NỮ NHÂN BẤT PHÔI

Trong lòng Lam Vận đang rối chết, làm sao bây giờ, tại sao để mình biết bí mật? Bí mật không nói ra, cảm giác trong lòng ngứa ngáy, nhưng mà nói ra lại sợ mình là sai, Lam Vận lần đầu tiên cảm thấy khó khăn như vậy. Cô cũng lấy điện thoại di động của mình ra, chính điện thoại của cô cũng có hình chụp lén của Đông Phương Thấm Tuyết, ảnh chụp thời điểm trung học, Đông Phương, cậu nói tôi nên làm cái gì bây giờ?
Lam Vận hiểu mỗi khi cô buồn bực sẽ mất đi bình tĩnh, nên cô lấy hình ra xem vài lần, nhìn thấy liền sẽ tỉnh táo lại, cô cảm thấy Đông Phương Thấm Tuyết đối với mình là có ma lực.
Nhưng là Lam Vận không biết, cô xem hình Đông Phương Thấm Tuyết ngược lại sẽ ảnh hưởng quyết định của mình, trong tiềm thức của cô, bởi vì chính mình đơn phương yêu mến, liền sẽ hy vọng hai người yêu nhau sẽ có được hạnh phúc, đó là lý do nhìn hồi lâu, tâm quả nhiên cũng trấn tĩnh lại, quyết định cũng có.
"Đông Phương, cậu cũng cảm thấy làm vậy là đúng, phải không?" Kỳ thật Lam Vận có thể hẹn Đông Phương Thấm Tuyết để trực tiếp hỏi cô ấy, còn có thể tăng thêm cơ hội gặp mặt, nhưng đáng tiếc chuyện về Đông Phương Thấm Tuyết thì Lam Vận luôn luôn rất ngốc.
"Đan Vân Sơ, Vũ để quên điện thoại ở chỗ tôi, cô thay tôi đưa cho cậu ấy, tôi hiện tại cần xuất ngoại gấp, cô hãy chạy đến sân bay ngay đi." Lam Vận gọi điện thoại cho Đan Vân Sơ, kêu cô đến sân bay để lấy di động, Lam Vận cảm giác mình đã làm đủ nhiều rồi, Đan Vân Sơ sẽ hay không mở điện thoại ra, sẽ hay không chứng kiến tấm hình kia, đành xem ý trời, mình chỉ giúp một bước nhỏ, sau đó trách nhiệm còn lại phụ thuộc vào ý lão Thiên thôi, có như thế Lam Vận mới cảm giác trách nhiệm của mình sẽ không lớn như thế.
Đan Vân Sơ phi thường nghi hoặc trong lòng, theo lý, Tiểu công chúa để quên điện thoại, cô ta hẳn là sẽ trực tiếp đưa lại cho Tiểu công chúa, sao lại phải tốn công đưa qua tay mình để trả lại, hay là Lam Vận muốn mình và Tiểu công chúa tăng thêm cơ hội gặp mặt ? Đan Vân Sơ cảm thấy được Lam Vận rất không có khả năng bỗng chốc liền trở nên nhiệt tâm đến như vậy, cho dù biết nổi khổ tâm riêng, Lam Vận cũng không muốn sẽ giúp mình, trừ phi Lam Vận cảm thấy được Tiểu công chúa còn yêu mình, nghĩ như vậy, tâm nặng trĩu vì hết hy vọng đột nhiên như sống lại. Nếu là Lam Vận cảm thấy được Tiểu công chúa còn yêu mình, thì nhất định sẽ không sai, dù sao hai người này cũng cùng nhau lớn lên, rất nhiều tâm tình Tiểu công chúa ở trước mặt Lam Vận lộ ra.
"Được, tôi lập tức tới ngay." Đan Vân Sơ lời nói có chút phấn khởi đáp ứng, lập tức lái xe ra sân bay.
"Lam Vận, có phải điện thoại tớ để quên chỗ cậu không? Nếu có thời gian thì mang đến cho tớ, nếu không thì nói, tớ sẽ kêu thư ký tới lấy."
"Hiện tại không có thời gian, buổi tối tớ sẽ đưa cho cậu được không?" Lam Vận hỏi.
"Tớ sẽ kêu thư ký tới lấy."
Vũ tựa hồ muốn lấy gấp điện thoại về, có phải nguyên nhân là do bức ảnh trong điện thoại? Bất quá Vũ nếu biết mình xem lén riêng tư của cậu ấy, chắc sẽ tức giận. Được rồi, xem lém riêng tư của người khác là rất rất không tốt, hơn nữa còn thấy được cái bí mật, hiển nhiên là cái bí mật này Vũ không hy vọng là có ai biết.
"Bây giờ tớ đang ở bên ngoài, không biết chừng nào về, tớ sợ thư ký cậu tìm không thấy, cho nên cứ để buổi tối tớ đưa cho cậu."
"Vậy cũng được !"
"Đan Vân Sơ, buổi tối cô đem điện thoại đến chỗ của Vũ đi." Lam Vận lấy điện thoại đưa cho Đan Vân Sơ.
"Nga, được." Đan Vân Sơ tiếp nhận cái điện thoại màu hồng, di động Tiểu công chúa vẫn không đổi, Tiểu công chúa hẳn là người không thích thay đổi, hiển nhiên người cũ cũng sẽ không thay đổi, nghĩ đến đây Đan Vân Sơ trong lòng liền âm thầm cao hứng.
"Đan Vân Sơ, cô thật sự hứa, sẽ không vứt bỏ Vũ lần nữa?" Lam Vận tay đưa di động dừng ở giữa không trung, đột nhiên hỏi.
"Tuy rằng tôi không biết nên giải thích vấn đề khó khăn như thế nào, nhưng Vũ còn yêu tôi, thì tôi thế nào cũng sẽ không buông tay nữa." Đan Vân Sơ kiên định nói.
"Đan Vân Sơ, đừng để cho tôi thất vọng, bằng không tôi sẽ bắt cô trả giá thật nhiều." Lam Vận lấy điện thoại đặt vào lòng bàn tay Đan Vân Sơ, sau đó đẩy hành lý chuẩn bị bay đi Paris.
Đan Vân Sơ không phải người quá tốt, chí ít trong lòng cô không cảm giác được Tiểu công chúa là người biết nhắn những tin nhắn yêu đương, cũng không cho rằng Tiểu công chúa bây giờ còn cùng ai nói chuyện yêu, cho dù thoạt nhìn cùng với Tần Thiên rất là thân mật, cho dù vậy chính là Đan Vân Sơ vẫn luôn tin tưởng. Cho nên Đan Vân Sơ không tốt như Lam Vận, có hành động xem trộm tin nhắn riêng tư.
Đan Vân Sơ đêm đó lại tới nhà của Diệp Tuyền Vũ, cô thừa nhận cô chính là muốn gặp Tiểu công chúa, hơn nữa Lam Vận mới vừa làm cho cô khôi phục lại một ít tự tin.
Đan Vân Sơ lại thấy Tần Thiên đưa Diệp Tuyền trở về, mặc dù cảm thấy được có tiếp tục cũng không hề gì, nhưng mà khi thấy, trong lòng luôn không thoải mái, có chút hi vọng cái tên chướng mắt này ngay lập tức biến mất.
Tần Thiên đối với mối quan hệ của Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ có chút tò mò, lần trước cái câu kia, "Em thật hết yêu sao?" thật là một ấn tượng vô cùng sâu sắc, nhưng mà nhìn sắc mặt lãnh đạm của Vũ nhi, làm cho Tần Thiên trong lòng tràn ngập nghi vấn cũng không mở miệng hỏi được, lần này lại thấy Dan đến chờ ở cửa, nghi vấn liền sâu hơn.
Dan nhìn sao cũng chính là một cô gái cao ngạo, cảnh tượng này thật kỳ lạ làm sao.
Diệp Tuyền Vũ không có ý định để ý đến Đan Vân Sơ, chuẩn bị trực tiếp vào cửa, Đan Vân Sơ kéo nàng lại, Diệp Tuyền rút ra, sau đó hơi hơi nhíu mày: "Có chuyện gì?"
"Điện thoại di động của em làm rơi ở chỗ Lam Vận, nhưng do cô ấy vội vã xuất ngoại nên để chị đưa cho em." Đan Vân Sơ không buông tiếp tục giữ chặt tay Diệp Tuyền.
Diệp Tuyền hiển nhiên không dự đoán được Lam Vận sẽ đưa điện thoại cho Đan Vân Sơ, trên mặt chợt lóe lên kinh ngạc, sau đó vẻ mặt hờ hững vươn tay: "Di động đâu?"
Trong thời gian Đan Vân Sơ đang chuẩn bị lấy điện thoại đặt vào trong lòng bàn tay Diệp Tuyền Vũ, Diệp Tuyền Vũ ấn đường chợt lóe lên cảm xúc, phi thường rất nhỏ, Đan Vân Sơ lại đột nhiên lấy điện thoại rút trở về, quả nhiên Diệp Tuyền Vũ trong mắt rốt cục cũng xuất hiện một tia tức giận, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh.
Trong điện thoại hẳn là có cái gì đó trọng yếu, Lam Vận tự nhiên sẽ không đơn thuần mà đưa điện thoại cho mình, Tiểu công chúa có thể tha thứ cho chính mình, mình tại sao ngốc như vậy, Lam Vận để cho mình chuyển giao, chính là muốn cho mình biết trong di động có thứ gì đó quan trọng.
Cứ như vậy Đan Vân Sơ ngay trước mặt Diệp Tuyền Vũ, bắt đầu mở điện thoại ra xem, Diệp Tuyền Vũ sắc mặt lạnh xuống.
"Đan Vân Sơ, đưa điện thoại cho tôi!" Diệp Tuyền Vũ thanh âm trở nên lạnh.
Nhưng Đan Vân Sơ vẫn không hề cử động, vẫn tiếp tục tìm kiếm cái thứ quan trọng, quả nhiên bức hình một năm trước tùy ý chụp vẫn còn, vốn là có chương trình xóa toàn bộ, Đan Vân Sơ trong lòng đã tuôn ra vui mừng, Tiểu công chúa quả nhiên vẫn là yêu mình, Đan Vân Sơ không nhịn được liền lộ ra một tia vui sướng tươi cười, nhưng trong mắt Diệp Tuyền Vũ, thì đó chính là đắc ý, Diệp Tuyền Vũ mặt càng lạnh hơn.
Đan Vân Sơ xem hết ảnh chụp, mới lấy điện thoại đưa cho Diệp Tuyền Vũ, "Tiểu công chúa, vẫn còn yêu chị, bằng không cũng sẽ không giữ lại tấm hình này." Đan Vân Sơ giữ chặt cổ tay Diệp Tuyền Vũ không tha.
"Thì sao?" Diệp Tuyền Vũ giễu cợt cười nói, lấy điện thoại quăng đi, di động theo đó mà rơi xuống đất, vỡ thành những mảnh nhỏ, "Cô thấy còn quan trọng sao? Giống như cái điện thoại này, phá hủy chính là phá hủy, sẽ mãi không thay đổi." Diệp Tuyền Vũ bỗng rút tay mình ra, không quay đầu lại đi vào nhà, Đan Vân Sơ muốn cùng vào, nhưng lại bị Tần Thiên ngăn ở ngoài cửa, Tần Thiên đã sáng tỏ, hai người này từng là tình nhân, cái nhận biết này làm cho Tần Thiên bị chấn động.
Đan Vân Sơ nhìn cái điện thoại vỡ thành ba mảnh, Đan Vân Sơ ý thức được cho dù Tiểu công chúa còn yêu mình, thì cũng sẽ không dễ dàng tha thứ, chỉ là cô cược Tiểu công chúa như trước vẫn còn yêu mình.
"Tiểu công chúa, chị sẽ luôn ở chỗ này chờ em, chờ em nguyện ý để ý chị mới thôi." Đan Vân Sơ hướng Diệp Tuyền Vũ hô, càng giống tuyên thệ, Đan Vân Sơ biết con đường để được tha thứ rất xa xôi, nhưng là hiện tại Đan Vân Sơ chỉ có một nguyện vọng nhỏ, cô không muốn Tiểu công chúa đối với mình lạnh lùng như thế, cô có kiên nhẫn từ từ rồi sẽ được, chỉ cần Tiểu công chúa vẫn còn yêu mình, không có gì là không thể buông. Lần này Đan Vân Sơ nguyện ý vì em ấy mà từ bỏ hết sự tự tôn cùng kiêu ngạo.
Có lẽ thật sự có ý trời, thiếu thì phải trả, trời đột nhiên đổ mưa to, Đan Vân Sơ không hề đi vào trong xe để tránh mưa, cô cho rằng thế này tốt hơn, Tiểu công chúa ở trong mưa đợi mình một đêm, mình cũng nên ở trong mưa đợi em ấy.
"Vũ, em cùng Dan . . . " Tần Thiên tính hỏi thử, phát hiện trên mặt Diệp Tuyền Vũ vẫn lạnh như trước, bản thân mình thời điểm nào đều không khơi dậy nổi cảm xúc của em ấy, lúc nào cũng cảm thấy xa cách, nhưng Dan kia bất quá xuất hiện hai ba lần, liền có thể khiến cho tâm tình của em ấy dao động.
"Tôi với cô ta chỉ là quá khứ, trước tiên anh hãy xem hồ sơ lập kế hoạch cho dự án, còn có một số kế hoạch phân tích khả thi, xem coi có cái gì không đạt." Diệp Tuyền Vũ không quên mục đích mình lưu lại Tần Thiên, cái kế hoạch hợp tác này, số tiền lên đến vài tỷ, nếu hạng mục đầu tư này thành công, sẽ có ngày Diệp tập đoàn bước chân vào kiểu sản xuất mới, là một bước tiến phi thường lớn, nếu chuyển mình thành công, tương lai sẽ đem lại lợi nhuận cực kỳ khách quan.
Tần Thiên trong lòng có chút chua xót, lợi dụng rõ ràng như vậy, em cuối cùng cũng là không quan tâm đến tôi, ngay cả chiếu lệ cũng rất nhạt, nhưng chính mình là càng lún càng sâu. Có một vài lần nghe đồn là Diệp gia Đại tiểu thư là đồng tính luyến ái, nhưng đến bây giờ biết được sự thật, Tần Thiên thật sự bị chấn động lớn, nhưng bây giờ anh không quan tâm trước kia Diệp Tuyền Vũ có thích phái nữ hay không, anh chỉ quan tâm sau này Diệp Tuyền Vũ còn có thể yêu thích đàn ông không. Nhưng mà hình như rất khó, khoản thời gian tiếp xúc, không phải anh không cảm giác được, cô gái này dường như là vô tâm.
"Anh làm sao vậy?" Diệp Tuyền Vũ đột nhiên phát hiện Tần Thiên đang nhìn chăm chăm mình.
"Vũ, em thành thật nói cho tôi biết, em có thể yêu tôi không?" Tần Thiên hỏi.
Diệp Tuyền Vũ sửng sốt, trên thực tế, nàng biết ánh mắt Tần Thiên nhìn mình nóng rực đó có nghĩa là gì, nàng cũng không giấu diếm, hoặc là cho ai bất kỳ hy vọng nào.
"Trước đây tôi đã nói, đây là một cuộc hôn nhân thương mại." Diệp Tuyền Vũ thản nhiên nói, nói xong có chút lãnh khốc.
"Vì vậy không nhất định là tôi?" Tần Thiên cười khổ, thật là lãnh khốc, ngay cả một hy vọng cũng không cho mình.
"Thực xin lỗi." Diệp Tuyền Vũ nhận lỗi, nàng chỉ xuất phát từ suy tính lợi ích nên mới lựa chọn Tần Thiên, về mặt khác, Tần Thiên tựa hồ yêu mình, đây là chuyện không thể khống chế, Diệp Tuyền Vũ cảm giác mình quả thật trở nên máu lạnh vô cùng.
"Em yêu chính là Dan?" Tần Thiên hỏi, cho dù Vũ không yêu mình, anh cũng nguyện ý không buông tay.
"Không, tôi sẽ không tiếp tục yêu bất cứ người nào." Diệp Tuyền Vũ lạnh lùng nói.
"Cô ấy hình như là đang đợi em dưới mưa." Tần Thiên nhìn cô gái ngoài cửa sổ nói, một cô gái kiêu ngạo, thế nhưng lại như thế đúng chờ Vũ trong mưa, có phải chính cô ấy là người đã làm Vũ tổn thương đến nỗi không thể yêu thêm bất kỳ ai? Vũ nhi cùng Dan đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ? Em thật sự không thèm để ý đến Dan sao?
"Chuyện đó có gì liên quan đến tôi?" Diệp Tuyền Vũ ngay mắt cũng không chớp, dường như xem người kia như người dưng.
"Hôm nay tới đây thôi, anh cũng đã mệt rồi, tới phòng khách nghỉ đi." Diệp Tuyền Vũ ngữ khí không nhẹ không nặng nói, không có cảm xúc gì.
"Em nói xem, cô ấy có thể chờ một đêm hay không?"
"Nếu cô ta thích, thì cứ cho cô ta chờ." Đan Vân Sơ cho rằng cô dùng một chút khổ nhục kế sẽ có thể khiến mình tha thứ cho cô, vậy thì cô sai mười phần rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi