NỮ NHÂN BẤT PHÔI

Đan Vân Sơ sắc mặt có điểm khó coi, trên đường sau khi buổi triển lãm tranh về bị ba nữ, hai nam ngăn lại, cô không có thời gian, thật là phiền chết!
"Dan, thật hâm mộ nha, đào hoa đến như thế, tôi khi nào mới có thể giống chị đào hoa như thế đây?" Ann vừa lái xe vừa trêu chọc nói, từ kính xe nhìn qua Đan Vân Sơ, cô gái này vẫn là giống như trước đây đẹp đến làm cho người ta cảm thấy ngạt thở, bất quá Ann hiện tại một chút cũng không động tâm, đã miễn dịch với Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ chính là chỉ được vẻ bên ngoài, một chút mở miệng nói ngọt cũng không có, mình thay cổ lo liệu cho việc triển lãm tranh vất vả như vậy, đến tiếng cảm ơn còn không thèm nói, còn trước mặt mình làm mặt lạnh cho mình xem, thật đúng là người không biết điều!
"Ann câm miệng của cô lại, lo lái xe nhanh đi, tôi đang có việc gấp!" Đan Vân Sơ bực bội nói.
"Vội vã như vậy trở về làm cái gì đây? Chị không phải cùng Tiểu công chúa nhiều năm ngọt ngào như vậy, như thế nào vẫn chưa ngán đây?" Chẳng qua là trong thời gian triễn lãm tranh hai tháng, mỗi ngày điện thoại đều không rời tay, mỗi ngày đều thúc mình đẩy nhanh kế hoạch, khiến mình cũng vô cùng mệt mỏi, rõ ràng đều cũng là ba bốn năm, lẽ ra phải tiến vào thời kỳ bình thản, nhưng là vẫn như cũ vẫn nóng như lửa, thật sự là một đôi hiếm thấy. Đan Vân Sơ vẻ bề ngoài vẫn là không bao giờ thay đổi, quả thực chính là khoác lên người cái vẻ bề ngoài của một kẻ kiêu ngạo. Lãnh diễm bức người càng hơn trước kia, ở trong mắt cô không thể tìm được sự tồn tại của ngươi, làm ngươi vừa yêu vừa hận, như trước vẫn có người trước gục người sau tiến ái mộ cùng ủng hộ, hết lần này đến lần khác nhiều người đều bị coi thường, nhưng vẫn yêu thích cái tính cách này của Đan Vân Sơ, vẫn theo đuổi không bỏ.
Đào hoa đến ngập lụt, Đan Vân Sơ nhưng thật ra chưa bao giờ quan tâm, so với những người làm nghệ thuật mà nói, thì Đan Vân Sơ miễn cưỡng cũng được xem như một chuyện tình dài và si tình.
Hết thảy đều là biểu hiện giả dối, nhìn thấy Đan Vân Sơ muốn chết muốn sống trong một đống người kia, Ann liền muốn hừ lạnh, mình thật là bao nhiêu sáng suốt, sớm thấy rõ bản chất tồi tệ của Đan Vân Sơ.
Kỳ thật đây là lần thứ ba, Ann giúp Đan Vân Sơ lo liệu triển lãm tranh lưu động, cách lần trước ba năm, Đan Vân Sơ tác phẩm càng ngày càng ít, nhưng là mỗi một bức đều có thể nói là cực phẩm, chớ trách thị trường quốc tế liên tiếp tìm tranh Đan Vân Sơ đặt giá cao, tác phẩm của Đan Vân Sơ đã tiến vào thời kỳ trưởng thành, điểm ấy Đan Vân Sơ mình cũng phi thường rõ ràng, tác phẩm có thể chấp nhận được càng ngày càng ít, hơn nữa sẽ càng ngày càng trân quý. Vô luận Đan Vân Sơ bản chất có bao nhiêu tồi tệ, Ann cũng không thể không thừa nhận Đan Vân Sơ là một ngôi sao trong giới hội họa, đây cũng chính là lý do Ann luôn tha thứ cho tính cách tồi tệ của Đan Vân Sơ, mà cam tâm tình nguyện vì cô tổ chức triển lãm tranh cá nhân.
"Chúng ta có ngọt ngào hay không, điểm ấy không cần người ngoài như cô quan tâm!" Đan Vân Sơ nhìn vào ngón tay xinh đẹp đeo nhẫn cười nói, Tiểu công chúa hẳn là thích lễ vật này.
"Nhưng mà nói, chị có năng lực quyến rũ giới nữ, thì cái năng lực quyến rũ phái nam của Tiểu công chúa cũng không phải là yếu, góc độ hình chụp trên tạp chí này không tệ, Tiểu công chúa nhà chị thật sự là càng ngày càng xinh đẹp, so với lần đầu tiên gặp càng đẹp hơn, nội liễm rất nhiều, cao quý hơn rất nhiều, thật là xinh đẹp..." Ann chính là cố ý, đưa tạp chí ném đến trước mặt Đan Vân Sơ, quả nhiên Đan Vân Sơ sắc mặt sầm xuống, ngửi được mùi dấm chua, hơn nữa là phi thường chua.
Có điều, Ann phát hiện, so với Đan Vân Sơ, cô hiện tại càng ưa thích Diệp Tuyền Vũ, tuy rằng Diệp Tuyền Vũ cũng không phải là người tốt hơn gì, nhưng là tổng thể so với Đan Vân Sơ là tốt hơn.
Đan Vân Sơ liền dứt khoát đem nam nhân bên người Tiểu công chúa cấp xé toang, chỉ còn lại Diệp Tuyền Vũ sau đó mới vừa lòng, Diệp Tuyền Vũ quả thật so với mấy năm trước càng trưởng thành cùng nội liễm hơn, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn thướt tha dáng người, cơ hồ là mẫu phụ nữ trong lòng tất cả đàn ông.
Ann thấy hành động trẻ con của Đan Vân Sơ, xem thường liếc mắt một cái, "Ấu trĩ!"
"Ai cần cô lo, đi nhanh một chút, tôi mà không kịp mấy bay, thì có là tiểu tình nhân của cô yêu tôi, tôi cũng mặc kệ!" Đan Vân Sơ hừ lạnh nói, phi thường vô nhân đạo nhắc lại vết thương cũ trong lòng Ann.
Kỳ thật mọi chuyện là như thế này, Ann có một cô bạn gái tóc vàng, Ann đưa nàng về Trung Quốc đi du lịch, chỉ một lần nhìn thấy Đan Vân Sơ là không thể rời mắt, dĩ nhiên là liền thay lòng đổi dạ yêu Đan Vân Sơ, đem Ann từ bỏ, tuy rằng Ann cũng không thực sự yêu thích người này, nhưng là thay lòng đổi dạ như thế này phi thường tổn thương lòng tự tôn của Ann, nói như thế nào mình cũng là nhất đại mỹ nữ! Đáng hận nhất chính là Đan Vân Sơ còn tỏ ra vẻ đáng đời mình.
"Đan Vân Sơ!" Ann tức giận kêu tên tiếng trung của Đan Vân Sơ.
Diệp Tuyền Vũ từ phòng họp đi ra, lập tức mở xem điện thoại, khẽ cau mày, sau đó vùi đầu xử lý công vụ.
Vương bí thư nhìn thấy, Diệp Tuyền Vũ là cô gái xinh đẹp nhất mà mình từ nhỏ đến giờ tiếp xúc qua, trở thành thư ký bên người Diệp Tuyền Vũ vài năm, cũng biết một ít sinh hoạt cá nhân của Diệp Tuyền Vũ, chẳng hạn như biết sự tồn tại của cô gái tên Đan Vân Sơ, biết Đan Vân Sơ người này có thể làm kích động toàn bộ cảm xúc của sếp mình, cũng biết cái nhíu mày bây giờ của Diệp Tuyền Vũ cũng là vì cái người Đan Vân Sơ kia, và cũng biết sếp tâm trạng bây giờ dường như không tốt cho lắm.
"Thư ký Vương, có chuyện gì sao?" Diệp Tuyền Vũ nhìn thư ký đang đứng bên cạnh, nhíu mày hỏi.
"Hôm nay là sinh nhật Giám đốc, Giám đốc không tan ca sớm sao?" Thư ký Vương tò mò hỏi.
"Hôm nay vẫn như mọi ngày." Diệp Tuyền Vũ thản nhiên nói, Đan Vân Sơ đi vắng, sớm tan ca thì làm gì?
"Giám đốc sinh nhật vui vẻ, không chừng sẽ có quà bí mật nha!" Thư ký Vương thần bí nói, nói xong cũng liền đi ra ngoài.
"Cám ơn!" Diệp Tuyền Vũ nở nụ cười, kỳ thật cô đối với quà tặng gì đều cũng không hứng thú, Diệp Tuyền Vũ xử lý công vụ tâm tình tiêu hơn phân nửa, nhìn vào cảnh sắc bên ngoài bắt đầu ngẩn người.
Một lát sau, Diệp Tuyền Vũ cảm giác hai mắt của mình bị người khác che lại, ngửi được hương vị quen thuộc, Diệp Tuyền Vũ khóe miệng nở một nụ cười vui vẻ, liền biết Đan Vân Sơ lại chơi chiêu này, mỗi lần đều không nói cụ thể thời gian, luôn đột ngột trở về, mỗi lần đều chơi không ngán, người này không thể nghĩ ra được trò mới sao? Xem ra món quà thần bí mà thư ký Vương nói chính là cổ.
"Tiểu công chúa đang nghĩ về tôi sao?" Đan Vân Sơ thấy Diệp Tuyền Vũ không phản kháng dựa vào trên người mình, liền biết, trò đoán thử tôi là ai một chút cũng không được rồi, Diệp Tuyền Vũ đã quá quen thuộc hương vị trên người mình, một chút cũng không thể lừa em ấy, Đan Vân Sơ thuận thế ngồi vào trên đùi Diệp Tuyền Vũ.
"Trở về lúc nào?" Diệp Tuyền Vũ nhẹ nhàng hỏi, cô đưa tay ôm lấy eo Đan Vân Sơ, vùi đầu vào cổ Đan Vân Sơ, mê luyến ngửi cái mùi vị mà mình luôn nhớ trong một tháng nay, cô biết mình rất muốn rất muốn cô gái này.
"Đan Vân Sơ, trên người chị có mùi của phụ nữ khác!" Diệp Tuyền Vũ khẽ nhíu mày nói.
"Tiểu công chúa đúng là mũi chó nha! Ngửi thôi liền đoán được, lợi hại!" Đan Vân Sơ cười nói, Tiểu công chúa duy nhất không thay đổi chính là tính ghen vẫn luôn lớn như vậy.
"Lại trêu chọc cô gái nào?" Diệp Tuyền Vũ tùy miệng hỏi, chính là trong lòng vẫn là hơi hơi không có mùi vị, thật hy vọng Đan Vân Sơ không ra khỏi cửa, vừa ra khỏi cửa, tổng có thể trêu chọc một ít cô gái.
"Một tiểu cô nương mười bảy, mười tám tuổi, ở Châu Âu luôn quấn quít lấy tôi, không những thế còn theo lên đến tận máy bay, bộ dạng còn rất khả ái..." Đan Vân Sơ cười nói.
Diệp Tuyền Vũ trên mặt tối xuống, chớ trách Diệp Tuyền Vũ mặt lạnh như thế, quấn theo Đan Vân Sơ rất nhiều người, thế nhưng người mà Đan Vân Sơ khen là xinh đẹp, là chưa hề có, nên cái từ đáng yêu này nói lên, Diệp Tuyền Vũ trong lòng liền không thoải mái, Đan Vân Sơ đúng là nên lăng trì một trăm lần.
Đan Vân Sơ nhìn thấy Diệp Tuyền Vũ mím môi, muốn hôn lên Diệp Tuyền Vũ, Diệp Tuyền Vũ tránh được, Đan Vân Sơ khẽ cười khẽ, xem ra Tiểu công chúa không chỉ là ghen, mà hơn nữa là tức giận, tức giận mới tốt, ai kêu em ấy vừa rồi nhìn thấy mình lại lãnh đạm như vậy, Đan Vân Sơ vẫn là nhớ vừa rồi Diệp Tuyền Vũ nhìn mình không đủ nhiệt tình, làm áp chế luôn nhiệt tình của mình.
"Tiểu công chúa ghen cũng thật lớn, nói em ấy đáng yêu, là bởi vì em ấy có điểm giống thời điểm Tiểu công chúa mười bảy mười tám tuổi, đột nhiên có chút hoài niệm Tiểu công chúa trước kia..." Đan Vân Sơ cười nói.
"Cô ta đáng yêu, thì chị đi tìm cô ta đi!" Diệp Tuyền Vũ hừ lạnh nói.
"Tiểu công chúa muốn hay không nhìn hình của em ấy, em ấy thường cướp đoạt điện thoại của tôi, hình như là vẫn lưu lại trên điện thoại của tôi mấy tấm hình..." Đan Vân Sơ vừa nói, vừa xem sắc mặt Diệp Tuyền Vũ, quả nhiên mặt trở nên lạnh hơn mấy phần, lãnh diễm dâng lên còn là phi thường xinh đẹp, Tiểu công chúa thực ngốc, trên đời thế nào có mấy người so được với nét phong tình hiện tại của em, mười bảy mười tám tuổi cái loại cô gái ngây ngô này căn bản là không thể so sánh được. Hôm nay là sinh nhật Tiểu công chúa, còn làm cho em ấy tức giận, mình đúng là không tốt, Đan Vân Sơ nghĩ thầm.
Diệp Tuyền Vũ sinh ra cảm giác nguy cơ, Đan Vân Sơ sẽ không cho phép người khác động vào đồ đạc của mình, huống chi người khác cướp điện thoại của chị ấy chụp hình, còn đem ảnh chụp lưu đến tận bây giờ, Đan Vân Sơ quả nhiên đới với tiểu cô nương này có chút đặc biệt, Diệp Tuyền Vũ tâm bỗng xuất hiện sóng to ngất trời.
"Đan Vân Sơ, chị là của em!" Diệp Tuyền Vũ tức giận hôn Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ dám thay lòng đổi dạ, cô chính là giết chị ấy.
Đan Vân Sơ đỡ lấy cổ Diệp Tuyền Vũ, nhiệt tình hôn trả lại Diệp Tuyền Vũ, khóe mắt ý cười là dấu không được, xem em còn dám theo tên đàn ông khác chụp ảnh chung không, cho dù bị chụp cũng không được, Đan Vân Sơ đúng là hẹp hòi.
Hôn nồng nhiệt đến chút không thở được, sau đó hai người mới tách ra, Diệp Tuyền Vũ cảm giác được Đan Vân Sơ trước sau như một nhiệt tình mới hơi thả lỏng trong lòng, cái người đáng ghét, lại làm mình tức giận.
"Đem ảnh chụp xóa đi, không cho phép chị động tâm với con nhóc kia." Diệp Tuyền Vũ bá đạo nói.
"Đứa ngốc, tôi làm sao có thể đem ảnh chụp lưu đến bây giờ, sớm xóa." Đan Vân Sơ cười nói, Tiểu công chúa còn không tin mình sao, ảnh chụp người khác, cô mới không có lưu trên điện thoại, hơn nữa cướp điện thoại là hành động mình chán ghét, cho nên đối với con nhóc kia một chút tình cảm cũng không có, vừa rồi khen bất quá là vì để cho người nào đó dấm chua một chút.
"Chị vừa về, chỉ biết chọc em tức giận!" Diệp Tuyền Vũ bất mãn nói thầm, chính mình có cảm xúc.
"Ai bảo Tiểu công chúa cũng chọc tôi không vui, rồi còn hướng một đàn ông thúi nào đó cười đến mỵ như vậy!" Đan Vân Sơ cũng bất mãn nói.
Hóa ra là bởi vì một tấm ảnh chụp không có tý gì gọi là thân mật trên tạp chí, nên mới chọc mình tức giận, làm cho mình ăn một vạc lớn dấm chua, Đan Vân Sơ thật sự là tên khốn.
"Chị đi tìm con nhóc kia đi a, em kêu Tần Thiên tới đón em ăn cơm..." Diệp Tuyền Vũ lấy điện thoại di động ra, bị Đan Vân Sơ giựt lấy.
"Được rồi, huề nhau. Tiểu công chúa đừng nóng giận, tôi là ngựa không dừng vó gấp gáp trở về, người ta rất vất vả, em xem, vành mắt đều có màu đen..." Đan Vân Sơ làm nũng nói.
"Hừ!" Mỗi lần làm mình tức giận, đều là làm nũng để qua chuyện, hừ, ngày hôm nay không dùng được!
Đan Vân Sơ lấy ra một chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út xinh đẹp của Diệp Tuyền Vũ.
"Đẹp không?" Đan Vân Sơ hỏi Diệp Tuyền Vũ.
"Cũng tạm, như thế nào đột nhiên nghĩ đến mua nhẫn rồi sao?" Diệp Tuyền Vũ nhìn vào chiếc nhẫn phi thường tinh xảo trên ngón áp út của mình, khóe mắt ý cười hỏi.
"Tôi trong lúc vô tình thấy được, cảm thấy rất đẹp, tôi nghĩ tôi thích, em cũng nhất định thích!" Đan Vân Sơ tự phụ nói.
"Đan Vân Sơ, làm sao chị một chút cũng không thay đổi đây?" Diệp Tuyền Vũ nhéo nhẹ cái mũi Đan Vân Sơ hỏi, cô cảm giác mình thích, người khác cũng sẽ thích, như trước thích mình làm trung tâm, bất quá chiếc nhẫn kia, cô đúng thực là cũng thích.
"Em muốn tôi thay đổi sao?" Đan Vân Sơ hỏi ngược lại.
"Quên đi, ngay từ đã yêu chị như thế này." Diệp Tuyền Vũ cảm giác mình đúng là vô phương cứu chữa, nhiều năm như vậy, yêu không những không giảm bớt, mà càng ngày lắng đọng càng nhiều, Đan Vân Sơ như vậy cũng không có gì không tốt, ít nhất không chủ động trêu hoa ghẹo nguyệt.
"Tiểu công chúa, em ngữ khí thật là không tình nguyện nha!" Đan Vân Sơ khẽ cắn cổ Diệp Tuyền Vũ, rất nhanh hiện ra một dấu ô mai.
"Chị tuần này có về nhà không?" Diệp Tuyền Vũ hỏi.
"Muốn về, nhưng là tôi sợ ba ba, ba ba mỗi ngày đều dùng ánh mắt oán trách nhìn chúng ta, em không cảm thấy thực đáng sợ sao? Hai người chúng ta thế này, làm sao có thể sinh trẻ con cho hắn đùa!" Từ khi Đan Kỷ Cương xem chương trình TV Trẻ thơ, đột nhiên ý thức được hai cô gái là không sinh ra được nhi đồng, Đan Kỷ Cương cũng rất ai oán, hắn luôn luôn hi vọng Vân Sơ sinh cho hắn một Tiểu Vân Sơ béo tốt cho hắn vui đùa.
"Thụ tinh nhân tạo không phải là không được..."
"Tôi không cho phép, tôi chán ghét con nít, vừa nghĩ tới dám nhóc nhà Thấm Tuyết, tôi hận không thể đem toàn bộ con nít bóp chết!" Đan Vân Sơ như đinh đóng cột cắt đứt ý niệm trong đầu Diệp Tuyền Vũ.
Nghĩ đến Đan Vân Sơ bị con nhà Lam Vận cùng Thấm Tuyết biến thành bộ dạng xanh cả mặt, lắc đầu cười, trừ bỏ Đan Vân Sơ, ai có thể cùng con nít đánh nhau đây?
"Cái đồ không có mẫu tính cùng tình thương!" Diệp Tuyền Vũ cười nói, dì và dượng tuy rằng chưa bao giờ nói với mình, nhưng là cô biết, bọn hắn hi vọng trong nhà có con nít, đặc biệt là dượng là người vô cùng yêu mến trẻ con.
"Tiểu công chúa em cũng đừng có động tâm, dù sao tôi cũng không sinh, cũng không cho phép em sinh, em thử nghĩ xem, nếu em sinh con, dáng người sẽ thay đổi, đến lúc đó tôi sẽ ghét bỏ em nha!" Đan Vân Sơ uy hiếp nói.
"Đan Vân Sơ, chị dám!" Diệp Tuyền Vũ liếc lạnh Đan Vân Sơ.
"Tiểu công chúa, nếu có con, em sẽ cấp một nửa tình yêu dành cho tôi cho con, chỉ tôi cưng chìu em và em cưng chiều tôi thôi không được sao?" Đan Vân Sơ chuyển qua hướng tình cảm nói, không phải ba ba thích con nít thì liền phải sinh cho hắn.
Diệp Tuyền Vũ do dự, cô đối với con nít không hề có khái niệm lớn gì, nhưng là vừa nghĩ tới có thể làm mất một nửa lực chú ý với Đan Vân Sơ, cô quả nhiên chặt đứt ý định sinh con trong đầu. Thế giới của cô và Đan Vân Sơ, không chấp nhận người nào phân tán lực chú ý, cho dù thân tình cũng không được, cô cùng Đan Vân Sơ đều thuộc về cái loại tình yêu ích kỷ kia.
"Vậy ba chị mỗi ngày nhìn chị ai oán, cũng không phải là biệt pháp a!" Diệp Tuyền Vũ nhíu mày nói.
"Ba ba thuần túy là người đến tuổi già, không có việc gì làm nên tìm việc thôi, mấy anh của em không phải sinh rất nhiều con nít sao, lấy một đứa lại đây, rồi đưa cho ba ba chơi là được, ba ba chơi ngán, liền trả cho anh em." Đan Vân Sơ đem trẻ em làm giống như một món đồ chơi, quả nhiên là người không có mẫu tính.
"Uhm, biện pháp này khả thi, để em gọi mấy đem đến một đứa nhóc béo tròn đưa cho ba ba chị." Diệp Tuyền Vũ cảm thấy phương pháp này quả thật khả thi.
"Uh, ngoan, em không nghĩ đến ý định sinh con là tốt rồi." Đan Vân Sơ thấy Diệp Tuyền Vũ đã vứt bỏ cái ý niệm này, mới yên lòng, đưa lưỡi liếm lấy cổ Diệp Tuyền Vũ, ngón tay xâm nhập vào trong quần Diệp Tuyền Vũ, khiêu khích không che đậy, trêu chọc, lâu ngày không gặp, sao có thể bỏ qua dễ dàng, hiện tại tốn nhiều thời gian nói chuyện phiếm, những chuyện đứng đắn như thế nào lại hạ xuống đây?
"Đan Vân Sơ... đây là văn phòng... " Diệp Tuyền Vũ hơi thở bất ổn, tiểu biệt thắng tân hôn, từ lúc xa cách, bất luận trí óc hay thân thể đều nhớ đến, Diệp Tuyền Vũ cũng biết không thể chờ đến lúc về nhà được.
"Chưa thử qua, cho nên mới phải thử một chút xem!" Đã hai tháng, cô không tin Tiểu công chúa không muốn, dù sao mình cũng là rất muốn!
Cần phải khóa trái cửa, Diệp Tuyền Vũ dùng lý trí còn lại nói với Đan Vân Sơ, dù sao cô cùng Đan Vân Sơ cũng nên phải khóa trái cửa, nhưng là lý trí mau chóng bị đánh tan, làm cô không kịp mở miệng.

Cái thế giới hai người Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ, không quan tâm đến bất cứ kẻ nào!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi