NỮ NHÂN CỦA VƯƠNG, AI DÁM ĐỘNG!

Lời này của thái tử điện hạ là để bảo vệ Phượng Cửu Nhi cho đến đêm nay.

Nếu hoàng thượng đã đồng ý chuyện bắt Phượng Cửu Nhi, thì cho dù thái tử muốn bảo vệ, cũng không thể nào hoàn toàn đè ép xuống được.

Nhưng, muốn bảo vệ đến đêm nay thì vẫn có thể.

"Xin thái tử điện hạ yên tâm, trước đêm nay, sẽ không có ai động đến một sợi lông của Cửu cô nương."

Xem như Trương Kiến Hoành bán phần ân tình này cho thái tử, chỉ là, qua giờ tý hắn cũng đành lực bất tòng tâm.

Chiến Dục Hành lại liếc mắt nhìn Phượng Cửu Nhi, chần chờ một chút, nhưng cuối cùng vẫn dẫn đầu đoàn xe ngựa nhanh chóng rời đi.

Trong xe ngựa, vẫn có thể nghe thấy tiếng ho khan yếu ớt cửa Phượng Thanh Âm, cùng với giọng nói an ủi của nô tỳ: "Tiểu thư, đừng lo, thái tử điện hạ sẽ không để ngài xảy ra chuyện gì đâu."


"Đợi vào cung rồi, tìm ngự y giỏi nhất, hơn nữa còn có thái tử dốc lòng chăm sóc, tiểu thư nhất định sẽ khá lên thôi."

Ha, sợ người khác không biết tiểu thư nhà nàng ta chính là vào cung để thái tử chăm sóc hả.

Lúc đoàn người đã đi xa, Phượng Cửu Nhi lập tức bị người của Trương Kiến Hoành áp giải đi khỏi phủ.

Phụ thân Phượng Quân Trác không nhìn thêm một chút nào, chủ yếu là sợ bản thân nhiều lời sẽ gây họa vào thân.

Mặc dù hắn cũng cảm thấy Phượng Cửu Nhi không thể nào có liên hệ với người của Thiên Tôn Môn, nhưng chuyện này đã kinh động đến hoàng thượng, hắn đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Phượngthái lão gia Phượng Chấn Hải lập tức cho người đánh xe ngựa đến, nhét thứ gì đó vào trong tay Trương Kiến Hoành.

Phượng Chấn Hải thấp giọng nói: "Từ đây đến Giám Thiên phủ, đường đi không ngắn, Cửu Nhi chỉ là một cô nương, bị áp giải công khai như vậy cũng không tốt lắm."


"Mong Trương đô thống thông cảm một chút, để Cửu Nhi ngồi trên xe ngựa còn đại nhân đi trước."

Trương Kiến Hoành cũng không muốn gây thù chuốc oán quá nhiều, hơn nữa vừa rồi thấy thái tử điện hạ đối với Phượng Cửu Nhi này dường như cũng có vài phần tình nghĩa.

Sau khi cân nhắc xong, cuối cùng vẫn là cất món đồ đó lại, để Phượng Cửu Nhi lên xe ngựa, cho người đánh xe, phòng thủ hai bên.

"Cửu Nhi, ngươi đừng lo lắng, gia gia sễ tự mình đi tìm thánh thượng, thỉnh cầu thánh thượng minh xét."

Trên thực tế, muốn hoàng thượng minh xét loại chuyện này, khả năng không lớn, nhưng, nếu như thánh thượng đồng ý gặp hắn, thì chuyện này ít nhất vẫn còn đường sống.

Nếu như thánh thượng không đồng ý gặp hắn, thì chuyện này, chỉ sợ vẫn là thứ tay.

Những lời này, Phượng Chấn Hải không thể nói với Phượng Cửu Nhi, sợ nàng sợ hãi, chỉ có thể trấn an vài câu rồi nhìn đoàn xe rời đi.


Phượng Cửu Nhi vén tấm màn phía sau lên nhìn, vẻ mặt phụ thân lạnh đạm, còn vẻ mặt của gia gia lại rất lo lắng.

Phần ân tình này của gia gia nàng đã nhớ trong lòng.

Cũng bởi vì phần ân tình này, mà ý niệm chạy trốn trên đường đi đã bị nàng đè ép xuống.

Chạy thoát có lẽ sẽ xong hết mọi chuyện, nhưng Phượng gia sẽ phải chịu tội.

Nếu người của Phượng phủ đều đối với nàng vô tình vô nghĩa, thì bọn họ chịu tội như vậy nàng cũng sẽ không cảm thấy buồn.

Nhưng, còn gia gia thì phải làm sao?

Rất nhanh, Phượng Cửu Nhi đã bị đưa đến Giám Thiên phủ, ném thẳng vào đại lao.

Bởi vì có thái tử giải thích, Trương Kiến Hoành đối với nàng cũng tính là khách khí, nhưng ngục trưởng trông coi lại tỏ ra vẻ mặt khinh thường.

"Tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn giải thích bản thân đã cấu kết với người của Thiên Tôn Môn như thế nào, nếu không, qua giờ tý đêm nay ngươi sẽ phải chịu đựng đau khổ!"
Nói xong, cạch một tiếng khóa cửa nhà lao lại.

Phượng Cửu Nhi ngồi trên mặt đất ở đại lao, ngửi thấy mùi tanh hôi xung quanh, mặc dù trên mặt vẫn không có biểu tình gì, nhưng tâm tình cũng bắt đầu có vài phần nặng nề.

Giờ tý, cũng chính là mười một giờ đêm.

Nàng không chắc Chiến Dục Hành có tới thật hay không, nhưng, tính mạng của bản thân cũng không thể giao vào trong tay của kẻ khác.

Trước mười một giờ, còn có thể nghĩ cách gì đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi