nhất định phải đối tốt với tỷ tỷ tôi, không cho phép bất luận kẻ nào được làm tổn thương tỷ tỷ, ngươi không được, cả đứa nhóc kia cũng không được, tôi cũng không được, chỉ có thế tôi mới gọi ngươi là anh rể." Đứa nhóc kia chính là Vân Sơ, thế nhưng lại bị Văn Cơ một câu đoán trúng, Đan Kỷ Cương mắt cũng có chút đỏ, vừa yêu nhất là vợ, vừa yêu nhất là con gái mình.
"Đây là lần đầu tiên con thích người khác, tối nay em nhất định sẽ chờ cả đêm, em ấy ngoan cố như vậy đấy . . ." Nước mắt Đan Vân Sơ chảy xuống, thì ra là trước mặt cha là có thể dễ dàng yếu ớt nói ra tiếng lòng mình như vậy.
"Ba thấy Văn Khanh lần đầu tiên, ba đã tự nói với mình, ba cả đời muốn cho cô gái này hạnh phúc, thời điểm cô gái này hạ sinh cho ta một hài tử, ba cũng tự nói với mình, ba cả đời muốn cho hai người này hạnh phúc..." Đan Kỷ Cương tựa hồ đã già hơn rất nhiều so với tuổi của mình.
"Ba ba, con thật sự là khổ sở, trái tim con chưa bao giờ khó chịu như vậy..." Đan Vân Sơ đau khổ nói.
Đan Kỷ Cương đem Đan Vân Sơ kéo vào trong ngực, nước mắt Đan Kỷ Cương cũng rơi xuống, phải bảo vệ vợ, nhưng lại phải hy sinh hạnh phúc của con gái, thật không xứng đáng làm baba.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi