NỮ NHÂN BẤT PHÔI

"Tỷ tỷ, chị đừng đi, em sợ tiếng sét, đêm nay cùng Văn Cơ ngủ chung được không?"
"Tỷ tỷ sẽ vẫn đối với Văn Cơ thật tốt đúng hay không?"
"Tỷ tỷ, chị thích gì em cũng sẽ giúp chị tìm."
"Tỷ tỷ, nếu chị nói em sai, thì em nhận sai là được, chị đừng tức giận được không?"
"Văn Cơ thầm nghĩ tỷ tỷ chỉ đối với tốt với một mình Văn Cơ, những người khác, tỷ tỷ đừng để ý được không?"
"Chỉ cần tỷ tỷ vui vẻ, tỷ tỷ muốn em lập gia đình, thì em liền lập là được . . ."
"Phàm là những người đoạt tỷ tỷ, đều đáng chết . . ."
"Tỷ tỷ nếu trên thế giới này chỉ có Văn Cơ và tỷ tỷ thì tốt rồi, như vậy tỷ tỷ sẽ không yêu người khác, chỉ có Văn Cơ."
"Tỷ tỷ, em muốn có một sinh nhật chỉ em với chị, tại sao chị lại dẫn hắn đến?"
"Tỷ tỷ, chị vĩnh viễn không để ý trong lòng em vì cái gì đau? Không sao, em đau thì tốt rồi, sẽ không để cho tỷ tỷ phải khó xử."
Tô Văn Khanh từ trong mơ bừng tỉnh, trong mơ Văn Cơ từ là một co nhóc đến một cô gái trưởng thành, từ từ lớn dần, trưởng thành so với mẹ còn đẹp lộng người hơn rất nhiều, đuổi theo sau mình kêu tỷ tỷ, nhưng em ấy lại nằm vào quan tài trước mình, Tô Văn Khanh nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống. Bà vẫn cho rằng Văn Cơ chết là bởi vì chính mình không có dạy tốt nàng, đến nỗi đi lầm đường, nguyên lai chân tướng lại là như vậy.
Bà vẫn cho rằng Văn Cơ thân mật với mình bất quá là do từ nhỏ không có tình thương của mẹ nên chuyển qua ỷ lại mình, từ khi nào mà tình cảm của Văn Cơ bắt đầu biến chất, mình lại không chút nào hay biết, bà vốn hẳn nên phải biết sớm hơn. Nhưng là biết sớm hơn, thì như thế nào? Tô Văn Khanh thống khổ phát hiện, bà vốn không có bất kỳ phương pháp giải quyết nào, sẽ chỉ làm mình khó xử cùng thống khổ. Văn Cơ đối với mình cho tới bây giờ chưa giấu bất kỳ bí mật gì, nhưng thế lại luôn một mực giấu cái bí mật to lớn thế này, Văn Cơ hẳn phải khắc chế vô cùng đau khổ, mới có thể giấu diếm được chuyện như thế đối với mình! Văn Cơ không muốn nói cái bí mật này đơn giản chỉ là không muốn mình khó xử cùng thống khổ, cuối cùng cũng là Văn Cơ luôn một lòng nghĩ đến tỷ tỷ của mình.
Tô Văn Khanh cảm thấy tim mình như bóp nghẹt lại thở không nên, em ấy lập gia đình cũng chỉ là do ý muốn của mình, lúc nào mình cũng nghĩ như thế sẽ tốt hơn với Văn Cơ, không ngờ lại tàn nhẫn với Văn Cơ như vậy.
Nếu mình biết Văn Cơ đối với mình mang thứ tình cảm như thế, thì có lẽ sẽ không làm Văn Cơ thống khổ đến như vậy, có lẽ cũng không làm Văn Cơ thống khổ đến lựa chọn cái chết. Văn Cơ vẫn luôn giống với một co nhóc chưa lớn luôn ích kỷ tùy hứng, vậy mà lại đem toàn bộ vô tư đều đặt trên người mình, thà rằng thống khổ mà chết, cũng không nguyện làm cho mình khó xử, em ấy luôn luôn bảo vệ mình, mà chính mình là một tỷ tỷ chẳng không những không bảo vệ tốt được muội muội, mà lại còn là hung thủ hại chết em ấy, Văn Cơ có lẽ sợ mình không chấp nhận tình yêu của em ấy, còn không được mình khoan dung.
Lập kế hoạch cho Văn Cơ có một cuộc sống tốt đẹp, một lòng luôn nghĩ như vậy mới là tốt nhất với Văn Cơ, nhưng nguyên lai chẳng qua là chỉ do chính mình ảo tưởng, lòng tin của Tô Văn Khanh đối với chính bản thân mình giờ lại sinh ra chút hoài nghi, Tô Văn Khanh mệt mỏi nhắm mắt lại.
"Khanh, em có ổn không?" Đan Kỷ Cương lo lắng hỏi, nhìn thấy nước mắt vợ mình, trong lòng hắn phi thường khó chịu.
"Kỷ Cương, có phải là em sai không? Kỳ thật Vân Sơ cùng Văn Cơ giống nhau, hai người đều không muốn đi theo con đường em muốn phải không? Mà em thì cứ áp đặt lên người hai người ấy, chắc hẳn bọn họ cảm thấy rất thống khổ." Tô Văn Khanh hỏi người chồng đã sống cùng mình ba mươi năm.
"Em không có sai, cho dù đối với Văn Cơ, em cũng là không sai, em đã làm những gì một tỷ tỷ nên làm, Văn Cơ đối với em có tình cảm vượt trên mức tình tỷ muội kia, cũng không phải lỗi của em. Em ấy yêu em, cũng không có nghĩa là, em cũng nhất định có tình cảm đồng dạng đáp lại." Đan Kỷ Cương chẳng qua là một người đàn ông bình thường, hắn đứng ở lập trường của vợ cũng là lập trường của hắn.
"Nếu là em có thể biết sớm hơn, em liền sẽ không bức em ấy lập gia đình, không đối với em ấy bằng những việc mà chỉ mình em cảm thấy đúng, mà đối với em ấy là sự tàn nhẫn, có lẽ như thế em ấy đã không phải chết." Tô Văn Khanh đau khổ nói, bà thực mẫu thân, bà không thể chiếu cố thật tốt Văn Cơ.
"Nếu như em sớm biết, không phải em cũng giống như em ấy sao? Văn Cơ chính là sợ em thống khổ cùng khó xử nên mới lựa chọn không nói với em, nếu em cũng đau khổ, thì toàn bộ sự hy sinh của Văn Cơ đều không có ý nghĩa sao? Em đối với Văn Cơ như vậy đã là điều tốt nhất rồi, chính là như em ấy nguyện vọng, cùng em ấy không thể có hạnh phúc được với nhau."
"Nhưng em nghĩ Văn Cơ đau đớn như thế, mà em lại cái gì cũng không biết . . ."
"Không ai sai cả, sai chính là vận mệnh!" Khanh vốn là không có sai, sai chẳng qua là vận mệnh.
"Khanh, em thử nghĩ lại, nếu như Văn Cơ không phải là muội muội của em, em có hay không khả năng chấp nhận tình cảm của em ấy đây?" Đan Kỷ Cương tiếp tục khuyên bảo.
Tô Văn Khanh suy nghĩ một chút, sau đó chần chờ lắc đầu, Văn Cơ chính là muội muội, nếu không phải muội muội . . .
"Em ngay từ đầu đã biết, em không thể đáp lại tình cảm của em ấy, em ấy vẫn là cũng rất thống khổ không phải sao, nếu kết quả là hai người đều thống khổ, thì em ấy cũng là thà chính mình thống khổ, cũng không cho cái thống khổ mình liên lụy tới em."
"Nhưng nỗi thống khổ kia của em ấy chính là gấp bội." Vì thế nên mới tìm đến cái chết.
"Nếu như em là Văn Cơ, em lựa chọn như thế nào?"
Tô Văn Khanh im lặng một chốc.
"Nếu như em ngay từ đầu ngăn chặn Văn Cơ sinh ra loại tình cảm này . . ." Tô Văn Khanh vẫn là đem lỗi sai đổ lên người mình.
"Khanh, tình yêu không phải muốn ngăn là có thể ngăn, nếu như có thể ngăn được, thì đó không phải là tình yêu rồi, Khanh chỉ cần phải nhớ kỹ rằng những gì Văn Cơ làm đều là không muốn cho em phải thống khổ." Đan Kỷ Cương sợ thê tử tiếp tục đi vào chỗ bế tắc.
"Vân Sơ cùng đứa bé kia tình cảm cũng là không thể nào ngăn chặn?"
"Tiểu công chúa rất giống với Văn Cơ, nếu không thể cùng Vân Sơ ở chung một chỗ, anh sợ cô bé ấy sẽ cũng đi theo con đường của Văn Cơ, cô bé cũng đã vì Vân Sơ chết qua một lần . . ." Đan Kỷ Cương ngữ khí dừng lại một ít.
"Thôi, hai người họ muốn như thế nào, thì cứ như vậy đi!" Tô Văn Khanh đã vô lực mất đi cái kiên định, nghĩ đến Văn Cơ, Tô Văn Khanh tâm liền một trận thắt đau.
"Vân Sơ vẫn còn quỳ, nếu em không ra mặt, thì anh nói cũng vô ích, em cho phép con nó đứng lên đi, em không đau lòng, anh cũng đau lòng muốn chết." Đan Kỷ Cương nói, mặc dù Khanh thân thể còn rất yếu, nhưng là con gái nếu quỳ như thế, thì thật sẽ xảy ra vấn đề.
Thôi, hai người đều là cô gái, không sinh con, cũng không có cái quan hệ loạn luân kia, mình còn chấp nhất chuyện này để làm gì, cuối cùng con người vẫn quan trọng nhất, Tô Văn Khanh nguyện ý chịu bất cứ giá nào để cho Văn Cơ sống lại, nguyện ý tha thứ cho thứ tình cảm cấm kỵ của em ấy, khắc phục những chuyện trong quá khứ mình làm với em ấy, nhưng là người đã chết, không cách nào hoàn sinh, nghĩ đến Tô Văn Cơ, Tô Văn Khanh trong mắt vẫn còn chút ửng đỏ.
"Tiểu công chúa, em vừa đi đâu vậy?" Đan Vân Sơ hỏi Diệp Tuyền Vũ.
"Không có gì, mấy giờ nữa, mẹ chị có lẽ sẽ thỏa hiệp." Diệp Tuyền Vũ không nói cho Đan Vân Sơ mình mới vừa rồi ép mẹ cô ấy thỏa hiệp.
"Em dùng biện pháp gì? Sao mẹ tôi có thể dễ dàng thỏa hiệp?" Đan Vân Sơ không tin.
"Không tin thì thôi, đưa chân đây, em xoa bóp giúp, mẹ chị không biết . . . "
"Không được, nếu bị mẹ thấy, bà sẽ cảm thấy tôi không đủ kiên trì." Đan Vân Sơ thật ra thì vô cùng muốn cho Diệp Tuyền Vũ xoa bóp chân mình, cô cảm giác chân mình như muốn phế đi rồi, như chỉ sợ mẹ thấy thì như kiếm củi ba năm mà thiêu rụi trong một giờ.
"Đan Vân Sơ chị kiên trì cùng quyết tâm, em thấy được là được, chị dựa vào quỳ mà muốn mẹ chị thỏa hiệp, thật là cách rất ngốc, biện pháp kia của em nhất định là được, chị tin em là được, đến lúc đó không cho phép chị trách em. Chị đưa chân ra, nếu không chị tàn phế, em cũng không cần chị!" Tay Diệp Tuyền Vũ đã bắt đầu xoa bóp bắp chân Đan Vân Sơ.
Đan Vân Sơ rốt cục cũng duy trì không được rồi, ngược lại ngoan ngoãn thẳng chân ra để Diệp Tuyền Vũ xoa, phát hiện ra chân thiếu chút nữa không thể duỗi thẳng, đau chết người, có lẽ vì thời gian quỳ quá dài, Đan Vân Sơ tự tha bổng, bô cũng không phải muốn lén lút nghỉ ngơi, phải tin tưởng quyết tâm của cô.
---------------------------------
Diệp Tuyền Vũ suy nghĩ, Đan Kỷ Cương là quá bảo vệ Tô Văn Khanh rồi , Tô Văn Khanh không có yếu ớt như Đan Kỷ Cương nghĩ, vốn nên phải nói cho Tô Văn Khanh biết sớm.
Diệp Tuyền Vũ thấy Tô Văn Khanh hôn mê đã tỉnh lại, Tô Văn Khanh nhìn Diệp Tuyền Vũ ánh mắt có chút phức tạp.
"Con là con của Văn Cơ?" Tô Văn Khanh hỏi lại một lần nữa.
"Vâng, con là con gái của Tô Văn Cơ và Diệp Tử Đồng." Diệp Tuyền Vũ nhìn Tô Văn Khanh một lần nữa, buổi sáng chịu đả kích lớn như vậy, xế chiều thì đã bình phục hơn phân nửa, Tô Văn Khanh rốt cuộc vẫn là người rất lãnh tình.
"Con thật sự thích Vân Sơ sao?" Tô Văn Khanh cẩn thận đánh giá Diệp Tuyền Vũ, lớn lên đúng là có chút giống Văn Cơ, tính tình cũng có mấy phần giống, đây chính là nguyên nhân vì sao ngay từ đầu Tô Văn Khanh không thích Diệp Tuyền Vũ, bởi vì bà không thích tính tình Văn Cơ, muốn đổi tính tình Văn Cơ. Nhưng là hiện tại Tô Văn Khanh nhìn lại Diệp Tuyền Vũ, không khỏi cảm giác có chút thân thiết, cái thân thiết này không phải vì là biết cô là con gái của muội muội mà hình thành.
"Không, chính là yêu." Diệp Tuyền Vũ kiên định nói.
"Con đúng là có một chút giống Văn Cơ." Tô Văn Khanh càng xem Diệp Tuyền Vũ càng thấy giống Văn Cơ, cảm giác như thế, tự nhiên có chút đồng cảm.
"Con giống với mẹ con không phải là chuyện trọng yếu, quan trọng là, hy vọng dì có thể tán thành cho con cùng Vân Sơ, mẹ con không thể có được tình yêu, nhưng con hy vọng mình có thể có được, con nghĩ mẹ con nhất định sẽ rất vui."
Tô Văn Khanh lần nữa im lặng.

"Dì, Vân Sơ vẫn còn quỳ, dì kêu chị ấy đứng lên được không?" Diệp Tuyền Vũ gọi một tiếng dì thật thân thiết, để cho Tô Văn Khanh phải rung động, đứa nhỏ này so với Văn Cơ có tâm nhãn hơn nhiều, Tô Văn Khanh cười nghĩ đến, người kia là con gái của mình, là một miếng thịt được cắt trên người mình, chẳng lẽ mình lại không đau lòng sao? Chẳng lẽ đối với bọn hắn, tâm mình nguội lạnh cứng rắn như vậy sao? Cũng là nên cùng Vân Sơ nói chuyện một chút rồi, nếu không con gái muốn cái gì, chính bà làm mẹ nhưng cũng không biết rõ. Bà không thể làm một tỷ tỷ tốt, nhưng hy vọng có thể làm một người mẹ tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi