NỮ NHÂN CỦA VƯƠNG, AI DÁM ĐỘNG!



Gió đêm thổi đến, dừng trên người nam tử, áo choàng đen nhẹ bay trong gió, một loại tà ác, lãnh khốc, quỷ mị nhưng lại trong trẻo tĩnh lặng.

Phượng Cửu Nhi bị hắc y nhân khiêng trên vai, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một thân ảnh như vậy.

Hắn rất cao, rất mảnh khảnh, toàn thân mang hơi thở lạnh lùng, nhưng cũng mang theo một phần khí thế vương giả.

Lấy tư thế đang chúi đầu xuống của nàng, chỉ có thể từ dưới chân nhìn lên trên.

Gió thổi áo choàng của hắn bay phất phới, y phục màu đen của hắn càng làm nổi rõ dáng người hoàn hảo đến mức không ai sánh được.

Đôi chân dài chuẩn tỷ lệ vàng nổi bật trong đêm, mang theo hơi thở mê hoặc lòng người dễ dàng khiến nữ nhân phát cuồng.

Hướng lên trên một chút, vòng eo thon chắc, khuôn ngực dày rộng kia, đúng là mê hoặc chết người mà.


Lại lên……Í, sao lại mang mặt nạ che nửa mặt! Có hơn nửa khuôn mặt, vậy mà nhìn không thấy!Nhưng mặc dù như vậy, chỉ riêng nửa khuôn mặt lộ ra ngoài của hắn, cũng không khó để nhìn ra nam nhân này nhất định là mỹ nam tử trong triệu người có một, loại mà cực kì đẹp cực kì khôi ngô đó.

Đẹp như vậy khiến Phượng Cửu Nhi thiếu chút nữa há hốc mồm, suýt chút nữa quên mất mình đang giả vờ bất tỉnh.

“Người nào? Dám cản đường ta!” Mặc dù sắc mặt hắc y nhân khiêng Phượng Cửu Nhi vẫn bình thường, nhưng giọng nói của hắn vẫn có chút thay đổi.

Chính là vì áp lực mà đối phương mang tới quá mạnh, mạnh đến mức hơi thở cũng rối loạn hết cả lên.

Phượng Cửu Nhi rất nhanh cũng cảm nhận được áp lực từ hơi thở của mình, nội lực của mỹ nam tử tuyệt sắc kia thâm hậu đến mức không cần ra tay cũng khiến cho kẻ địch khí huyết quay cuồng.

Hơi thở hỗn loạn cuồn cuộn trong lòng ngực, còn chưa kịp bị rót thuốc, Phượng Cửu Nhi thiếu chút nữa đã ngất đi rồi.

Nội lực thật lợi hại, dũng mãnh giống như biển cả bao la, thâm sâu khó lường!“Ngươi……” Hắc y nam tử bỗng nhiên hai chân mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ xuống, từ khoé môi chảy ra một sợi tơ máu.

Cả một chiêu cũng không đỡ được thì đã bị đánh bại rồi.

“Ngươi là…….

.

tôn chủ……Đế Vô Nhai.

”Đây là lời cuối cùng hắc y nam tử nói trước khi ngất đi.


Còn Phượng Cửu Nhi, theo sự ngất đi của nam nhân kia cũng bị quăng ngã một cách vô tình.

Tứ chi bởi vì bị nội lực của Đế Vô Nhai trói buộc, thậm chí còn không nhúc nhích được, mắt thấy mặt cũng sắp chạm đất rồi!Phượng Cửu Nhi vô thức nhắm mắt lại, bây giờ khuôn mặt này đã đủ xấu xí rồi, nếu lại ngã xuống nữa, thì càng làm cho nàng xấu xí hơn!“Ui………….

” Vốn dĩ tưởng rằng mình sắp chịu đựng cơn đau khi té xuống đất, không ngờ một cơn gió mạnh ập tới.

Mở mắt ra lần nữa, nàng rơi vào một vòng tay rộng rãi và mạnh mẽ.

Tôn chủ Đế Vô Nhai trong truyền thuyết, ôm lấy nàng đang toàn thân không có sức lực đi về phía trước trong đêm.

Ánh trăng dừng trên mặt hắn, nửa chiếc mặt nạ lấp lánh ánh bạc ảm đảm, phối với nửa khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành của hắn, sắc đẹp có một không hai.

“Chết đến nơi rồi còn ham mê sắc đẹp.

” Nam nhân nhàn nhạt hừ một tiếng.

Giọng nói khàn khàn làm người ta không nghe rõ được giọng điệu nguyên bản, nhưng cho dù có khàn đi chăng nữa thì cũng vô cùng dễ nghe.


Nếu không phải những lời này quá mức chói tai, Phượng Cửu Nhi nhất định sẽ một lần nữa say đắm giọng nói của hắn.

Nhưng mà, nói nàng ham mê sắc đẹp?Lông mày thanh tú đột nhiên cau lại, không vui nói: “Thực sắc tính dã*, nhìn bằng hai mắt cũng không được sao?”*Thực sắc tính dã: Thực (ăn uống) và Sắc (chuyện nam nữ) là bản tính của con người.

Bước chân hắn dừng lại, cúi đầu nhìn nàng, một tia phức tạp xẹt qua đôi mắt như núi băng của hắn: “Quả thật không sợ chết?”“Nếu ngươi muốn giết ta, tại sao còn cứu ta?”Tuy rằng lời này Phượng Cửu Nhi nói ra nhẹ nhàng, nhưng đôi tay đã mò mẫm quanh eo.

Đế Vô Nhai cười lạnh chế nhạo: “Thật đúng là không sợ chết, còn nghĩ cách đi lấy ngân châm của ngươi sao?”Hắn tuỳ ý giơ tay lên, một vài ánh sáng bạc lập loè trên đầu ngón tay.

Phượng Cửu Nhi chăm chú nhìn, lúc này rốt cuộc mới biết sợ.

Hắn, vậy mà đem ngân châm duy nhất mà nàng có thể tự cứu mình, tịch thu rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi