Muốn trị tận gốc viêm gân là rất khó, thời gian cũng rất dài.
Nhưng, muốn giảm bớt đau đớn, đối với Phượng Cửu Nhi mà nói quả thực không phải đơn giản.
"Ta muốn một bao ngân châm, cái loại vừa nhỏ vừa dài ấy."
Cho nên rất nhanh, một bao kim được đem đến, châm vài ngân châm xuống, quản ngục lập tức mừng rỡ: "Thật sự không đau nữa, thật đó nha!"
"Ngươi đừng cử động lung tung, mới vừa thi châm xong, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được, hơn nữa, mũi châm này cũng không thể đảm bảo ngươi sẽ vĩnh viễn không đau trở lại, sau này chú ý không được quá sức, lúc đánh người dùng ít sức một chút, nếu không bản thân ngươi cũng chịu tội."
Quản nguc này tên A Bưu, vừa rồi lúc nói chyện phiếm mới biết, chuyên môn của hắn là dùng gậy đánh người.
"Biết rồi biết rồi, nhưng có đôi khi, nếu bị người phía trên nhìn chằm chằm, không đánh mạnh cũng không được a!"
"Nếu không bị đánh đến tróc da tróc thịt, thì không cách nào giải thích với người phía trên được."
Phượng Cửu Nhi trừng mắt nhìn hắn, A Bưu lập tức gãi gãi đầu: "Cái này, cái kia......không phải là không có cách nào sao."
Một tên quản ngục khác đã chen tới, ôm mặt hơi sưng nói: "Cửu cô nương, xem cái cái răng này của ta......"
"Biết đau răng mà đêm qua ngươi còn ăn đồ ngọt? Đáng đời, đau chết ngươi!"
"Mẹ ơi, đến việc đêm qua ta ăn đồ ngọt mà Cửu cô nương cũng biết, cô nương thật sự là thần tiên sống a!"
Cửu cô nương này, hình như càng ngày càng thần kì, quả thực giống như thần tiên vậy!
"Thần tiên muội muội, ngài hãy thương xót ta, châm cho ta hai châm để ta khỏi đau nữa."
"Ngươi có thể cho ta lợi ích gì?" Phượng Cửu Nhi ngồi tựa lưng vào ghế, liếc xéo hắn, "Không có lợi ích, ta sẽ không ra tay đâu."
......
Rất nhanh đã đến giờ tý.
Có những người, thật sự là không thể ký thác hi vọng, không có hi vọng, thì sẽ không thất vọng.
Cho nên, bây giờ Phượng Cửu Nhi rất bình tĩnh, bởi vì, thật sự không mong chờ gì nhiều.
Một đoàn người vội vàng đi đến, cửa nhà lao két một tiếng bị đẩy ra, Trương Kiến Hoành quả nhiên tự mình tới.
"Đưa nàng ta ra đây ! "
"Vâng. " A Bưu cùng A Dương áp giải Phượng Cửu Nhi từ trong nhà lao đi ra.
Trương Kiến Hoành lại nhìn gương mặt xấu xí của nàng, nhịn không được mà cười lạnh : "Trưởng thành như vậy, chẳng trách thái tử điện hạ không tới."
Xấu xí như thế, nam nhân mới không nguyện ý vì nàng làm chuyện gì cả.
Giờ tý ? Bây giờ đã giờ tý rồi !
Không phải hắn không nể mặt thái tử điện hạ, mà là, bản thân người ta đã từ bỏ rồi.
Lại không phải tuyệt sắc khuynh hương khuynh quốc khuynh thành gì, không đáng vì một đứa xấu xí mà ngỗ nghịch ý chỉ của hoàng thượng được.
Không ngoài dự kiến, Phượng Cửu Nhi bị đưa đến hình phòng.
"Người đâu, mang gậy đến ! " Trương Kiến Hoành ngồi ở trên ghế, lạnh lùng nói.
Vẻ măt Phượng Cửu Nhi trầm xuống : "Còn chưa bắt đầu thẩm vấn, tại sao muốn đánh gậy trước ?"
Đến hỏi cũng không hỏi đã đánh gậy trước, đây không phải là đánh cho nhận tội sao ?
"Bổn đô thống thẩm vấn, còn cần ngươi chỉ huy sao ? Nếu ngươi có bản lĩnh, thì gọi thái tử điện hạ đến mà bảo vệ ngươi. "
Trương Kiến Hoành cười lạnh, bây giờ, thành thượng không muốn gặp Phượng lão tướng quân, thái tử điện hạ cũng không đến, cũng là nói, nha đầu này đã hoàn toàn không có chỗ dựa nào rồi.
Người như vậy, không chiến đấu vì không có gì cả.
Hắn thích nghe tiếng hét thảm thiết, phạm nhân hét càng thê thảm thì hắn càng thích thú.
"Đánh hai mươi trượng cho ta, đánh xong rồi hỏi !"
A Bưu và A Dương liếc mắt nhìn nhau, cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ, áp giải Phượng Cửu Nhi nằm lên giường tra tấn.
Phượng Cửu Nhi trừng mắt nhìn Trương Kiến Hoành : "Ngươi đây là lạm dụng tư hình, ta không phục ! "
A Bưu lạnh nhạt nói : "Không được vô lễ với đô thống đại nhân !"
Gậy được nâng lên, đánh mạnh xuống......