Khi Phượng Cửu Nhi bước chân vào Phượng phủ, rất rõ ràng cảm giác được bầu không khí không quá thích hợp.
Không có ai trên đường đi, nàng nhanh chóng trở lại góc sân của mình, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy ách nô.
Gian phòng mà ách nô ở vẫn ngăn nắp gọn gàng, hắn là người yêu sạch sẽ, dù đơn giản nhưng vẫn thoải mái, lịch sự tao nhã.
Nhưng hôm nay, ghế dựa trong phòng hắn bị lật úp trên mặt đất, những mảnh sứ vỡ của chiếc cốc vẫn nằm trên mặt đất.
Ách nô xảy ra chuyện rồi!Phượng Cửu Nhi nhanh chóng rời khỏi góc sân, cuối cùng phát hiện ở tiền viện có một tên thị vệ đi ngang qua: “Ách nô đâu?”Tên thị vệ kia liếc nhìn nàng một cách khinh thường, khinh bỉ nói: “Tối qua ách nô đã lấy trộm đồ trang sức của Thanh Âm tiểu thư, đã bị đưa tới địa lao để thẩm vấn rồi.
”“Cái gì?” Phượng Thanh Âm chết tiệt, ách nô chưa bao giờ tham lam tiền bạc, đây rõ ràng là vu khống!Phượng Cửu Nhi xoay người lại, lập tức chạy đến địa lao.
Còn chưa tới, đã nghe được bên ngoài có người nói chuyện: “Cái tên đần này cũng bướng bỉnh lắm, đánh suốt một đêm mà còn không chịu nhận tội.
”“Nghe nói người thực thi hình phạt đã đổi ba lượt rồi, nhưng hắn ta rất lợi hại, giống như không biết đau vậy.
”“Chắc là ngốc giống như chủ tử mà hắn đi theo vậy, quả thật là không biết đau, ha ha ha……”Bóng dáng Phượng Cửu Nhi lướt qua trước mặt bọn họ như một cơn gió, trong nháy mắt biến mất trong lối vào địa lao.
….
.
Địa lao, trong mỗi phủ đệ đều có một nơi như vậy, chuyên môn được dùng để trừng phạt những hạ nhân phạm phải sai lầm.
Hiện giờ trong một phòng giam nào đó ở địa lao, nồng nặc mùi máu tươi.
Ách nô bị trói trên giá gỗ, khắp người đều là những vết roi, máu tươi loang lổ trên quần áo, nhuộm đỏ cả một mảng lớn.
Thị vệ đứng trước mặt hắn, vừa quất roi vừa hỏi: “Có phải ngươi đã trộm dây chuyền vàng của Bát tiểu thư không, nếu ngươi thừa nhận thì gật đầu đi.
”Nét mặt của ách nô vẫn vô cảm, trên khuôn mặt dày đặc những vết sẹo kia đều là mồ hôi, nhưng từ đêm qua tới bây giờ, hắn cứ như vậy cả hừ cũng chưa từng hừ một tiếng.
“Đúng là đồ ngu! Đến roi cũng không sợ!” Tên thị vệ hừ lạnh.
Đột nhiên xoẹt một tiếng, hắn ta đem bội kiếm bên hông rút ra, một nhát kiếm xuyên qua cánh tay của ách nô.
“Đánh cả một buổi tối mà còn chưa nhận tội, thật sự cho rằng chúng ta không dám làm gì ngươi đúng không?”Bát tiểu thư đã phân phó qua, nhất định phải làm hắn nhận tội, dù có phải tra tấn hắn đi chăng nữa.
Nhưng ai mà biết được tên nô lệ khốn khiếp này lại có khả năng chịu đựng như vậy, đến bây giờ hắn vẫn không chịu nhận tội!Nhát kiếm kia sắp rơi vào cổ tay của ách nô.
Một thanh kiếm sắt bén như vậy, dù không đem tay hắn chặt bỏ cũng hoàn toàn có thể chém đứt gân tay của hắn.
Nếu nhát kiếm này rơi xuống, tay của ách nô liền bị phế đi!“Dừng tay!” Phía sau, có người một chân đá tung cửa phòng giam.
Ầm một tiếng vang lớn, doạ tới hai tên thị vệ đang hành hình bên trong.
Hai người sững sờ, nhát kiếm kia cũng dừng lại.
Tên thị vệ cầm kiếm đang định quay đầu lại, đột nhiên trước mặt hắn một bóng trắng loé lên, có người đã đi tới trước mặt hắn.
Ngay sau đó, cổ tay cảm giác một trận đau đớn, lúc tên thị vệ nhận ra đã quá muộn màng hét lên một tiếng thảm thiết, gân tay đã bị chặt đứt rồi!“Cửu tiểu thư!” Một tên thị vệ khác sợ tới mức hồn vía lên mấy, lập tức rút trường kiếm ra muốn tự vệ.
Chỉ nghe loảng xoảng một tiếng, Phượng Cửu Nhi đoạt được trường kiếm sắc bén trong tay tên thị vệ một kiếm đâm tới.
Tên thị vệ còn không biết nàng ra tay từ lúc nào, trường kiếm trong tay đã bị nàng một phát hất ra.
“A…….
.
” Tiếng kêu thảm thiết cùng với máu tươi tràn lan, tên thị vệ ngã xuống, gân tay cũng đồng dạng bị huỷ rồi!Hai tên thị vệ đều bị thương nặng trong tay Phượng Cửu Nhi chỉ trong chốc lát.
Nàng học kiếm pháp từ khi nào, lại nói từ khi nào mà thân thủ trở nên nhanh nhẹn lợi hại như thế?Ách nô nhìn nữ tử đang đi đến trước mặt mình, đáy mắt toàn bộ đều là kinh ngạc…….