Ba chữ Cửu vương phủ này, khiến sắc mặt của Trương Kiến Hoành khẽ biến.
Nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại, cười lạnh nói: "Vậy mà ngươi còn dám nhắc đến Cửu vương phủ......"
"Lời ta nói là thật, nguyên do trong đó, ta nghe lệnh của Cửu vương gia, không dám nói, nếu Trương đô thống muốn biết lời ta nói là thật hay giả, chi bằng đến Cửu vương phủ chứng thực đi."
"Làm càn!" Lời của Phượng Cửu Nhi, khiến Trương Kiến Hoành lập tức thẹn quá hóa giận.
Đến Cửu vương phủ chứng thực, có khác nào đẩy hắn đi chịu chết đâu?
Nha đầu này, vì muốn bản thân thoát khỏi tội danh, vậy mà lại dám nói xằng nói bậy!
"Ta thấy ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà, bổn đô thống sẽ đích thân tới tăng hình phạt cho ngươi!"
A Bưu A Dương cũng không biết chuyện như thế nào, vẫn chậm chạp không ra tay, Trương Kiến Hoành tức giận, quả thực tự mình đi tới, đưa tay muốn kéo y phục của Phượng Cửu Nhi xuống.
A Bưu A Dương tuy rằng không đành lòng, tốt xấu gì nha đầu này cũng thật sự đã trị hết bệnh tật của bọn họ.
Nhưng bây giờ, đô thống đại nhân tự mình ra tay, ai dám ngăn cản đây?
Một đám không còn lựa chọn nào khác đành phải quay mặt đi, không xem bộ dạng bị nhục nhã của Phượng Cửu Nhi.
Không ngờ, Cửu Nhi vừa rồi còn mềm như bông hơi thở thoi thóp nằm trên giường, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Lúc Trương Kiến Hoành sắp nắm lấy y phục của bản thân, một tay chống trên giường mượn lực nhảy dựng lên.
Trương Kiến Hoành hoàn toàn không ngờ, nha đầu này vậy mà lại có sức lực như vậy.
Một chút sơ ý, chỉ cảm thấy trên cổ chợt lạnh, có thứ gì đó đã kề lên cổ hắn.
Tay Phượng Cửu Nhi siết chặt, Trương Kiến Hoành lập tức cảm thấy trên cổ đau đớn, sắc mặt tức khắc liền thay đổi.
"Ngươi......Phượng Cửu Nhi ngươi đây là muốn tạo phản sao? Ngươi không sợ cả Phượng gia của ngươi chịu liên lụy?"
Mặc dù sợ thứ vũ khí sắc bén kề trên cổ đến muốn chết, nhưng, hắn đường đường là đô thống đại nhân, sao có thể ở trước mặt thủ hạ tỏ ra yếu thế được?
Không phải Phượng Cửu Nhi không sợ, chỉ là lần này không còn con đường nào khác.
"Người cứu ta đêm đó, thực sự là người của Cửu vương phủ, ta chỉ mong có thể đối chất với Cửu vương gia, không hề có ý tạo phản."
Ngân châm trên tay vẫn đè ở trên cổ Trương Kiến Hoành, lại nhìn A Dương: "Nếu không muốn đô thống của các ngươi xảy ra chuyện, thì làm phiền đến Cửu vương phủ thông báo một tiếng, nói là Phượng Cửu Nhi ta muốn cùng Cửu vương gia đối chất."
"Cửu cô nương, này......này......" Vẻ mặt A Dương khó xử, Cửu vương gia, là người hắn nói muốn gặp thì có thể gặp được sao?
Lỡ như Cửu vương gia người ta căn bản không thèm quan tâm Phượng Cửu Nhi này, vậy hắn đi nói bậy bạ, chẳng phải sẽ bị ăn gậy sao?
"Đi mau!" Phượng Cửu Nhi chỉ là đang đánh cược, cược xem máu của mình có thật sự quan trọng như thế với Cửu hoàng thúc hay không?
Cược thắng tất nhiên là tốt, nhưng nếu như cược thua, thì cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Tóm lại là không thể để tên khốn này thật sự cởi y phục của mình, tăng hình phạt.
"Phượng Cửu Nhi, ngươi......A a –" Trương Kiến Hoành còn chưa kịp nói xong, đột nhiên trên cổ đau đớn, không thốt ra được một từ nào.
"Đô thống đại nhân!" Đám tủ hạ đều bị dọa cho sợ hãi.
Phượng Cửu Nhi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Còn không đi, thì chờ nhặt ác cho hắn đi!"
"Được, được! Bọn ta......Bọn ta đi ngay......"
"A a a......" Trương Kiến Hoành gấp đến mức gân xanh trên cổ cũng lộ ra.
Nếu chuyện này kinh động đến Cửu vương gia, thì đó chính là hắn hành sự bất lực, bản thân hắn cũng không giải thích được.
Nhưng mà, Phượng Cửu Nhi đáng chết, không biết đã điểm vào huyệt đạo nào của hắn, không chỉ không nói được, mà ngay cả cơ thể cũng không có chút sức lực nào.
A Dương A Bưu đang định đi ra ngoài, thì bên ngoài lại đột nhiên truyền đến giọng nói cung kính của quản ngục : "Tham kiến Ngự đại nhân. "