NỮ NHÂN BẤT PHÔI

"Dan, có đi hay không, đây là Hán Vũ tập đoàn tổ chức buổi đấu giá từ thiện, nói không chừng tình nhân cũ của chị cũng sẽ đi đó nha." Ann hỏi, thật ra thì cô muốn biết Dan cùng tình nhân cũ gặp mặt lúc đó tình cảnh sẽ như thế nào, hơn nữa cô cũng muốn gặp Diệp Tuyền Vũ, xem đã thay đổi bản thân hoàn toàn hay chưa, được rồi, cô thừa nhận là mình có ý định xấu.
"Không đi." Đan Vân Sơ cự tuyệt, đi thì như thế nào, dù gì cũng không còn cách nào thay đổi, hơn nữa không chắc em ấy sẽ thấy mình, mặc dù thật sự trong lòng mình cũng có mấy phần muốn ngắm nhìn em ấy.
"Dan, chị thật sự không muốn biết cô gái kia sau khi chia tay với chị sẽ sống như thế nào sao? Cho dù không yêu, cũng xem một chút rốt cuộc thì cô ta biến thành cái dạng gì, chị nghĩ sao?" Ann kích động Đan Vân Sơ. Thật ra cô thật sự muốn biết, hai người này rốt cuộc vì sao chia tay, Đan Vân Sơ có chết cũng không nói, nói không chừng là sau khi gặp mặt, có thể sẽ tìm ra được vài đầu mối, đúng là lòng hiếu kỳ có thể giết chết một con mèo, đặc biệt là con mèo cái.
"Thật ra thì nhìn một chút cũng không sao, phải không?" Đan Vân Sơ quả nhiên dao động bất định, một năm, cô thật sự muốn gặp Tiểu công chúa, mặc dù không thay đổi điều gì, nhưng nhìn thấy một lần cũng tốt.
"Đúng vậy a, chỉ là xem một chút, cũng không có gì lớn." Ann thấy Đan Vân Sơ có chút dao động, càng thêm liều mạng kích động.
"Vậy cũng tốt, tôi đi, cô giúp tôi chuẩn bị y phục." Đan Vân Sơ gượng gạo nói, thế nhưng vừa nghĩ sẽ được gặp mặt Diệp Tuyền Vũ, tim tự nhiên đập nhanh một chút, cái tâm tình này gọi là mong chờ.
"Không nhanh kẻo trễ, Dan chị đủ đẹp rồi, trang điểm rất đẹp, lễ phục cũng rất đẹp, cái gì cũng rất hoàn mỹ, không nên cứ lề mề, hại chết em mất, đến trễ là rất thất lễ." Ann là lòng như lửa đốt, cô một lòng muốn xem kịch vui, nhưng là cái người này từ sớm đã thay rất nhiều y phục, đổi tạo hình, cứ thế đổi đi đổi lại, không cần nói cũng biết người kia phương diện gì cũng hoàn mỹ không thể soi điểm xấu, rõ ràng muốn người ta tức chết vì phải làm nền cho chị ấy này.
"Được rồi, đi thôi!" Đan Vân Sơ nhìn mình trong gương, xoay sau lưng xem xét kỹ lưỡng, mới hài lòng chuẩn bị đi dự tiệc.
Đôi giày mười hai phân kia làm cho thân hình đã vốn mảnh mai của Đan Vân Sơ càng thêm mảnh mai, mái tóc dài đen nhánh được vấn cao lên, lại thêm khuôn mặt được trang điểm quyến rũ chói mắt, thấy thế nào cũng là yến hội nữ vương (nữ vương của bữa tiệc), vừa đi vào liền cướp hết tầm mắt của những người trong hội trường.
"Tần Thiên, tại sao cô ta cũng đến đây?" Lam Vận chỉ vào Đan Vân Sơ hỏi, Tần Thiên căn bản là không biết, từ đầu, đều không biết cô gái vô tâm này là tình phụ lúc trước của hôn thê mình. Đan Vân Sơ thật giống như một tai họa, thật không biết Diệp Tuyền Vũ nhìn thấy Đan Vân Sơ thế này có thể hay không miễn dịch? Dù sao cái yêu nghiệt Đan Vân Sơ này mười năm vẫn như một, vĩnh viễn cũng là tiêu điểm, đêm yến hội này không ai có thể đem cô ta đứng xuống hạng hai.
"Tôi thật sự cũng không nghĩ Dan đẹp đến thế, với lại Hán Uy tập đoàn là mời hết tất cả thiên tài trong giới hội họa tới, cô ấy đến thì có gì là không đúng?" Tần Thiên khiêu mi hỏi, toàn hội trường thì chắc chỉ có Vũ nhi mới có thể cùng nàng phân cao thấp, mà sao giờ này Vũ nhi vẫn còn chưa tới? Nghĩ tới vị hôn phu của mình, lông mày Tần Thiên giãn ra vui vẻ nói không nên lời.
Anh còn dám nói tốt cho đại ma đầu đó, người tu dưỡng tốt như Lam Vận trong lòng thầm mắng một câu, anh mà biết hôn thê anh từng yêu cô ta mười mấy năm, vì cô mà chết qua một lần, anh sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu, nếu hai người này đến chết vẫn vấn vương không dứt, anh ở đó mà khóc chết đi!
Đan Vân Sơ bị một đám người vây quanh làm phiền, chết tiệt thật, nhưng mà tới nửa ngày vẫn không thấy Tiểu công chúa, tầm mắt nàng lướt nhìn khắp nơi, lướt thấy Lam Vận cùng Tần Thiên, nhưng vẫn không nhìn thấy được Diệp Tuyền Vũ, Đan Vân Sơ buồn chán vẻ mặt lại càng lộ ra sự lạnh lùng, thế nhưng vẫn không che được các nét hoàn hảo, lại làm cho người ta cảm giác muốn quỳ phục dưới chân nàng.
"Ann, tôi muốn về." Đan Vân Sơ cảm thấy thật phiền bởi đám người xung quanh, hơn nữa yến tiệc cũng đã gần kết thúc, Tiểu công chúa còn chưa xuất hiện, xem chừng sẽ không tới, thật là một bữa tiệc hỏng bét.
"Chờ một chút nữa nha, dù sao cũng đã tới, hơn nữa được mọi người chắp tay tán thưởng không phải cảm giác ai cũng có thể tận hưởng, chị thật thật là không biết thưởng thức..." Ann than phiền, để làm mình nổi bật trong một yến tiệc thật không phải dễ dàng, vậy mà Dan lại dễ dàng làm được, thật là làm người ta rất ghen tỵ.
Tại thời điểm sắp kết thúc Diệp Tuyền Vũ cuối cùng cũng xuất hiện, cơ hồ tất cả ánh mắt của nam nhân đều hướng về nàng, lực sát thương đối với cánh đàn ông không những không giảm mà còn mãnh liệt hơn, phái nữ trong hội trường cũng lấy ánh mắt đố kỵ nhìn về phía Diệp Tuyền Vũ.
Ở yến hội duy nhất có thể cùng Đan Vân Sơ phân cao thấp chỉ có Diệp Tuyền Vũ, vì vậy hai người cũng rất dễ dàng cảm giác được sự tồn tại của đối phương. Ánh mắt Diệp Tuyền Vũ lưu lại một giây trên người Đan Vân Sơ rồi lại rời đi, ngay cả Đan Vân Sơ muốn đáp lại ánh nhìn cũng không có cơ hội, trong lòng Đan Vân Sơ cảm thấy hơi mất mát, em ấy rốt cuộc không muốn nhìn thấy mình.
Đan Vân Sơ vẫn nhìn theo Diệp Tuyền Vũ, Tần Thiên lịch lãm hôn lên tay đeo găng trắng của Diệp Tuyền Vũ, Diệp Tuyền Vũ lấy vẻ ôn nhu mỉm cười rồi ngay sau đó khoác vào tay của Tần Thiên, động tác rất tự nhiên, xem ra giống như Kim Đồng Ngọc Nữ, xứng đôi cực kỳ. Đan Vân Sơ khẽ nhếch miệng, một tia mỉa mai, Đan Vân Sơ ngươi khó chịu cái gì, đây chính là lựa chọn của mày không phải sao?
Tần Thiên tuyệt đối là không biết sóng ngầm đang cuộn trào mạnh liệt, còn kéo Diệp Tuyền Vũ tới nơi Đan Vân Sơ đang đứng chào hỏi, dù sao Đan Vân Sơ trong yến hội thật khó có thể bỏ qua: "Tôi là Tần Thiên, chủ tịch của Hán Uy tập đoàn, thật vinh hạnh cho Hán Uy tập đoàn có thể mời được Dan tới, đây là vợ sắp cưới của tôi, Diệp Tuyền Vũ." Tần Thiên đúng là muốn cho cả thiên hạ biết là hắn có một vị hôn thê xinh đẹp bức người, Lam Vận thật là muốn cầm chùy đánh Tần Thiên mà.
"Thật hân hạnh." Diệp Tuyền Vũ dùng giọng vô cùng khách khí mà xa cách nói, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, giống như một cái mặt nạ, không có biểu hiện gì. Đan Vân Sơ nhìn thẳng vào Diệp Tuyền Vũ, muốn nhìn ra một tia sơ hở, nhưng cô thất bại phát hiện em ấy đối với mình tựa hồ như không có bất kỳ dao động gì, hay là em ấy đem tâm mình chôn giấu quá sâu, cô không tin Diệp Tuyền Vũ một năm có thể đem mười năm tình cảm cắt đứt sạch sẽ. Nhưng trong mắt em ấy lúc này, mình như một người không quen.
"Sao lại lãnh đạm như vậy, tôi cho là chúng ta quen biết mười mấy năm, ít nhất cũng phải ôm một cái." Đan Vân Sơ nói, em có thể nói dối, nhưng tôi sẽ không, tuy rằng không thể ở chung một chỗ, nhưng cô hy vọng là Tiểu công chúa vẫn yêu mình, cô luôn biết mình là một người ích kỷ.
Lam Vận thấy Đan Vân Sơ thật là vô liêm sỉ, đem người ta từ bỏ chưa nói, bây giờ còn bày ra vẻ mặt thế: "Cho dù có kết hôn ba mươi mấy năm sau khi chia tay, đều trở thành người xa lạ." Lam Vận xem thường nói, cảm thấy ví dụ lần này thật chính xác, nàng không thể cho Đan Vân Sơ lần nữa tổn thương Tuyền Vũ, tổn thương chí mạng một lần là đủ rồi, Lam Vận kỳ thực rất có tiềm chất gà mẹ.
"Chúng ta tại sao phải ôm nhau?" Diệp Tuyền Vũ buồn cười hỏi, Đan Vân Sơ quả thật có chút vô liêm sỉ, hay là cô cho rằng chỉ cần dang nhẹ tay, chính mình sẽ nhào vào lòng cô.
"Xem ra là tôi tự làm mình mất mặt." Đan Vân Sơ xoay người rời đi, cũng không quan tâm có thất lễ hay không, đây là lần đầu tiên Đan Vân Sơ làm chuyện mất mặt, cũng có lẽ do ánh mắt giá rét của Diệp Tuyền Vũ làm Đan Vân Sơ tổn thương, Đan Vân Sơ như cũ vẫn đem cái tự ái đặt lên cao.
"Lúc nào cũng kiêu ngạo, rõ ràng là đều là lỗi của cô ta..." Lam Vận nhìn bóng lưng Đan Vân Sơ bất bình nói, Đan Vân Sơ chính là thảo dân đáng ghét, Lam Vận nói xong cũng có chút hối hận, nàng len lén nhìn vẻ mặt của Diệp Tuyền Vũ, như cũ không có gì biến hóa, nhưng là nàng cảm giác, cảm thấy không khí so với nãy trầm hơn một chút, nhưng là lập tức hồi phục lại, tựa hồ chỉ là ảo giác của mình.
"Dan đúng thật là một người kiêu kỳ, các em trong lúc đó cảm giác rất kỳ quái, đã từng xảy ra chuyện gì sao?" Tần Thiên lại đầu gỗ cũng cảm giác được không khí không bình thường của ba người vừa rồi.
Nhưng lại phát hiện hai cô gái kia căn bản là không muốn trả lời câu hỏi của hắn.
Vốn tưởng xem náo nhiệt Ann sẽ tìm ra được đầu mối, lời chia tay hẳn là do Dan đưa ra, thế nhưng Dan rõ ràng cũng thích Diệp Tuyền Vũ, vậy tại sao lại chia tay? Ngoài mặt là Dan đang thong thả rời đi, nhưng tại sao nàng lại thấy là Dan đang muốn tháo chạy cho nhanh?
Bất quá Diệp Tuyền Vũ hoàn toàn không nhìn bóng người rời đi, trước kia là luôn hướng Dan tình cảm nồng đậm và mãnh liệt ham muốn giữ lấy, tựa hồ đều là quá khứ.
Cô ấy cùng Tần đại thiếu gia đứng chung một chỗ, cái cảnh này thật ra rất hài hòa.
Diệp Tuyền Vũ dường như cảm thấy được ánh mắt quấy rầy của Ann, quay đầu nhìn lại, Ann hướng Diệp Tuyền Vũ khẻ mỉm cười, Diệp Tuyền Vũ cũng lịch sự cười lại, Ann cảm thấy có gì không đúng, đúng rồi, lúc trước đây đều là tia khiêu khích, hiện tại là là nhiều cảm giác ung dung rộng lượng. Chẳng lẽ cô ấy thật sự không còn yêu Dan rồi?.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi