Chiến Dục Hành vừa đi, Phượng Cửu Nhi đã lập tức bỏ Thanh Vân lại, chui vào trong đám người.
Đối tượng mà nàng rút được tên Lạc Nhật, nghe giống như một tờ giấy Hán.
Nhưng Phượng Cửu Nhi không ngờ, đợi lúc đến lượt các nàng, từ trong đám người, lại đi ra một vị cô nương.
Một cô nương cao gầy, dáng vẻ còn rất thanh tú, nhưng, đáy mắt có một phần khí phách đến cả nam nhân cũng phải chào thua.
"Thất công chúa!" Phía dưới lập tức có người thốt lên.
Người thi võ với Phượng Cửu Nhi, vậy mà lại là con gái thứ bảy của đương kim thánh thượng, thất công chúa Chiến Lạc Nhật.
Cái tên vừa rồi không có họ, Cửu Nhi căn bản không hề nghĩ bên đó là hoàng thân quốc thích.
Chiến Lạc Nhật, thất công chúa...Haizz, cũng không biết nếu đả thương nàng, liệu có bị hoạch tội hay không.
Vận khí, hình như hơi xui.
Chiến Lạc Nhật đi lên sân luyện võ, nhìn chằm chằm Phượng Cửu Nhi đứng ở trong đám người.
Mười mấy học sinh mới bên cạnh đã bắt đầu tỷ thí, chỉ có các nàng, vẫn chưa có động tĩnh.
"Cửu Nhi tiểu thư, người chờ một chút, thuộc hạ lập tức đi thông báo cho điện hạ." Nếu đối tượng là người khác, Thanh Vân còn có thể xen tay chân vào một chút, để cho Phượng Cửu Nhi chiến thắng.
Nhưng, ai ngờ người đến lại là Thiết mã công chúa nổi danh trong cung chứ!
Từ nhỏ thất công chúa đã đi theo Hộ quốc đại tướng quân tập võ, nàng không giống như những công chúa tao nhã dịu dàng khác, mà giống như các hoàng tử, thành thạo mọi thứ, từ múa đao vung kiếm, đến bắn cung cưỡi ngựa.
Phượng Cửu Nhi đụng phải thất công chúa, tất nhiên là sẽ phải chịu khổ cực, Thanh Vân cũng không thể trực tiếp vô lễ với thất công chúa, chuyện này, vẫn phải mời điện hạ tự mình đến xử lý.
Thanh Vân đi đến trước mặt quan chủ khảo phụ trách Phượng Cửu Nhi và thất công chúa, nhỏ giọng rỉ tai vài câu, rồi vội vàng rời đi.
Chiến Lạc Nhật nhìn chằm chằm Phượng Cửu Nhi, bỗng nhiên mím môi nói: "Bản công chúa không đấu với nữ tử, Hồng Anh!"
"Vâng!" Hồng Anh đứng sau lưng nàng lập tức bước nhanh lên phía trước, đi lên sân luyện võ, nhìn chằm chằm Phượng Cửu Nhi: "Xin chỉ giáo."
Phượng Cửu Nhi chậm rãi bước lên sân luyện võ, nhưng lại nhìn chằm chằm Chiến Lạc Nhật: "Đối thủ của ta tên Lạc Nhật."
Chiến Lạc Nhật đã quay người rời đi khẽ cau mày lại, quay đầu nhìn lại ánh mắt của Phượng Cửu Nhi, mặt nàng không chút biểu cảm, rõ ràng không phải là người thích đùa cợt.
"Bản công chúa không muốn bắt nạt một kẻ trói gà không chặt như ngươi, yên tâm, chỉ cần ngươi đánh bại Hồng Anh, bản công chúa sẽ làm chủ, cho ngươi vào Cấm Quân viện."
"Nhưng, bản cô nương cũng không muốn bắt nạt một người trói gà không chặt như Hồng Anh, cho nên, vẫn là mời Lạc Nhật chỉ giáo đi."
"Láo xược!" Ánh mắt Hồng Anh trầm xuống, thương trong tay nàng vung lên, đuôi thương nhanh chóng đâm tới ngực của Phượng Cửu Nhi.
Phượng Cửu Nhi chờ chính là thời khắc này, xoạt một tiếng, lấy trường thương bên cạnh xuống.
Đuôi thương giống như hỏa long, đâm thẳng đến tâm môn của Hồng Anh.
Thực ra nàng biết, một khi Chiến Lạc Nhật đã nói như vậy, thì hôm nay sẽ không tỷ thí với nàng.
Quan trọng nhất là, bước chân của Chiến Lạc Nhật trầm ổn có lực, nhịp thở đều đặn ổn định, chắc chắn là cao thủ có nội lực thâm sâu.
Nội công của Phượng Cửu Nhi là yếu kém nhất, nếu đấu với Chiến Lạc Nhật, thì nàng sẽ gần như không có phần thắng.
Nhưng, Hồng Anh thì khác, mặc dù Hồng Anh cũng là một cao thủ, nhưng nội lực lại kém hơn Chiến Lạc Nhật rất nhiều.
Thân thủ của nàng hẳn là cũng vô cùng tốt, có thể làm người bên cạnh công chúa cao thủ, tuyệt đối không yếu.
Phượng Cửu Nhi cũng không biết, rốt cuộc bản thân có bao nhiêu phần thắng trước Hồng Anh, nhưng, nếu lúc Hồng Anh vô cùng tức giận, nhịp bước rối loạn, thì phần thắng sẽ nhiều hơn một chút.
Giống như bây giờ vậy!
Lúc mọi người đều cho rằng Phượng Cửu Nhi vô tâm hiếu chiến, không ngờ Phượng Cửu Nhi dựa vào thương pháp nhanh nhẹn sắc bén, nhắm thẳng vào tâm môn của Hồng Anh. Ra tay nhanh chuẩn tàn nhẫn, gọn gàng, trường thương vòng qua thương của Hồng Anh, trong tích tắc, đuôi thương đã đặt ở trên cổ nàng ta!