"Ngươi..
Sao ngươi có thể?" Phượng Thanh Âm nhìn Phượng Cửu Nhi đang đứng trước mặt với vẻ mặt khó tin.
Phượng Cửu Nhi nở nụ cười nham hiểm, lãnh đạm nhìn nàng: "Hãm hại ách nô, có vui không?"
Phượng Thanh Âm bình tĩnh lại, hung hăng trừng mắt nhìn nàng: "Hóa ra, ngươi đến đây để báo thù thay cho tên ách nô kia?"
"Đúng." Phượng Cửu Nhi không giấu giếm chuyện đó.
Phượng Thanh Âm cả giận nói: "Ngươi quả nhiên vẫn luôn giả điên đóng vai ngốc, ngươi..
Ngươi khỏi từ khi nào?"
Nàng không thể luôn giả vờ như vậy, Phượng Cửu Nhi trước kia là ngốc thật!
Nhưng nàng của hiện tại..
Chính vào ban đêm, khi nàng muốn hãm hại nên đã hẹn gặp riêng nam tử kia, ngày thứ hai trở về, Phượng Cửu Nhi liền thay đổi!
"Đêm hôm đó, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao Cửu vương gia lại ở trong phòng của ngươi?"
"Tỷ đoán xem ta có nói cho tỷ biết hay không?" Phượng Cửu Nhi mỉm cười, đột nhiên vung tay lên bóp lấy cổ Phượng Thanh Âm.
Phượng Thanh Âm ngay lập tức cảm thấy hô hấp khó khăn, ngay khi nàng bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Phượng Cửu Nhi, nàng thực sự ngửi thấy hơi thở của tử thần.
"Phượng Cửu Nhi, ngươi..
Ngươi dám đụng đến ta, phụ thân.."
"Ta chính là muốn giết tỷ, ai lại tin là do một kẻ ngốc làm?"
"Ngươi..
Không dám.." Tuy Phượng Thanh Âm nói như thế, nhưng tròng mắt đã bắt đầu lồi ra ngoài.
Phượng Cửu Nhi nhìn có vẻ yếu đuối, không ngờ lực tay lại mạnh như vậy.
Phượng Thanh Âm đã liều mạng phản kháng, nhưng nàng thậm chí không thể chạm vào ống tay áo.
Nàng ta thật sự muốn giết nàng! Nàng chỉ đánh một tên ách nô đê tiện, mà Phượng Cửu lại muốn giết nàng vì tên đó!
"Ta..
Là..
Phượng gia..
Bát tiểu thư, ngươi giết ta..
Phải..
Đền mạng.."
Sắc mặt Phượng Thanh Âm nhanh chóng trở nên tím tái, cổ bị kéo căng dài đến mức nổi cả gân xanh.
Đó là dấu hiệu của tử vong, Bát tiểu thư thật sự sẽ bị Phượng Cửu Nhi bóp chết!
Hai tên thám tử khó khăn từ dưới đất bò dậy, lập tức muốn lao tới cứu người.
Nhưng Phượng Cửu Nhi chỉ dùng một chưởng, tên thứ nhất tới gần lập tức lăn trên mặt đất, không đứng dậy được.
Xú nữ ngốc này, vậy mà lại lợi hại như thế! Công phu của nàng là học được từ đâu?
Do dự một lúc, tên thám tử còn lại lập tức quay người đi ra ngoài: "Người đâu, Cửu..
A!"
Bộp một tiếng, Phượng Cửu Nhi dùng một cước đá bay chiếc ghế đập trúng lưng hắn, tên thám tử kia liền ngã xuống đất, khóe môi chảy ra tia máu tươi.
Phượng Thanh Âm mở to đôi mắt càng ngày càng mờ của mình, nhìn chằm chằm vào thần sắc lạnh nhạt của Phượng Cửu Nhi.
Mình sắp chết dưới tay nàng, nhưng nàng lại có thể bình tĩnh như vậy, giống như cùng nàng nói chuyện cười vậy.
Một nỗi sợ hãi sâu sắc đột nhiên trỗi dậy từ nơi sâu thẳm nhất trong trái tim Phượng Thanh Âm.
Phượng Cửu Nhi bây giờ giống như Tu La, thật..
Thật sự đáng sợ!
"Ngươi giết ta, vĩnh viễn..
Sẽ không..
Biết nhũ mẫu ngươi..
Bị thiêu chết..
Bí mật.."
Bỗng nhiên, Phượng Cửu Nhi nhẹ nhàng buông tay.
Phượng Thanh Âm mềm nhũn ngã trên mặt đất giống như những chiếc lá rơi rụng trong gió thu.
"Khục, Khụ khụ khụ.." Miệng nàng liền mở to, vừa ho khan vừa thở gấp.
Thật vất vả mới cứu lại được một hơi, cũng kiếm về được một cái mạng.
Nàng chưa kịp vui mừng vì trốn được một kiếp, bỗng nhiên lồng ngực nàng thắt lại, Phượng Cửu Nhi liền nắm lấy vạt áo nàng nhấc lên.
Hai con ngươi Cửu Nhi nheo lại, hơi thở lạnh lẽo khóa chặt trên mặt Phượng Thanh Âm.
"Là ai thiêu chết nhũ mẫu ta và thiết kế để ta có cuộc gặp riêng?"
Năm ngón tay nàng xiết chặt, cả người càng lạnh hơn: "Phượng Thanh Âm, chỉ bằng loại mặt hàng như tỷ, một người căn bản không làm được, là ai, đứng sau tỷ lên hết kế hoạch này?".