NỮ NHÂN BẤT PHÔI

Lần này là Đan Vân Sơ tỉnh lại trước, bất quá cũng đã ngày sái ba sào, tối hôm qua trận đánh lâu dài kia bất phân thắng bại, hiếm có lần nào mà lúc sau mình không bị bại, nghĩ đến đây Đan Vân Sơ liền giương lên một tia đắc ý nho nhỏ.
Nhìn thấy như trước thân thể mình cùng Diệp Tuyền Vũ vẫn ôm sát nhau, Đan Vân Sơ lấy ngón tay vẽ một đường theo chân mày xinh đẹp của Diệp Tuyền Vũ, thì ra mình có thể thích một người đến như thế, chỉ cần nhìn thấy em ấy thì trong lòng liền có cảm giác hạnh phúc tràn đầy.
Diệp Tuyền Vũ mở mắt, cảm thấy Đan Vân Sơ đang nhìn mình chằm chằm: "Bị em mê hoặc đến thế sao?" Diệp Tuyền Vũ cười nói, nói xong còn đem mặt vùi vào trước ngực mềm mại của Đan Vân Sơ nhẹ nhàng cọ lên.
"Tiểu công chúa, em nhất định là thiếu hụt tình thương của mẹ, không phải muốn tìm một cô gái có nhiều mẫu tính sao?" Đan Vân Sơ ngón tay thon dài lùa vào tóc Diệp Tuyền Vũ vỗ về chơi đùa.
"Chị cũng biết mình không có tim không có phổi, không có mẫu tính." Diệp Tuyền Vũ từ trong khe hở kia nói, bộ ai không mẹ chẳng lẽ liền nhất định thiếu hụt tình thương của mẹ sao?
"Tiểu công chúa, tôi thì có thể nói tôi, nhưng tôi không cho phép người khác nói nha." Đan Vân Sơ bá đạo nói, lấy tay véo nhẹ một chút vào mũi Diệp Tuyền Vũ.
"Liền càng muốn nói, Đan Vân Sơ là một lão sói già, là một tên hư hỏng, tự tư tự lợi, luôn cho mình là trung tâm . . ." Diệp Tuyền Vũ càng nói càng hào hứng, người này chính thật hư hỏng, vĩnh viễn đều cho mình là trung tâm, nhưng là biết rõ hư hỏng như vậy, nhưng mình vẫn là như cũ cứ đâm đầu vào.
"Tiểu công chúa, em càng nói càng quá, nói nữa có tin tôi cắn em không . . ." Đan Vân Sơ uy hiếp nói, tuy rằng Diệp Tuyền Vũ nói có một nửa thật sự, nhưng là Đan Vân Sơ nghe thấy khó chịu, hình tượng mình trong lòng Diệp Tuyền Vũ tựa hồ giống như mười mấy năm trước đến bây giờ cũng chưa thay đổi, luôn luôn là xấu như vậy, mình rõ ràng là tốt lên nhiều lần nha!
"Chị xem đi, phẩm chất rõ không tốt, nói chị có hai câu liền thẹn quá hóa giận."
"Uy, em vừa rồi nào nói hai câu chứ, rõ ràng là rất nhiều câu, chẳng lẽ tôi không có ưu điểm nào sao?" Đan Vân Sơ bĩu môi hỏi.
"Thân thể tốt, trên giường cũng tốt, thời gian ngủ thì sẽ không như vậy vô sỉ, ngoài những thứ đó ra thì không có ưu điểm gì."
Đan Vân Sơ thối mặt xuống, hóa ra Tiểu công chúa chỉ thích thân thể của mình, trong lòng nàng khó chịu.
"Tính khí đúng là tệ chết, còn thích trước mặt em bãi sắc!" Diệp Tuyền Vũ tiếp tục vạch lá tìm sâu, cô đều không nói lung tung, không phản bội chính mình.
"Vậy em còn thích!" Đan Vân Sơ bực mình nói.
"Cho nên em đang xem hiện tại muốn hối hận hay không." Diệp Tuyền Vũ cười nói.
Đan Vân Sơ nhíu mày, sau đó vùi vào chỗ mềm mại của Diệp Tuyền Vũ, hung hăng cắn một cái.
"Hí!! Đau chết! Đan Vân Sơ đúng là không có phẩm chất của một cô gái!" Diệp Tuyền Vũ tức giận quát, bất quá nói nàng hai câu, liền chơi xấu mình, cái người này mới giả bộ hai ngày, liền lộ nguyên hình, thật là một chút cũng cưng chìu không được.
"Xem em còn dám nói tiếp, xem em còn dám nói hối hận!" Có vẻ cắn rất mạnh, dấu răng đều hiện rõ lên, nhất định rất đau, thổi một chút sẽ không đau, Đan Vân Sơ hướng chỗ bị cắn thổi nhiệt khí, thổi xong còn không hài lòng, còn lấy lưỡi liếm lên, vốn ban đầu chỉ là thổi để dỗ dành chỗ đau, nhưng là càng liếm càng không trong sáng.
Nguyên bản đau đớn rất nhanh liền tiêu tan hết, nhưng là thân thế lại bắt đầu nóng lên, cái người chết tiệt, thân thể từng đợt từng đợt bị trêu chọc mà kích thích, thân thể của mình trước sau như một đối với Đan Vân Sơ không hề có chút lực kháng cự.
"Đan Vân Sơ, điện thoại chị đổ chuông rất nhiều lần!" Diệp Tuyền Vũ hướng vào phòng tắm nơi Đan Vân Sơ đang tắm nói.
"Em nghe giùm tôi đi, tôi đang lau tóc." Đan Vân Sơ trả lời.
Diệp Tuyền Vũ nhìn xuống điện thoại, là cuộc gọi của Đan phụ, Diệp Tuyền Vũ do dự vài giây, rồi cũng bấm vào nút nghe, Đan Vân Sơ muốn làm đà điểu, nhưng là không thể cả đời đều là đà điểu.
"Chào thúc thúc, Vân Sơ đang trong phòng tắm, sẽ nhanh ra đây." Diệp Tuyền Vũ phi thường lễ phép nói.
Người bên kia sau khi nghe giọng nói của Diệp Tuyền Vũ, trầm mặc một chút.
"Con là Tiểu công chúa?" Đan Kỷ Cương ngữ khí không xác định.
"Vâng, con là Diệp Tuyền Vũ." Diệp Tuyền Vũ thần sắc có chút phức tạp trả lời.
"Kỳ thật cũng không có việc gì, con cứ coi như thúc không có gọi cuộc gọi này." Đan Kỷ Cương không biết đây có phải là cách tốt nhất hay không?
Diệp Tuyền Vũ trên mặt lộ lên vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới Đan phụ cũng lựa chọn làm đà điểu, nguyên lai Đan Vân Sơ tính cách đà điểu chính là di truyền từ Đan phụ.
"Thúc thúc..." Diệp Tuyền Vũ muốn nói lại thôi.
"Năm trước ủy khuất con hi vọng con không nên trách Vân Sơ, là thúc không cho Vân Sơ đi, Vân Sơ tính cách không tốt, nhưng lại là một đứa con hiếu thuận, con hãy tha thứ một chút cho cái tính xấu của Vân Sơ. Thúc sẽ luôn luôn làm như không biết, cũng sẽ không để Khanh biết, chẳng qua ông nội con . . ." Đan Kỷ Cương lo lắng chính là Diệp Chấn Thiên, Diệp Chấn Thiên nếu là muốn vạch trần cho Khanh biết, thì không thể có cách nào ngăn cản và giấu diếm. Chỉ là không biết dấu diếm Khanh có đúng hay không? Đan Kỷ Cương không xác định, hắn chính là không dám đem thân thể của Khanh ra mạo hiểm.
"Thúc thúc, ông nội bên kia con sẽ giải quyết, sẽ không để cho dì biết đến, cũng sẽ không khiến thúc thúc khó xử." Đan phụ chấp nhận mình, điểm ấy Diệp Tuyền Vũ cũng không bất ngờ lắm, xem ra mấu chốt chỉ là hai người, là ông nội cùng Đan mẫu.
Tiểu công chúa kỳ thật thật giống Văn Cơ, Văn Cơ trừ người mình yêu, ai cũng mặc kệ, đến chính mình cũng không quan tâm, hy vọng Tiểu công chúa có phương thức kỹ lưỡng để giải quyết vấn đề, chứ không giống như Văn Cơ lúc xưa, xông loạn đập loạn. Văn Cơ thì yêu Khanh, Tiểu công chúa thì yêu Vân Sơ, dường như tất cả rối rắm đều giống nhau.
"Con giải quyết tình hình thực tế so với Vân Sơ tốt hơn nhiều, nhất định con so với Vân Sơ vất vả hơn, cùng Vân Sơ ở cùng một chỗ đúng thực ủy khuất cho con." Đan Kỷ Cương thở dài nói.
Diệp Tuyền Vũ trầm mặc, điều ủy khuất nhất cũng đã trải qua rồi, thì còn sợ gì đây?
"Ai gọi tới vậy?" Đan Vân Sơ đem khăn lông khô đưa cho Diệp Tuyền Vũ, người tựa vào người Diệp Tuyền Vũ, ý muốn cho Diệp Tuyền Vũ thay mình lau tóc.
Diệp Tuyền Vũ tiếp nhận khăn lông, thay Đan Vân Sơ lau tóc một lúc sau mới thờ ơ mở miệng: "Ba ba của chị gọi."
Đan Vân Sơ đột nhiên đứng dậy, "Sao em không nói là baba gọi điện tới?" Đan Vân Sơ nhíu mày, ngữ khí cũng không tự chủ có chút tăng lên.
"Nói cho chị biết thì thế nào ? Không cho em nghe sao?" Diệp Tuyền Vũ ngữ khí vẫn bình thản, ánh mắt nhưng lại u lãnh lên.
"Tôi chỉ là chưa chuẩn bị tốt . . . " Đan Vân Sơ cũng không phải muốn trách cứ Diệp Tuyền Vũ, chính là trong lòng mình thực buồn bực.
"Không chuẩn bị tốt, thì không nên tới trêu chọc em!" Diệp Tuyền Vũ lạnh lùng nói, nàng đem khăn ném tới trên ghế salon, đứng dậy vào thư phòng, đóng sầm cửa, để Đan Vân Sơ nhốt ngoài cửa.
Đan Vân Sơ tâm tình phi thường buồn bực, thấy Diệp Tuyền Vũ vào thư phòng, tâm tình càng thêm buồn bực, nàng bản năng muốn giơ tay lên gõ cửa dụ dỗ, nhưng là tay nâng lên trong nháy mắt lại rụt về.
Đan Vân Sơ tinh thần suy sụp ngồi trên ghế salon, cầm điện thoại mình gọi lại cho Đan Kỷ Cương.
"Baba, con hiện tại cùng Tiểu công chúa một lần nữa ở cùng một chỗ." Đan Vân Sơ chủ động hướng ba của mình thẳng thắn.
"Đã bao lâu?" Đan Kỷ Cương hỏi.
"Gặp lại gần một tháng, nhưng cùng một chỗ chỉ mới một tuần."
"Các con cùng một chỗ cũng tốt, ba ba biết con ngoài trừ Tiểu công chúa ra thì chắc chắn sẽ không thích một ai khác, vốn sợ con sẽ sống cô độc suốt đời còn lại, như vậy cũng tốt . . ." Đan Kỷ Cương trong lời nói không những không an ủi Đan Vân Sơ mà còn đang an ủi chính mình.
"Thực xin lỗi, con không biết làm thế nào mới tốt, con không muốn mất đi Tiểu công chúa, nhưng là con lại không biết như thế nào mới có thể để cho mẹ chấp nhận, như thế nào mới không cho hai người bị thương tổn . . ." Đan Vân Sơ ngữ khí có chút chán nản cùng tự trách.
"Yêu nhau là chuyện hai người, có đôi khi thử cùng Tiểu công chúa bàn bạc, có đôi khi nhường cho cô bé ấy một chút, người yêu của con, so với người khác càng vất vả, mặc dù các con không nhất định có thể ở chung một chỗ, ít nhất cùng một chỗ một thời gian, hãy trân trọng đi." Đan Kỷ Cương thở dài nói, hắn hi vọng con gái của mình cùng con gái của Văn Cơ có thể được hạnh phúc, mặc dù cái hạnh phúc này ngược lại với nguyện ý của Khanh.
Đan Vân Sơ nhớ tới khi còn nhỏ, mình không giải được đề toán, ba ba liền thường xuyên giấu diếm mẹ giúp mình giải đáp, ba ba cưng chìu mình, đó là điều chưa từng thay đổi, giống như hiện tại, hắn sẽ cố hết sức giấu diếm, nhưng là người đi thi, cuối cũng vẫn là mình.
Đan Vân Sơ nói chuyện điện thoại xong, tâm cũng yên tĩnh trở lại, vốn là lỗi của mình, còn hướng Tiểu công chúa phát cáu, Đan Vân Sơ, ngươi đúng như Tiểu công chúa nói, kém cỏi! Lúc này, mới phát hiện trên bàn cơm cách đó không xa, bày ra hai phần sandwich cùng hai ly sữa, Đan Vân Sơ biết mình nếu tiếp tục để mất người con gái này thì nhất định sẽ hối hận cả đời. Đan Vân Sơ nhanh chóng gõ cửa vài cái, Diệp Tuyền Vũ vẫn không ra, Đan Vân Sơ xoay người đi tìm cái chìa khóa dự bị.
Diệp Tuyền Vũ cho là Đan Vân Sơ sẽ lập tức gõ cửa, nhưng là chờ thật lâu, Đan Vân Sơ vẫn còn chưa gõ cửa, Diệp Tuyền Vũ trong lòng có chút không xác định. Cô ấy không xác định có phải chính quá kiêu ngạo đi đặt cược vào tình yêu của Đan Vân Sơ không, Đan Vân Sơ vốn là như vậy, luôn là dễ dàng thương tổn được mình, cô ấy luôn là không đủ yêu, vốn là sẽ không đem mình để ở vị trí mình muốn. Cô cũng không cần phải ép buộc Đan Vân Sơ không thể không lựa chọn, ít nhất cũng không phải là phương diện quyết định đem mình bỏ xuống, cô ấy ít nhất cũng biết nên cùng mình cố gắng.
Diệp Tuyền Vũ gắt gao cắn môi dưới, môi dưới bị cắn đến xuất huyết cũng không biết, cô đang đợi Đan Vân Sơ gõ cửa, đợi cô ấy dụ dộ mình, nhưng là Đan Vân Sơ vẫn chưa gõ cửa, làm cho Diệp Tuyền Vũ cơ hồ chờ đến muốn hận Đan Vân Sơ, vừa mới nghe được vài tiếng gõ, chỉ vài cái rồi lại im lặng, một chút thành ý đều không có, Diệp Tuyền Vũ không khỏi nổi giận.
"Tiểu công chúa, giận sao?" Tìm nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được cái chìa khóa dự phòng, mở cửa đi vào, chứng kiến Diệp Tuyền Vũ khuôn mặt vẫn lạnh như trước, Đan Vân Sơ dùng ngữ khí mềm mại hỏi.
Diệp Tuyền Vũ không để ý tới cô, nhìn vào đống văn kiện trên bàn, tựa hồ xem Đan Vân Sơ như không khí.
"Tiểu công chúa, tức giận sao, là tôi sai." Diệp Tuyền Vũ trên mặt lạnh lùng như trước, Đan Vân Sơ trong lòng có chút không phải, nguyên lai cảm giác bị chiến tranh lạnh rất khó chịu.
"Diệp Tuyền Vũ, Đan Vân Sơ chính thức hướng em giải thích!" Đan Vân Sơ nghiêm trang nói, để một Đan Vân Sơ kiêu ngạo có thể hạ thấp mình như vậy, cũng quả thật không dễ dàng, Diệp Tuyền Vũ sắc mặt lạnh lẽo dịu đi một ít, nhưng là như trước không muốn để ý Đan Vân Sơ.
Đan Vân Sơ tới gần Diệp Tuyền Vũ, mới phát hiện Diệp Tuyền Vũ trên môi có một chút máu, Đan Vân Sơ nhíu mày, Tiểu công chúa làm sao thích tự hành hạ bản thân đây?
"Tiểu công chúa nếu tức giận, thì cứ hướng tôi mà phát cáu, không cho phép tự làm tổn thương mình, tôi rất đau lòng, Tiểu công chúa muốn cắn người, tôi cho em cắn được không?" Đan Vân Sơ đau lòng nói.
"Chị để cho em cắn?" Diệp Tuyền Vũ đột nhiên lên tiếng, câu hỏi làm Đan Vân Sơ sửng sốt, nhưng Đan Vân Sơ cũng lập tức bắt lấy cơ hội.
"Em muốn, tôi sẽ cho em cắn!" Đan Vân Sơ thuận thế nói.
"Lại đây!" Diệp Tuyền Vũ biểu hiện rất thật, làm Đan Vân Sơ thật sự phản ứng không kịp, Tiểu công chúa thật muốn thật muốn cắn sao?
"Em thật muốn cắn sao?" Đan Vân Sơ không xác định hỏi.
"Không phải chị để em cắn sao?" Diệp Tuyền Vũ sắc mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, Đan Vân Sơ trong lòng có chút cảm giác mông lung.
"Được rồi, em cắn đi!" Đan Vân Sơ có chút bất an tới gần Diệp Tuyền Vũ, Diệp Tuyền Vũ kéo áo tắm của cô xuống, hướng trên vai Đan Vân Sơ hung hăng cắn một cái, Đan Vân Sơ đau đến mức nước mắt muốn chảy cả ra.
"A . . . Đau quá . . ." Đan Vân Sơ không khỏi kêu lên.
"Em thật sự cắn a?" Đan Vân Sơ vẻ mặt ủy khuất nói.
"Hối hận rồi sao?" Diệp Tuyền Vũ chứng kiến vẻ mặt ủy khuất của Đan Vân Sơ, trong lòng có chút hả giận, cái người này có lẽ nghĩ mình sẽ vì cô ta đau lòng nên sẽ không dám cắn thật, cô ta tổng là yên tâm có chỗ dựa chắc!
"Không có, bất quá em cắn thì cũng ý tứ cắn nhẹ một tý thôi không được sao . . ." Đan Vân Sơ nói thầm, cắn như hận, cắn chảy cả máu, Đan Vân Sơ không dám nhìn vào vai mình, chỉ sợ thấy máu chảy xuống.
"Không cắn nặng, thì em không hết giận." Diệp Tuyền Vũ vẻ mặt hờ hững nói.
"Tiểu công chúa nhất định là trả thù cái cắn hồi sáng của tôi, thật là hẹp hòi . . ." Đan Vân Sơ nghĩ đến Tiểu công chúa hiện tại khẩu vị thật sự là càng ngày càng nặng, hiện tại đều trút giận đến đổ máu, sau này nếu làm cho em ấy tức giận, không phải là thường xuyên phải chảy máu sao? Nghĩ đến đây Đan Vân Sơ trong lòng có điểm sợ hãi.
"Đan Vân Sơ, chị không thể thẳng thắng sao? Là chính chị để em cắn, bây giờ còn oán hận này nọ, chị rốt cuộc là có thành ý hay không?" Diệp Tuyền Vũ có chút tức giận hỏi, tha thứ cho chị là tốt rồi, còn oán hận cái cọng lông gì nữa?
"Nhưng thật rất đau, đều thấy cả máu, em vẫn còn không biết cầm máu cho người ta a . . ." Đan Vân Sơ ủy khuất nói.
"Đó không phải là dấu răng sao, làm gì có chảy máu, cầm máu gì chứ!" Diệp Tuyền Vũ miệng tuy quở trách Đan Vân Sơ, nhưng thật ra đi tìm thuốc mỡ thoa lên chỗ bị cắn của Đan Vân Sơ. Cô luôn quá dễ dàng tha thứ cho cái người đáng ghét này, cô luôn không nỡ làm khó người này.
"Em biết rõ tôi ngất máu lại sợ đau nha!" Đan Vân Sơ ôm lấy Diệp Tuyền Vũ, làm nũng nói, cô biết trong lúc mình làm sai, thì làm nũng là tốt nhất.

"Một chút đau đều không chịu nổi, đồ vô dụng!" Diệp Tuyền Vũ bôi thuốc cũng là ôn nhu không ít.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi