NỮ NHÂN, NGOAN NGOÃN VỀ NHÀ VỚI TRẪM

Tô Lạc Nhạn bị giam

“Mẫu thân, người không sao chứ?” Thẩm Thiển Tâm đỡ Tô Lạc Nhạn từ trên mặt đất đứng dậy.

Giờ phút này, Tô Lạc Nhạn tóc tai tán loạn, búi tóc trên đầu cũng rớt xuống hơn nửa, gò má bên trái sưng lên thật cao, khóe miệng còn dính máu khô, trông hết sức chật vật.

“Ngươi còn đứng nơi này làm gì? Muốn chế giễu ta sao?” Tô Lạc Nhạn không trả lời Thẩm Thiển Tâm mà ném ánh mắt oán độc về phía Thẩn Thiển Mạch, trong mắt đã không còn vẻ dịu dàng ngày thường, có chăng chỉ là vô tận hận ý cùng tàn nhẫn.

“Từ nhỏ đã nhìn quen bộ dáng Tam nương dịu dàng, đột nhiên người trở nên như vậy, thật làm Thiển Mạch thấy không quen”. Thẩm Thiển Mạch nhếch miệng cười giễu cợt, rốt cuộc Tô Lạc Nhạn cũng lộ ra diện mạo thật rồi.

“Hừ! Thẩm Thiển Mạch, ta đã xem thường ngươi! Ngày hôm đó ngươi cố ý nhắc nhở ta, để cho ta biết được ta là đối tượng hiềm nghi số một, chính là vì muốn thấy một màn này phải không?!” Tô Lạc Nhạn không để ý đến lời châm chọc của Thẩm Thiển Mạch, bà ta mang theo ánh mắt âm hàn tàn nhẫn nhìn Thẩm Thiển Mạch.

“Ðúng thế thì sao?” Thẩm Thiển Mạch làm ra bộ dáng không sao cả, một chút cũng không đem Tô Lạc Nhạn đặt vào mắt, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười lười biếng.

“Muội muội, sao ngươi muốn làm như vậy? Tại sao ngươi muốn hại mẫu thân của ta?”. Giờ phút này Thẩm Thiển Tâm làm ra một bộ dáng kinh ngạc mà nhu nhược, ý đồ làm Thiển Mạch cảm động.

“Được rồi, Nhị tỷ thân ái của ta, ngươi cùng mẫu thân của ngươi là một dạng, dẹp ngay cái bộ mặt giả dối của ngươi đi, ngươi làm ta buồn nôn!” Thẩm Thiển Mạch nói không chút lưu tình.

“Thẩm Thiển Mạch!” Thẩm Thiển Tâm bị Thẩm Thiển Mạch nói đến sắc mặt đại biến, nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Thiển Mạch, căm hận nói.

“Nên là bộ dáng này chứ. Bộ dáng tiểu nhân của ngươi khi nguyền rủa ta chính là như vậy” Thẩm Thiển Mạch nhìn Thẩm Thiển Tâm, hình như có vẻ rất hài lòng, cười cười bình thản nói.

“Ngươi nói cái gì?!” Thẩm Thiển Tâm không khỏi kinh ngạc, nữ nhân trước mắt là người hay yêu, tại sao đến dáng vẻ tiểu nhân của mình nàng cũng có thể biết?

“Sợ cái gì? Chỉ là bộ mặt tiểu nhân bỉ ổi của ngươi mà thôi, so với những chuyện ngươi làm đối với ta, chuyện này cũng không thể coi là cái gì?” Thẩm Thiển Mạch mang theo vài phần giễu cợt nhìn Thẩm Thiển Tâm.

“Thẩm Thiển Mạch! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi dám làm tổn thương Tâm nhi, ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!” Tô Lạc Nhạn nghe được lời nói của Thẩm Thiển Mạch khuôn mặt liền biến sắc, vội vàng bảo vệ trước mặt Thẩm Thiển Tâm, trong mắt mang theo hận ý nói.

“Thành quỷ cũng không bỏ qua cho ta?! Ta không ngại có nhiều thêm hai con quỷ!” Trong mắt Thẩm Thiển Mạch không mang theo một tia tình cảm, sắc mặt vẫn không thay đổi, căn bản không sợ lời hù dọa của Tô Lạc Nhạn.

“Ngươi có ý gì?” Tô Lạc Nhạn kinh nghi bất định nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong mắt nhìn có vẻ như đang hoảng hốt lo sợ, nhưng kì thực lại ẩn giấu mấy phần tìm tòi nghiên cứu.

“Ta biết rõ lời nói ban nãy của ngươi chỉ là vì muốn hãm hại ta. Chỉ là, ngươi đã nói đúng, Doãn U Lan và Thẩm Thiển Ngữ chính là bị ta giết!” Trong con ngươi đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch mang theo vài phần đùa bỡn, liếc nhìn Tô Lạc Nhạn và Thẩm Thiển Tâm.

“Cái gì! Là ngươi, ngươi giết…giết họ?” Tô Lạc Nhạn kinh ngạc nói, nàng không thể tin được cô gái nhu nhược trước mắt có thể thần không biết quỷ không hay giết Doãn U Lan và Thẩm Thiển Ngữ.

“Đúng vậy! Ngươi nhất định rất kỳ quái rằng thi thể của bọn họ đang ở nơi nào, đúng chứ? Ma Cung thánh dược, Hóa Thi Thủy, biết không? Chỉ cần một giọt thì đã có thể làm cho thi thể hoàn toàn biến mất, chỉ còn chừa lại một bãi nước thôi” Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch mang theo dáng vẻ tươi cười tà mị, từng bước từng bước đến gần Tô Lạc Nhạn và Thẩm Thiển Tâm.

Mà sắc mặt của Tô Lạc Nhạn và Thẩm Thiển Tâm đã trở nên trắng bệch, không thể tin nhìn Thẩm Thiển Mạch, giống như đang nhìn thấy ma quỷ từ địa ngục.

“Ta hiểu rõ các ngươi sẽ nói việc này cho Thẩm Lăng Vân. Chỉ là, hắn ta sẽ tin tưởng các ngươi? Coi như hắn thật sự tin tưởng, thì lấy thực lực của Ma Cung, có thể khiến cho các ngươi sống không bằng chết, hơn nữa còn là việc vô cùng đơn giản!” Thẩm Thiển Mạch đã nhạy bén phát giác ý đồ của Thẩm Thiển Tâm và Tô Lạc Nhạn, nàng khẽ cười nói.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Đôi mắt Thẩm Thiển Tâm lạnh lẽo nhìn Thẩm Thiển Mạch, nhưng trong mắt vẫn không giấu nổi sự sợ hãi.

“Nhị tỷ, ngươi không cần phải sợ như vậy, ta sẽ không giết ngươi đâu!” Thẩm Thiển Mạch cố ý nhấc tay, nhẹ nhàng đưa về phía Thẩm Thiển Tâm, Thẩm Thiển Tâm bị dọa đến cả người run lên, nhưng Thẩm Thiển Mạch chỉ nhẹ nhàng chạm vào những sợi tóc của nàng.

“Ta không muốn làm gì cả! Tam nương cứ nghe lời phụ thân, an phận ở trong này đừng đi đâu. Về phần Nhị tỷ, cũng là nên nghe theo ý của phụ thân, nên gả cho ai thì gả, nên có phú quý thì cứ hưởng phú quý!” Thẩm Thiển Mạch vỗ tay một cái, nhẹ cười nói.

Thẩm Thiển Tâm và Tô Lạc Nhạn nhìn nữ nhân trước mắt. Đôi mắt đen nhánh không nhìn rõ cảm xúc, giống như một hắc động vô hình khiến người ta bị hút vào, cứ như vậy lười biếng tùy ý đứng đó, nhưng xung quanh thân thể lại tản ra khí chất cao cao tại thượng không thể nào chạm tới, cao quý xuất trần.

“Muội muội, thật ra đại tỷ và Nhị nương ức hiếp ngươi như vậy, vốn đã là rất đáng chết rồi! Ngươi không làm gì sai cả, mẫu thân của ta chỉ là nhất thời hồ đồ mới muốn gây bất lợi cho ngươi, ngươi sẽ không so đo với bà đâu, người làm chị như ta trong lòng cảm thấy rất vui vẻ” Thẩm Thiển Tâm nhẹ nâng lên một nụ cười, lời nói thành khẩn nhưng lại mang theo thâm ý sâu xa đối với Thẩm Thiển Mạch. 

“Nhị tỷ có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi! Thiển Mạch cảm thấy hơi mệt nên xin phép trở về phòng trước!” Thẩm Thiển Mạch nhìn sắc mặt dối trá của Thẩm Thiển Tâm, lạnh nhạt lên tiếng. Nàng đã hoàn toàn xé rách da mặt với Thẩm Thiển Tâm nhưng nàng ta lại muốn lôi kéo nàng, tự nhiên là đã có suy tính.

“Ừ, tỷ tỷ cũng không giữ ngươi lại nữa” Thẩm Thiển Tâm cười nói.

Thẩm Thiển Mạch không thèm để ý tới Thẩm Thiển Tâm, nàng dẫn theo Thiên Thiên rời khỏi tiểu viện của Tô Lạc Nhạn.

“Tiểu thư, Nhị tiểu thư kia vừa nhìn đã biết không thật lòng, người tại sao phải giữ lại mặt mũi cho nàng ta?” Vừa ra khỏi tiểu viện, Thiên Thiên liền tò mò hỏi.

“Bức cô ta nóng nảy, cô ta đem chuyện này nói cho lão hồ ly Thẩm Lăng Vân cũng không tốt lắm, chuyện tình không có thuận lợi như vậy đâu” Thẩm Thiển Mạch cười nhạt.

“Vẫn là tiểu thư thông minh!” Thiên Thiên ngọt ngào nói.

“Được rồi! Thiên Thiên, tự ngươi trở về đi, ta còn có chuyện muốn đi tìm Sênh Ca” Thẩm Thiển Mạch đưa Thiên Thiên đến cửa viện, liền lên tiếng phân phó.

Mấy ngày nay vì không muốn làm Thẩm Lăng Vân hoài nghi, nàng và Thiên Thiên vẫn an phận trong phủ Thừa Tướng không có đi ra ngoài, hiện tại những người giám thị đã biến mất, nàng phải đi ra ngoài làm một số chuyện rồi.

“Vâng! Tiểu thư đi sớm về sớm nhé!” Trải qua chuyện lần trước, Thiên Thiên đã hiểu tiểu thư muốn mình ở lại phủ Thửa Tướng canh chừng, không cần đi theo tiểu thư ra ngoài.

“Biết rồi! sẽ mua mứt quả cho ngươi ăn!” Thẩm Thiển Mạch sờ sờ đầu Thiên Thiên, cười nói.

“Dạ! Tiểu thư hiểu rõ Thiên Thiên nhất!” Thiên Thiên vui vẻ gất đầu, trong con ngươi lộ ra vẻ tham ăn.

“Nha đầu ngốc!” Thẩm Thiển Mạch nhìn nụ cười đơn thuần trên mặt Thiên Thiên, trong lòng cảm thấy ấm áp, năm năm qua, Thiên Thiên mang đến cho nàng không ít niềm vui, nếu không có Thiên Thiên làm bạn, năm năm này chỉ sợ không trôi qua dễ dàng đến như vậy. Dù sao tập võ, tập mưu, cũng không phải một việc dễ dàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi