NỮ NHÂN BẤT PHÔI

"Ông nội, đem 30% cổ phần công ty chuyển cho con đi!" Diệp Tuyền Chính đem tài liệu thỏa thuận cổ phần công ty ra đưa cho Diệp Chấn Thiên.
"Cho con, chưa đủ tư cách!" Diệp Chấn Thiên ném đống tài liệu xuống đất, hừ lạnh nói, muốn bức vua thoái vị thì cũng phải đủ thực lực mới được.
"Ông lại thật sự muốn đem tất cả cổ phần công ty đưa cho Vũ nhi? Diệp Tuyền Thái cho người động tay vào xe của Đan Vân Sơ, sợ là Diệp Tuyền Vũ tưởng ông bày mưu tính kế a, sợ nãy sinh khoảng cách!" Diệp Tuyền Chính không giận cuối xuống nhặt đống tài liệu lên.
"Vũ nhi không như các nghiệt tôn các người không có đầu óc!" Diệp Chấn Thiên xem thường nói.
"Nó là con gái do con tiện nhân kia sinh ra, ông chẳng những không hận nó, mà ngược lại từ nhỏ đã yêu thương nâng niu trong tay? Sợ là ông nội đây có tật giật mình!" Diệp Tuyền Chính tức giận nói.
"Con nói gì vậy?" Diệp Chấn Thiên không vui nheo mắt lại.
"Ông có thể lừa người khác, nhưng là không thể qua mắt con, năm con mười tuổi, cũng chính là lúc Vũ nhi được sinh ra không đến một tháng, ông thừa lúc bốn bề vắng lặng, muốn bóp chết nó, nhưng có lẽ là lúc sau lương tâm hổ thẹn, cuối cùng mới buông tay. Diệp Tuyền Vũ nếu biết, ông vốn là vô cùng chán ghét nó, nó thiếu chút nữa là chết trong tay người ông lúc nào cũng đạo mạo từ ái, ông cảm thấy nó còn có thể đối xử thành kính như ông nội lúc xưa được sao, cái khoảng cách này cho dù bù đắp lại bao nhiêu cũng e là không đủ! Nếu ông đem tất cả cổ phần của Diệp tập đoàn cho con, con sẽ thay ông vĩnh viễn giữ cái bí này, như thế nào?"
Diệp Chấn Thiên chính mình cũng không biết vì sao mình lại muốn bóp chết đứa trẻ không hề có khả năng phòng bị kia, hắn hận Tô Văn Cơ, chính Tô Văn Cơ đã hại chết con trai mình yêu thương nhất, cho nên có lẽ mới giận chó đánh mèo lên đứa bé kia, khi hắn lấy lại tinh thần mới phát hiện chính mình đang làm chuyện quá hoang đường, đứa bé xinh xắn kia thiếu chút nữa đã chết trong tay mình, Diệp Chấn Thiên có chút hối hận, Tô Văn Cơ tuy là đáng ghét, nhưng đứa bé này là vô tội, và nó cũng lưu một nửa huyết thống của Diệp gia. Có lẽ Diệp Tuyền Chính nói đúng, có lẽ ngay từ đầu đối vối Vũ nhi đa phần chính là áy náy, thế nhưng chẳng lẽ nhiều năm yêu chỉ là giả bộ? Vũ nhi trong lòng hiện tại chỉ có mỗi con tiện nhân Đan Vân Sơ kia, Diệp Tuyền Chính lại khích bác, sợ là trong mắt Vũ nhi không còn xem mình là ông nội, hắn nuôi được một đứa cháu thật tốt, thậm chí có bản lĩnh uy hiếp mình, Diệp Chấn Thiên tức giận đến có chút khí huyết không thông.
"Như vậy đi, ông nội, con chỉ cần 15% cổ phần công ty, nếu ông muốn bù đắp cho Vũ nhi, cũng không phải không được, hãy đem 15% cổ phần còn lại cấp cho nó..." Diệp Tuyền Chính thấy Diệp Chấn Thiên trên mặt âm tình bất định, cũng sợ bức nóng nãy đến tức nước vỡ bờ.
Diệp Chấn Thiên đối Diệp Tuyền Vũ là áy náy, nhưng cũng không muốn cái áy náy của mình bị người khác ép buộc, Diệp Tuyền Chính càng là muốn, hắn là một xu cũng không cho.
"Vốn là tính toán cho mấy anh em mỗi người 5% cổ phần công ty, nhưng hiện tại xem ra, phần này của con có thể miễn, con muốn nói cho Vũ nhi, thì cứ nói đi, bản thân ta cũng muốn biết bao nhiêu năm như vậy, ta đến cùng phải hay không yêu thương nó." Diệp Chấn Thiên tuy rằng trong lòng không chắc Diệp Tuyền Vũ rốt cuộc có hay không trách mình, nhưng là miệng vẫn không có chút lay động, hắn cũng không phải là không hề quan tâm cháu gái mình.
"Ông nội, người vì cái gì mà bất công như vậy, con rốt cuộc so với Vũ nhi kém hơn ở chỗ nào?" Diệp Tuyền Chính thấy sắc mặt Diệp Chấn Thiên vô cùng nguội lạnh, không một chút thỏa hiệp, thầm nghĩ không ổn, trúng kế, Diệp Tuyền Thái chết tiệt kia là tính kế với mình, Diệp Tuyền Chính hối hận mình quá kích động.
"Cút ra đi!" Diệp Chấn Thiên thấy Diệp Tuyền Chính đã cảm thấy phiền chán!
"Ông nội, chính là Diệp Tuyền Thái châm ngồi để con đến bức ông, hắn nói ông nhất định sẽ lưu tâm Vũ nhi, không muốn cho Vũ nhi trong lòng sinh khoảng cách, nên con mới nhất thời bị quỷ ám..."
"Cút!" Diệp Chấn Thiên giận dữ quát, hắn cảm giác đầu có chút cảm giác chóng mặt, cả đám đều là lòng lang dạ thú, có dã tâm thì thôi, hận nhất loại không nên thân này, tài trí không đủ thì thôi, ngay cả tự gánh trách nhiệm cũng không có!
Diệp Tuyền Chính đưa mắt nhìn Diệp Chấn Thiên một cái, rồi chật vật đi ra, đi tới của thấy Diệp Tuyền Vũ, phẫn nộ trừng mắt nhìn Diệp Tuyền Vũ một cái, rồi xoay người rời đi.
"Ông nội, đừng nóng giận, cẩn thận huyết áp!" Diệp Tuyền Vũ tiến vào thấy Diệp Chấn Thiên trên mặt thoạt nhìn không tốt lắm, có chút lo lắng nói.
"Con ở bên ngoài bao lâu rồi?" Diệp Chấn Thiên nhìn thấy Diệp Tuyền Vũ hơi sững sờ, sau đó ngược lại bình tĩnh trở lại.
"Một lúc lâu." Nghe được rất nhiều.
"Đã nghe được?" Diệp Chấn Thiên đột nhiên cảm giác có chút khẩn trương,đã ba bốn năm nay hầu như đã quên đi mùi vị của cái cảm giác này.
"Vâng, đã nghe được, cũng trách là ông nội như thế nào lại không đóng cửa thư phòng đây?" Diệp Tuyền Vũ khẽ cười nói.
"Không hận ông nội sao, không hận ông nội từng nhẫn tâm muốn bóp chết con sao? Con không thấy ông nội đáng sợ sao?" Diệp Chấn Thiên hỏi, muốn xem phản ứng của Diệp Tuyền Vũ khi thấy cái cảnh hư tình giả ý nghiêm trọng này.
"Con bây giờ không phải vẫn là sống rất tốt sao? Chuyện trước kia, con hoàn toàn không biết gì, con chỉ nhớ từ khi con biết nhận thức, ông nội luôn là rất cưng chìu con, yêu thương con, vậy là đủ rồi, cần chi quan tâm đến cái chuyện con hoàn toàn không có ấn tượng đây?" Diệp Tuyền Vũ nhìn Diệp Chấn Thiên nói.
"Vũ nhi, con thật sự không trách ta?" Mỗi người trong lòng ít nhiều gì đều có chút khúc mắc, Diệp Chấn Thiên là sợ cái khúc mắc này.
"Ông là ông nội của con, con luôn luôn kính yêu ông nội, ông chấp nhận Đan Vân Sơ được không, chị ấy là người con yêu, ông nội cũng là người con yêu, con hy vọng dù ông nội không chấp nhận chị ấy, nhưng cùng đừng chán ghét chị ấy, điều này làm con thật khó xử!" Diệp Tuyền Vũ ngữ khí có chút khẩn cầu, nghe thấy Diệp Tuyền Vũ hỏi một đằng, trả lời một nẻo, Diệp Chấn Thiên thế nhưng có chút yên lòng, nếu cuối cùng là không để ý ông nội này, con ấy sẽ cùng Đan Vân Sơ ung dung khoái hoạt bỏ đi, làm sao còn quản đến ý nguyện của trưởng bối, xem ra Vũ nhi vẫn là quan tâm đến việc mình nhận hay không Đan Vân Sơ. Bất quá cuối cùng, kết quả vẫn là quan tâm đến Đan Vân Sơ nhất, nghĩ đến đây Diệp Chấn Thiên lại có chút không mùi vị, chớ trách hay nói nữ sanh ngoại tộc mà, cuối cùng cũng theo người khác, phụ bạc mình nhiều năm yêu thương như vậy.
"Coi như con có chút lương tâm, ngược lại không đem tội danh áp lên người ta, Tuyền Thái là một đứa thông mình nhưng tâm tình bất chánh, Diệp Tuyền Chính thì là một đứa không có đầu óc, nên ta mới không dám đem Diệp tập đoàn giao cho bọn họ, một lòng muốn đem tất cả công sức mình gầy dựng giao cho ngươi..."
"Ông nội, ông thương con, thì cũng đừng gây sức ép cho con, ngày hôm nay anh Tuyền Thái cho người động chạm xe của Đan Vân Sơ đơn giản là muốn làm quan hệ chúng ta xấu đi, ông thật nên đem cổ phần công ty chia cân bằng một ít, nếu ông cái gì cũng không cho bọn hắn, bọn hắn nhất định sẽ tìm con gây phiền toái, chí ít phân chia công bằng, bọn hắn sẽ không có lý do mà làm phiền. Ngụy ca năng lực cùng thái độ cũng không tệ, chỉ là ít nói một tý, là một người có thể đảm đương được."
"Con chính là không muốn thừa kế Diệp tập đoàn, việc này không cần con nói, Diệp Tuyền Chính dám bức ta, thì nhất định là một xu tiền cũng đừng mong là có được, Diệp Tuyền Thái ta cũng sẽ không lưu, hai người này toàn bộ là không phải thứ tốt, Ngụy nhi cùng Triết nhi ta đều sẽ để lại một ít, việc này ta biết an bài thỏa đáng, con không cần quan tâm đến việc này, Đan Vân Sơ, ta đáp ứng con là không động đến cô ta, nhưng đối với các anh con thì ta khó mà giữ được." Chỉ tại hai đứa phế vật kia, nếu không thì thế nào người bị thương lại là Vũ nhi, mà không phải là Đan Vân Sơ? Vừa nghĩ tới Vũ nhi bị thương, Diệp Chấn Thiên liền có chút tức giận, hai cái đứa kia, một xu tiền cũng đừng mong nhận được!
"Hai người anh kia con sẽ trừng trị, cũng may lần này người xảy ra sự cố là con, không phải Đan Vân Sơ, bằng không con sẽ đem hai người đó tống vào tù." Diệp Tuyền Vũ cười nói, Diệp Chấn Thiên trong lòng chắc chắn, cái tàn nhẫn của Vũ nhi này quả nhiên là đặc hữu của người Diệp gia.
"Vũ nhi, cánh của con đều đã cứng cáp cả rồi, con giải quyết như thế nào, ta đều ngầm đồng ý!" Diệp Chấn Thiên nói, Vũ nhi bản lĩnh là không thua kém Tử Kính, Diệp Chấn Thiên có chút vui mừng.
Diệp Chấn Thiên cũng có chút kỳ quái, bọn tiểu bối này thích tranh đoạt gia sản, tranh liền tranh đi, tranh thắng thì xem như có bản lĩnh, cũng không sợ ngày sau gia sản đều bại hết. Đương nhiên, những người khác, cần tranh mới có thể có được, nhưng Vũ nhi không cần tranh, tất là đều lưu cho nàng, có chính là thiên vị, hắn tin tưởng Vũ nhi nhất định sẽ hơn những người khác.
Diệp Tuyền Vũ thầm nghĩ, tuy rằng ông nội không ra mặt cho người đối phó Đan Vân Sơ, nhưng như thế cũng là ngầm đồng ý, may là lần này cũng hứa là không đụng tới Đan Vân Sơ, sau này chỉ còn đối phó với mấy người anh.
Không phải có câu nói này sao, nếu có thể dùng tiền giải quyết vấn đề thì đó không phải là vấn đề.
"Vũ nhi, chúng ta là anh của em, em sẽ không đối xử với bọn ta như vậy chứ?" Diệp Tuyền Thái cười đến âm hiểm hỏi, trong lòng có chút phẫn hận, đáng giận là tất cả nhược điểm đều bị cô nắm được.
"Diệp Tuyền Vũ, em không nên quá phận, ông nội hiện cái gì cũng không cho tôi, em còn muốn thế nào?" Diệp Tuyền Chính phẫn nộ hỏi.
"Tội phạm kinh tế cho dù có chứng cứ xác thực nhưng cũng không tính rằng quá nghiêm trọng, nhưng cũng đủ cho các ngươi bóc lịch ba năm!" Diệp Tuyền Vũ ngữ khí thờ ơ nói.
"Diệp Tuyền Vũ, em rốt cuộc muốn thế nào?" Diệp Tuyền Thái biết Diệp Tuyền Vũ sẽ không quả qua, thu liễm tươi cười âm lãnh hỏi.
"Các người không nên động vào người của tôi, bất cứ ai động vào Đan Vân Sơ, tôi cũng sẽ không để cho hắn dễ sống!" Diệp Tuyền Vũ ngữ khí trở nên có chút lãnh.
"Ả ta không phải không có chuyện gì sao, chúng ta sau này không động gì vào là được." Diệp Tuyền Chính hừ lạnh nói, Diệp Tuyền Thái xuất hiện một ý nghĩ ác độc, nếu châm ngòi quan hệ giữa Diệp Tuyền Vũ cùng ông nội, tốt nhất chính là hướng người đàn bà kia động thủ, không phải là vô dụng.
"Không làm gì thì tốt, nếu mà Đan Vân Sơ mất một cọng lông tơ, thì cái tư liệu phạm tội này liền được gửi đến đồn cảnh sát, đến lúc đó đừng trách tôi không nể tình anh em!" Diệp Tuyền Vũ ngữ khí nhẹ nhàng uy hiếp.
"Đương nhiên, muội muội là người thực tế, đều là người một nhà mà." Diệp Tuyền Thái đạo đức giả nói.
"Vậy là tốt rồi, đúng rồi, còn có một chuyện cần nói cho các người biết, ông nội là muốn đem tất cả cổ phần của ông đều cho tôi." Diệp Tuyền Vũ thờ ơ nói.
Diệp Tuyền Thái cùng Diệp Tuyền Chính mặt khẽ biến, nhanh như vậy sao, ông nọi chia cũng không chia cho mình, nghĩ đến đây, trong lòng hai người phi thường tức giận, nhưng có trở ngại là Diệp Tuyền Vũ có nhược điểm của mình trong tay, nên cũng nhịn xuống.
"Vậy chúc mừng muội muội." Diệp Tuyền Thái giả nhân giả nghĩa nói.
"Kỳ thật thì cũng không có gì đáng cao hứng, các anh đều biết tôi là đồng tính, cả đời này cũng sẽ không sinh con, sau này không thể lưu lại cho đời sau. Tôi có cái ý tưởng, sau này nếu các con của ca ca tài giỏi thì tôi sẽ cho thừa kế Diệp tập đoàn, các anh nghĩ sao?" Diệp Tuyền Vũ một bộ buồn rầu hỏi Diệp Tuyền Chính cùng Diệp Tuyền Thái.
Diệp Tuyền Thái cùng Diệp Tuyền Chính liếc nhìn nhau, lại nhìn Diệp Tuyền Vũ, không biết là cô đang nói giỡn, hay là nói thật.
"Vũ nhi nói phải thật không?" Kể từ khi Diệp Tuyền Vũ quay về tổng bộ tới nay, hai người liền biết, đồ từ trong tay Diệp Tuyền Vũ cướp ra rất khó, trừ khi chính cô từ bỏ.
"Tôi có bản sao di chúc, nếu tôi trước bốn mươi tuổi mà chết, thì tôi đem toàn bộ gia sản của Diệp tập đoàn đi quyên góp từ thiện, lúc tôi ba mươi tám tuổi, tôi sẽ chọn một trong các con của các anh kế thừa hết toàn bộ cổ phần của Diệp tập đoàn, nói theo cách khác các anh chờ mười năm nữa, con các anh sẽ có thể may mắn có được toàn bộ cổ phần của Diệp tập đoàn trong tay tôi, kỳ thật cũng tương đương như nhận cổ phần giá trị vài tỷ của Diệp tập đoàn từ tay ông nội vậy, ông nội sống thêm mười năm cũng là không vấn đề gì. Các anh có thể cạnh tranh công bằng, xem ai có thể dạy dỗ con mình xuất sắc nhất."
Diệp Tuyền Vũ muốn thêm một lớp hậu bối, ông nội tổng có thể lựa chọn một trong hai cái mà yêu thương, người già, đặc biệt là càng già, là càng thích con nít, đến lúc đó bỏ xuống gánh nặng Diệp tập đoàn, sẽ không khiến cho ông nội trở mặt. Đương nhiên là trong mười năm này cô sẽ như nguyện ý của ông nội phát triển Diệp tập đoàn ngày càng lớn mạnh, cô từ đó lấy một ít tiền công cũng là thiết yếu, cô sẽ không tự nhiên vì Diệp tập đoàn mà làm không công, sẽ rút sạch một nửa hoa hồng, giữ lại khoảng mười triệu để mình cùng Đan Vân Sơ cùng nhau an phụng tuổi già hẳn là không phải là vấn đề gì, Diệp Tuyền Vũ cảm giác mình thật là biết nghĩ lâu dài.
"Người nào không biết em cùng Diệp Tuyền Triết giao hảo tốt, sau này nhất định em sẽ giao cho Diệp Tuyền Triết." Như vậy căn bản không tính là cạnh tranh công bằng, năm đó ông nội cũng nói cho mình cạnh tranh công bằng, nên bọn hắn cũng không đem Diệp Tuyền Vũ trở thành cái đinh trong mắt.
"Triết ca sẽ không có con, hắn và tôi giống nhau, đều là đồng tính, hắn và Ngụy ca là một cặp, cho nên các anh đối thủ cạnh tranh chỉ có một." Diệp Tuyền Vũ không lâu trước đó đột nhiên phát hiện bí mật nói cho hai ca ca.
Diệp Tuyền Chính cùng Diệp Tuyền Thái quả nhiên ngây ngẩn cả người, Diệp gia như thế nào đều toàn đồng tính thế này, mà đồng tính cũng tốt, Diệp Tuyền Vũ đừng về sau thay đổi chạy đi kết hôn và sinh con là được rồi, xem ra không đem cô gái của Diệp Tuyền Vũ giết chết là đúng, sau này vẫn còn có thể bảo hộ tốt lẫn nhau.
"Việc này đừng nói với ông nội, nếu ông nội biết, sẽ phá hoại bọn hắn, sống chết làm cho họ kết hôn, sẽ làm tăng thêm đối thủ cạnh tranh cho các anh." Nói cho bọn hắn biết cũng tốt, để tránh sau này khi bọn hắn biết, chạy đi mật báo với ông nội, Diệp Tuyền Vũ chính là nhớ rõ mình sau lưng chính là bị Diệp Tuyền Thái mật báo.
"Chúng ta trở về cân nhắc một chút!" Không tâm động là gạt người, đợi thêm mười năm nữa, mình vẫn còn tráng niên, có thể đem Diệp tập đoàn vào trong tay, chính là giá trị vài tỷ, mười năm, kiên trì đợi.
"Các anh có thể sinh nhiều con, lớn lên, nếu có ưu phẩm chất, tôi sẽ lựa chọn người ưu tú nhất, bất kể lớn nhỏ..." Diệp Tuyền Vũ giựt giây nói, nàng mặt khác cũng không quản số lượng, xem bọn hắn như ngựa đực sinh càng nhiều càng tốt, Diệp Tuyền Vũ ý xấu thầm nghĩ.
Diệp Tuyền Vũ làm di chúc đảm bảo chắc chắn mình và Đan Vân Sơ an toàn, đem mâu thuẫn chuyển dời lên hết hai người vô lương tâm kia, bọn hắn cứ cắn nhau, bây giờ mình có thể nằm ngủ an tĩnh không lo nữa, bọn hắn sẽ theo cái kế hoạch của mình, vài tỷ không tâm động mới là gạt người. Tiền tài quả nhiên là cách kiềm chế người tốt nhất!
"Đan Vân Sơ!" Diệp Tuyền Vũ dựa vào trong lòng Đan Vân Sơ.
"Như thế nào đây?" Đan Vân Sơ đưa tay ôm lấy thân thể Diệp Tuyền Vũ, thân thể của các cô càng ngày càng hòa hợp.
"Tôi đem cổ phần công ty chuyển nhượng ra ngoài, sau này chị nuôi em nha." Diệp Tuyền Vũ làm nũng nói.
"Kia giá trị bao nhiêu tiền đây?" Đan Vân Sơ hỏi.
"Chắc khoảng vài tỷ!" Diệp Tuyền Vũ thuận miệng hồi đáp.
"Oa, em nguyên lai là có nhiều tiền a!" Đan Vân Sơ biết Diệp Tuyền Vũ có tiền, nhưng là rốt cuộc có bao nhiêu, thật là không biết.
"Hiện tại là không có." Diệp Tuyền Vũ nhíu mày, Đan Vân Sơ sao nghe thấy tiền là hai mắt sáng lên đây? Bây giờ không phải là không thích tiền sao?
"Tâm thật đau, em cam lòng chuyển giao cho người khác nha!" Đan Vân Sơ tiếc nuối nói.
"Chị rốt cuộc là muốn nuôi hay không?" Diệp Tuyền Vũ có chút tức giận quát.
"Uy, về sau tôi nuôi em, em có phải hay không sau này đối với tôi cơm áo phụ mẫu dịu ngoan đây?" Đan Vân Sơ cảm thấy nuôi Diệp Tuyền Vũ để cho hầu hạ mình không phải là ý tồi, việc này rất tốt.
"Đan Vân Sơ, em không tin tưởng sổ tiết kiệm của chị không có nhiều tiền, chị đến một cái khái niệm tiết kiệm còn không có, có thể nuôi người sao?" Diệp Tuyền Vũ thực hoài nghi kiêm khinh bỉ nói.
"Tiểu công chúa, em đừng xem thường tôi, tôi hiện tại cũng là một họa sĩ có tiếng, có thể lúc xưa nghèo, nhưng tôi hiện tại cũng là phú bà, có thể bao nuôi em, trước kia để cho em bao nuôi, hiện tại đến lượt tôi làm kim chủ!" Đan Vân Sơ giống như người giàu mới nổi, từ ví rút ra mấy tờ tiền mặt nhét vào tay Diệp Tuyền Vũ.
Diệp Tuyền Vũ khóe miệng có chút khinh bỉ, cái người này nghĩ chỉ với mấy tờ tiền là có thể bao nuôi mình sao?
"Đi, chị chưa từng nghe qua lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa sao, còn dám ở trước mặt em khoe của, một chút tự mình hiểu lấy đều không có!"
"Rõ ràng em để cho tôi nuôi dưỡng em nha, nói về nuôi em, em rất khó hầu hạ a!"
"Chị bộ không thể nói vài lời dễ nghe dụ dỗ em sao, thật giống cái kẻ nhà giàu mới nổi!"
"..."

Hai người cứ ầm ầm ĩ ĩ đi đến trên giường, rất không đứng đắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi