NỮ NHÂN CỦA VƯƠNG, AI DÁM ĐỘNG!

Lại là tắm rửa sạch sẽ, lời này nghe thế nào cũng mờ ám thế nhỉ?

Chỉ là, cơ thể Phượng Cửu Nhi thật sự rất bẩn, trước đó ở trong phòng giam dùng một túi máu, giờ khắp nơi đều là vết máu.

Lúc nãy đánh nhau, lại đổ mồ hôi, bây giờ, trên người nồng đậm mùi mồ hôi lẫn mùi máu như vậy, đến nàng cũng không chịu nổi.

Tắm thì tắm, dù sao nàng cũng biết Cửu hoàng thúc muốn cái gì.

Bảo hai tỳ nữ lui ra, nàng thoải mái ngâm mình trong làn nước ấm, đợi lúc nàng thay xiêm y đi ra, bên ngoài, đúng lúc nghe thấy giọng nói cung kính của tỳ nữ: "Vương gia."

Này, trở về đúng giờ như vậy, người không biết, còn tưởng hắn vẫn luôn nhìn trộm nàng đó.

Cửu hoàng thúc trốn ở bên ngoài nhìn trộm người ta tắm......Bức tranh này, nghĩ sao mà có tình yêu.

Cửa phòng bị đẩy ra, Chiến Khuynh Thành một thân phiêu dật đi vào.


Đám tỳ nữ tiếp đón người tới rồi dọn dẹp căn phòng một phen, sau khi lấy nước tắm rửa ra ngoài, tất cả mọi người cũng dần dần rời đi.

Trong gian phòng, rất nhanh đã chỉ còn lại hai người Phượng Cửu Nhi và Chiến Khuynh Thành.

"Ta biết ngài lại muốn hút máu của ta, nhưng, lần sau có thể cho ta ăn no trước được không? Nếu không, ta rất dễ bị thiếu máu."

Mặc dù lúc chạng vạng tối ăn cũng không ít, nhưng lăn lộn ở trong phòng giam một hồi, sau khi ra ngoài lại lăn lộn lâu như vậy, tất cả đều tiêu hóa hết rồi.

Chiến Khuynh Thành không chần chờ chút nào, lạnh nhạt nói: "Người đâu."

......Rượu ngon, ngón ngon, tiên cảnh nhân gian.

Nhưng mà, dù thời gian có tươi đẹp đến đâu thì cũng sẽ có hồi kết.

Cho nên, chờ sau khi hạ nhân đã dọn dẹp xong bàn thức ăn ngon rồi lui ra, Phượng Cửu Nhi biết thời gian tươi đẹp của mình đã hết.


Sau khi uống xong hai chén nước trà xúc miệng, nàng hít sâu một hơi rồi đi đến bên giường.

Nam nhân mặc bạch y tựa như tiên kia đã ngồi sẵn trên giường, quá rõ ràng là đang chờ nàng.

Phượng Cửu Nhi do dự, cuối cùng như đã hạ quyết tâm cực lớn, tay dừng ở trên y phục của mình, dùng sức kéo một cái.

Tay áo nàng bị kéo lên, lộ ra bàn tay nhỏ trắng ngần mịn màng.

Nàng giơ tay đến trước mặt Chiến Khuynh Thành, duỗi ngón tay ra: "Nè, cho ngài."

Chiến Khuynh Thành hơi chau mày lại, nhìn chằm chằm ngón tay nàng giơ ra trước mặt mình: "Có ý gì?"

"Không phải Cửu hoàng thúc muốn hút máu sao? Bây giờ ta cho ngài hút."

Đối với tai nạn biết rõ không thể thoát khỏi, Phượng Cửu Nhi quyết định đổi một loại tâm thái khác đi đối mặt, thậm chí, còn lạc quan tích cực một chút.

Nhìn xem, bây giờ nàng chủ động cho hắn hút máu, có phải rất ngoan không ?


"Ngài xem ta ngoan ngoãn như vậy, sau khi hút máu xong, có thể giúp ta một chuyện được không ? "

"Ngươi muốn bổn vương giúp ngươi chuyện gì ?" Chiến Khuynh Thành không thèm để ý đến ngón tay nàng duỗi ra trước mặt mình, rũ mắt nhìn nàng chằm chằm.

Nam nhân này thật sự rất cao, hắn ngồi ở trên giường, nàng đứng ở dưới giường, mà còn phải ngẩng đầu mới có thể nói chuyện với hắn.

Cao gầy, dáng người nóng bỏng, lớn lên còn đẹp hơn so với nữ nhân, cả người không tìm ra chỗ nào tì vết cả.

Ngoại trừ vẻ mặt trước sau vẫn luôn tái nhợt vì căn bệnh ra, thì toàn thân từ trên xuống dưới không có một chút khuyết điểm nào cả.

"Cửu hoàng thúc, ta vô duyên vô cớ bị bắt đến đại lao, bọn họ muốn động tư hình với ta, ta sợ chết, nên buổi tối hôm đó đã nói là ta được người của ngài cứu. "
Phượng Cửu Nhi đem chuyện của đêm đó, chọn trọng điểm để nói.

Bây giờ, những kẻ đó nghi ngờ ta cấu kết với người của Thiên Tôn Môn, nhưng thực sự là, nàng nghi ngờ......Cửu hoàng thúc chính là môn chủ của Thiên Tôn Môn – Đế Vô Nhai.

Đương nhiên, chỉ giới hạn trong nghi ngờ.

Như vậy, Cửu hoàng thúc có giúp nàng việc này hay không ?

"Rất đơn giản thôi, Cửu hoàng thúc chỉ cần cho người đi nói một tiếng, buổi tối hôm đó đúng là người của Cửu vương phủ đã cứu ta, là được rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi