NỮ NHÂN CỦA VƯƠNG, AI DÁM ĐỘNG!



Lúc hai tên áo đen bước vào phòng, Phượng Cửu Nhi đã phát hiện ra.
Mặc dù đã thay đổi cơ thể, tuy nhiên sự nhạy bén mà nàng được huấn luyện khi còn nhỏ cũng không luyện vô ích.
Hai tên áo đen không ngờ Phượng Cửu Nhi lại chơi ám khí, một tên không tránh kịp kêu lên một tiếng đau đớn, chân hắn mềm nhũn té quỵ dưới đất.
Tên còn lại không dám khinh thường, nhanh tay rút ra một trường kiếm đâm thẳng vào ngực Phượng Cửu Nhi.
Phượng Cửu Nhi dùng một chưởng đập trên ghế để mượn lực nhảy lên, tung chiêu Phượng Hoàng giương cánh đánh một chưởng vào vai tên áo đen kia.
Tên áo đen nghiêng người né tránh một chưởng đang bổ xuống của nàng, hắn khẽ xoay cổ tay đang cầm trường kiếm quay đầu tính đâm nàng.
Nhưng không ngờ, vai hắn rõ ràng không bị một chưởng kia quét trúng, nhưng đột nhiên cảm thấy tê dại, khi tay hắn vừa muốn cử động, cảm giác tê dại kia càng nhức nhối hơn.
Khi hắn vừa hoàn hồn lại, toàn bộ nửa người đều tê liệt, bước chân loạng choạng, bộp một tiếng liền ngã trên mặt đất.
Hơi thở Phượng Thanh Âm dồn dập, không dám tin nhìn Phượng Cửu Nhi trước mặt mình.

"Ngươi..

Ngươi không phải Cửu Nhi!" Hơi thở của nàng càng trở nên nặng nề, mặt đỏ bừng, tim đập như trống đánh bình bịch!
Không ổn, thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, nàng không thể chịu đựng được nữa!
"Ngươi.." Nàng thở hổn hển, gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Cửu Nhi: "Ngươi không phải..

Ngươi không phải muội ấy! Rốt cuộc ngươi là ai?"
/Truyện được đăng duy nhất tại dembuon, đọc truyện tại dembuon là cách ủng hộ editor trực tiếp nhất, cảm ơn các bạn/
Phượng Cửu Nhi không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn nàng.
"Lúc trước, tỷ chính là muốn hạ loại thuốc này cho ta, để ta gánh vác tội danh tư thông với nam tử khác, để Thái tử từ hôn với ta?"
Đáng tiếc là Phượng Thanh Âm không biết rằng, vì cơ thể của Phượng Cửu Nhi quanh năm bị nhiễm độc nên hầu như là bất khả xâm phạm đối với mọi chất độc.
"Người phía sau, ta không cần tỷ nói nữa, tỷ cũng hết giá trị lợi dụng rồi."
"Phượng Cửu Nhi, ngươi..

Ngươi muốn giết ta?" Sau khi trải qua sự tàn nhẫn vừa rồi của nàng, Phượng Thanh Âm không nghi ngờ gì nữa, nàng thật sự dám xuống tay!
"Phượng Cửu Nhi, ta tốt xấu gì cũng là tỷ tỷ của muội, muội không thể ác độc như vậy được?"
"Vậy sao?" Phượng Cửu Nhi giống như đang do dự, cắn cắn ngón tay rồi nàng mới cười nói: "Vậy được, ta sẽ không giết tỷ."

Phượng Thanh Âm nhẹ thở dài một hơi, lại nghe thấy Phượng Cửu Nhi nói tiếp: "Nhưng, thủ đoạn mà tỷ đã từng dùng trên người ta, ta cũng phải dùng lại một lần trên người tỷ, vậy mới công bằng!"
"Phượng Cửu Nhi, ngươi.."
Cửu Nhi khẽ cười một tiếng, lấy bình Mạn Đà mị hương từ trên người nàng đi tới trước mặt tên áo đen trên đất kia, mở miệng bình ra.
Tên áo đen đang định nín thở, ngón tay dài của Cửu Nhi liền ấn vào huyệt đạo nào đó trên vai hắn.
Tên áo đen ngay lập tức thả lòng, hít hương hoa vào.
Cửu Nhi cũng làm vậy với tên áo đen còn lại, để hắn ngửi phải hương hoa, chờ khi hô hấp bọn hắn dồn dập, nàng mới đóng nắp bình lại đi đến cạnh cửa.
Phượng Thanh Âm không thể nhịn được nữa, rất muốn xé rách y phục của mình nhưng nàng biết mình không thể.
Tiện nhân này nhất định sẽ dẫn mọi người tới đây, nếu bọn họ thật ở đây..

Đời này của nàng coi như bị hủy.
"Các người cứ từ từ hưởng thụ đi." Mặc kệ Phượng Thanh Âm có cam tâm hay không, Phượng Cửu Nhi cũng không có ý định ở cùng bọn họ.
Nhìn thấy hai tên áo đen và hai tên thám tử kia lao như điên về phía Phượng Thanh Âm, Phượng Cửu Nhi mới từ bệ cửa sổ nhảy xuống, trong nháy mắt đã mất hút vào sâu trong đình viện.
Trong phòng, vang lên âm thanh kêu cứu yếu ớt của Phượng Thanh Âm: "Không muốn, không..


Ưm..

Ôm ta.."
Nụ cười trên môi Cửu Nhi liền tắt, nàng nhảy lên bức tường cao, nhanh chóng rời đi.
Thuốc hạ nặng như thế, cộng thêm bốn tên nam nhân, chuyện của Phượng Thanh Âm rất nhanh sẽ có người phát hiện.
Bây giờ, nàng có thể an tâm trở về đi ngủ.
Không ngờ, vừa đi vào viện tử của mình thì bên ngoài, một nhóm thị vệ liền xông vào...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi