NỮ NHÂN, NGOAN NGOÃN VỀ NHÀ VỚI TRẪM

"Tam hoàng tử, Mặc Trì hữu lễ." Thẩm Thiển Mạch thấy bóng dáng cao lớn sau lưng Diêu Nhược Thấm thì lộ ra nụ cười thờ ơ, lạnh nhạt nói.

Khi ánh mắt của Thượng Quan Triệt chạm đến Thẩm Thiển Mạch thì biến đổi không ngừng, có vui mừng, chua xót, cũng có hận ý cùng bất đắc dĩ, cuối cùng cười khổ nói, "Cung chủ Ma Cung."

"Triệt ca ca, nàng ta khi dễ thiếp!" Diêu Nhược Thấm nhìn thấy Thượng Quan Triệt trao đổi ánh mắt với Thẩm Thiển Mạch thì cực kỳ tức giận, nhưng lại không có biện pháp phát tác, chỉ đành phải chạy tới khoác cánh tay của Thượng Quan Triệt, vừa làm bộ ra vẻ đáng thương, vừa dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Thẩm Thiển Mạch.

Thẩm Thiển Mạch thấy ánh mắt khiêu khích của Diêu Nhược Thấm thì cảm thấy thật tức cười. Chẳng lẽ nữ nhân này cho rằng mình có ý với Thượng Quan Triệt? Đáng tiếc, căn bản là nàng khinh thường.

"Ngươi đừng có nói hưu nói vượn. Rõ ràng là ngươi muốn cướp cây trâm của ta." Thiên Thiên thấy Diêu Nhược Thấm oan uổng Thẩm Thiển Mạch thì tức đến chịu không được, đi đến bên Thiểnh Thẩm Thiển Mạch, chỉ vào Diêu Nhược Thấm nói.

"Triệt ca ca." Ở trước mặt Thượng Quan Triệt, Diêu Nhược Thấm không hề có chút dáng vẻ giương nanh múa vuốt như vừa rồi, chỉ kéo cánh tay Thượng Quan Triệt liên tục làm nũng.

"Được rồi, Nhược Thấm, nàng đừng náo loạn nữa, mau cùng ta trở về phủ đi." Thượng Quan Triệt không kiên nhẫn mà nhíu mày, gần đây có nhiều chuyện phát sinh, hắn làm gì còn tâm trạng đi dỗ dành Diêu Nhược Thấm.

Quân đoàn tử sĩ của hắn bị một nhóm người thần bí giết đến không chừa mảnh giáp. Hắn đã phái người đi thăm dò, không phải do Thượng Quan Cẩn động tay động chân, cũng không phải là người của Ma cung, vậy rốt cuộc là ai? Xem ra mọi việc đang càng ngày càng phức tạp, tình thế sợ rằng sẽ không ổn.

"Thượng Quan Triệt! Thái độ này của chàng là sao? Chàng không nỡ mắng nàng ta có đúng hay không? Chàng đừng quên, nếu không có ta, phụ thân cũng sẽ không toàn lực trợ giúp chàng đâu!" Diêu Nhược Thấm bị thái độ của Thượng Quan Triệt chọc giận, lại còn ở trước mặt Thẩm Thiển Mạch, hỏi sao nàng có thể nhẫn nhịn được, vì vậy nàng ngẩng đầu lên, mang theo vài phần uy hiếp nói.

"Diêu Nhược Thấm, nàng đừng có quá đáng!" Nhẫn nại của Thượng Quan Triệt đã đến cực hạn, hắn cũng đã sứt đầu mẻ trán, hiện tại Diêu Nhược Thấm còn muốn đối lập với hắn, làm sao hắn không tức giận đây.

Diêu Nhược Thấm nghe Thượng Quan Triệt nói thì trong lòng càng thêm tức giận. Trước kia, Thượng Quan Triệt luôn đối xử dịu dàng với nàng, nhưng bây giờ thì sao, bây giờ thì lạnh lùng trừng mắt với nàng. Nàng đem tất cả mọi chuyện quy kết lên trên người của Thẩm Thiển Mạch, vì nghĩ như vậy nên đã mất đi lý trí, quát ầm lên "Ta quá đáng? Thượng Quan Triệt, chàng có tin ngay bây giờ ta sẽ đi kêu phụ thân đứng về phía Thượng Quan Cẩn hay không, đến lúc đó ta xem chàng làm thế nào?"

"Bốp"  Một tiếng động vang lên, cả không gian im lặng như tờ.

Diêu Nhược Thấm không thể tin nhìn Thượng Quan Triệt, nước mắt theo hốc mắt chảy xuống.

Đây chính là Triệt ca ca mà nàng luôn một lòng yêu sao? Sao hắn có thể đối với nàng như vậy? Tất cả cũng chỉ vì con tiện nhân Thẩm Thiển Mạch kia.

Thượng Quan Triệt nhìn tay mình, lại nhìn đôi má sưng lên của Diêu Nhược Thấm, lạnh lùng hừ một tiếng. Nếu không phải Diêu Nhược Thấm thực sự quá đáng thì hắn cũng không muốn đánh nàng ta.

Thẩm Thiển Mạch chỉ lạnh lùng đứng ở một bên, không nói một lời. Mâu thuẫn giữa vợ chồng bọn họ, nàng cũng không có ý định quản. Có lẽ đây chính là nói "Phu thê bản thị đồng lâm điểu, đại nạn lâm đầu các tự phi."(*) Thẩm Thiển Mạch nâng lên nụ cười trào phúng, nhàn nhạt nhìn Thượng Quan Triệt cùng Diêu Nhược Thấm.

"Chàng đánh ta?" Diêu Nhược Thấm nhìn Thượng Quan Triệt, không biết là đang cười hay đang khóc, lảo đảo đi tới trước mặt Thẩm Thiển Mạch, chỉ vào Thẩm Thiển Mạch nói, "Vì con tiện nhân này mà chàng đánh ta?"

Miệng của Thượng Quan Triệt mở ra, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Ngay lúc Thượng Quan Triệt cùng Diêu Nhược Thấm đang trầm mặc, thì tay của Diêu Nhược Thấm bị người nào đó hung hăng bẻ gãy. Diêu Nhược Thấm thét chói tai rồi ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, có thể thấy là nàng ta đang vô cùng thống khổ. Thượng Quan Triệt vội vã chạy tới bên người Diêu Nhược Thấm.

"Ta không muốn lại nghe bất kỳ từ vũ nhục Mạch Nhi từ trong miệng chó của ngươi!" Tư Đồ Cảnh Diễn ôm eo của Thẩm Thiển Mạch, lạnh lùng nhìn Diêu Nhược Thấm đang đau đớn nằm trên mặt đất.

Con ngươi băng lãnh không có chút đồng tình nào, chỉ có chán ghét cùng khinh thường. Nếu không phải Mạch Nhi đã từng nói không có sự đồng ý của nàng, hắn không được tự tiện giết người, thì mạng chó của Diêu Nhược Thấm đã sớm khó giữ được rồi.

Lại dám nói Mạch Nhi của hắn là tiện nhân, nữ nhân này thật không muốn sống rồi.

"Tư Đồ Cảnh Diễn?" Thượng Quan Triệt nhìn người tới, mang theo ba phần hận ý bảy phần khiếp sợ nói.

Không phải tin tức truyền ra nói Tư Đồ Cảnh Diễn bị thương, hiện tại đang chữa thương sao. Xem ra việc Thẩm Thiển Mạch chết là một âm mưu, ngay cả việc bị ám sát cũng là một âm mưu.

Làm sao có thể, rõ ràng mình đã phái người đi ám sát Tư Đồ Cảnh Diễn, hắn làm sao có thể còn sống mà không thương tổn gì như vậy?

"Không tin sao?" Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng liếc Thượng Quan Triệt một cái, "Những thủ hạ mà ngươi phái đi không thể đả thương được ta."

"Ngươi." Thượng Quan Triệt đỡ Diêu Nhược Thấm, tức giận nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn. Vậy ra Tư Đồ Cảnh Diễn muốn tuyên bố đối nghịch với hắn.

"Đúng rồi, bọn người mà ngươi nuôi dưỡng đã bị thủ hạ của ta giải quyết hết rồi." Trên mặt Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn là nụ cười tà mị mà khát máu, nhẹ nhàng nói.

Giờ phút này Thượng Quan Triệt cũng bất chấp Diêu Nhược Thấm đang rên rỉ, trực tiếp vọt tới trước mặt Tư Đồ Cảnh Diễn, "Thì ra là ngươi? Tại sao ngươi phải làm như vậy?"

"Cần nguyên nhân sao?" Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn Thượng Quan Triệt một cái, cười nói, "Bởi vì bọn họ thật sự quá vô dụng."

"Ngươi! Tư Đồ Cảnh Diễn, trong sổ ghi chép căn bản không có ghi lại việc ngươi điều động quân đội của Thiên Mạc, làm sao ngươi có thể giết chết đội quân tử sĩ của ta?" Thượng Quan Triệt không thể tin, chỉ vào Tư Đồ Cảnh Diễn hỏi. Mặc dù Tư Đồ Cảnh Diễn là hoàng đế  Thiên Mạc, nhưng nếu hắn không điều động quân đội Thiên Mạc thì sao hắn có thể giết chết cả quân đoàn tử sĩ của mình. Phải biết rằng quân đoàn tử sĩ của hắn đã được bồi dưỡng từ rất lâu, tuyệt đối không phải là thứ không chịu nổi một kích như vậy.

"Tại sao nhất định phải là quân đội Thiên Mạc?" Tư Đồ Cảnh Diễn có chút buồn cười nhìn Thượng Quan Triệt, con ngươi đen nhánh lộ ra vẻ trào phúng cùng cân nhắc. Hình như hắn ta rất thích hỏi những vấn đề buồn cười.

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Thượng Quan Triệt đánh giá Tư Đồ Cảnh Diễn lần nữa, trong mắt mang theo vài phần ngưng trọng. Sau lưng, Diêu Nhược Thấm vẫn đang kêu la, nhưng Thượng Quan Triệt cũng không để ý tới, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tư Đồ Cảnh Diễn.

Trên mặt Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn là nụ cười lười biếng, giống y như biểu hiện của Thẩm Thiển Mạch, vòng tay ôm chặt hơn eo của Thẩm Thiển Mạch, trong mắt mang theo vài phần tà mị, cười nói, "Ta là nam nhân của nàng."

Thẩm Thiển Mạch nghe lời nói bá đạo mà chân thành của Tư Đồ Cảnh Diễn thì khóe miệng nâng lên nụ cười ấm áp. Không giống với nụ cười lạnh nhạt thường ngày, giờ phút này, nụ cười của nàng tràn ngập nhiệt độ, như muốn mê hoặc lòng người, giống như hoa đào mùa xuân đang nở rộ, nhiệt liệt mà xinh đẹp.

Thượng Quan Triệt nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Thiển Mạch đến ngây dại, tới khi phản ứng kịp thì sắc mặt của hắn càng thêm thâm trầm. Nàng cười, nhưng không cười vì hắn, trong mắt của nàng chỉ có Tư Đồ Cảnh Diễn, mà hình như trong tay Tư Đồ Cảnh Diễn còn đang nắm giữ một lực lượng đáng sợ, rốt cuộc mình phải làm gì đây?

Bây giờ không có đội quân tử sĩ, không có uy vọng của mẫu hậu, chỉ dựa vào binh quyền của Đại tướng quân cùng thân phận trưởng tử, liệu hắn còn có thể chống chọi được bao lâu?

Nghĩ đến binh quyền của Đại tướng quân, hắn mới nhớ tới Diêu Nhược Thấm đang đau tới sắp ngất sau lưng.

"Nhược Thấm, chúng ta đi!" Thượng Quan Triệt dịu dàng ôm lấy Diêu Nhược Thấm. Vẻ mặt Diêu Nhược Thấm thụ sủng nhược kinh, nàng cảm thấy Thượng Quan Triệt như đã trở về là công tử ôn nhu như ngọc trước kia.

Giờ phút này, dường như nàng đã quên mất đau đớn trên tay, tựa vào trước ngực Thượng Quan Triệt.

Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn một màn này, hừ, ôn nhu sao? Loại ôn nhu mà xem quyền lợi là tất cả thì có thể giữ tới khi nào? Diêu Nhược Thấm cũng chỉ là một con cờ đáng thượng bị người lợi dụng mà thôi, nhưng nàng sẽ không bởi vì việc này mà mềm lòng, Diêu Nhược Thấm thiếu con của nàng một mạng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Diêu Nhược Thấm.

Con ngươi đen tuyền trầm xuống, Thẩm Thiển Mạch mấp máy môi, thần sắc nhàn nhạt.

"Ôi, Thiển Mạch tỷ tỷ, Cảnh Diễn nhìn thấy tỷ từ xa, tựa như chó hoang thoát cương, trực tiếp vọt tới đây, ta đuổi theo mãi cũng không đuổi kịp!" Thấy Thượng Quan Triệt đã đi xa, Ngôn Tu Linh mới thoải mái nhàn nhã đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười ngây thơ vô hại.

"Thoát cương.... Chó hoang?" Lông mày Thẩm Thiển Mạch nhếch lên, cố gắng nín cười nhìn Ngôn Tu Linh, mang theo vài phần hài hước hỏi.

"Còn không phải sao?" Ngôn Tu Linh cố ý muốn trêu chọc Tư Đồ Cảnh Diễn, khóe miệng mang theo nụ cười hài hước nhìn về phía Tư Đồ Cảnh Diễn. Nhìn thấy tay của Tư Đồ Cảnh Diễn đang đặt bên hông của Thẩm Thiển Mạch, thì cố tình bày ra bộ dáng phi lễ chớ nhìn, dùng một tay che mắt nói, "Ôi trời, ban ngày ban mặt, Cảnh Diễn, ngươi thật sự không biết xấu hổ!"

"Ngôn Tu Linh, ta thấy gần đây ngươi càng ngày càng muốn ăn đòn rồi!" Tư Đồ Cảnh Diễn cũng không có buông tay đang ôm eo Thẩm Thiển Mạch ra, khóe miệng mang theo vài phần tà mị, nhìn về phía Ngôn Tu Linh nói.

"Chậc chậc, vậy ngươi đánh thử xem!" Ngôn Tu Linh le lưỡi, làm ra bộ dáng khả ái, thật là cực kỳ đáng yêu.

Thẩm Thiển Mạch cũng bị hành động này chọc cười. Giờ phút này, người đi đường đều đang vây quanh nhìn bọn họ.

Một vị công tử anh tuấn bất phàm cũng đã đủ hấp dẫn ánh mắt rồi. Vấn đề là, một công tử tà mị đang ôm eo của một công tử thanh nhã. Chẳng lẽ bọn họ đoạn tụ?

Một màn này không biết đã làm tan nát bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Một công tử thanh nhã vô song như vậy, một công tử tà mị mê người như vậy, sao lại đoạn tụ chứ?

"Tiểu thư, hình như toàn bộ bọn họ đều đang nhìn người và cô gia..." Thiên Thiên nhìn chung quanh, thấy người đi đường đang chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ, nên lôi kéo ống tay áo Thẩm Thiển Mạch, nói.

Thẩm Thiển Mạch cũng chú ý tới ánh mắt của người đi đường, có chút ngượng ngùng đẩy đẩy cánh tay Tư Đồ Cảnh Diễn, ý bảo hắn buông ra.

Tư Đồ Cảnh Diễn cực kỳ không tự giác, nhìn chung quanh một chút rồi lại tiếp tục ôm, cuồng ngạo, ngang ngạnh nói, "Nhìn cái gì vậy, ta ôm ta nương tử của ta thì có cái gì hay mà nhìn."

Hắn vừa nói xong, đám người liền nổ oanh.

"Thật sự là đoạn tụ, thậm chí ngay cả ‘nương tử’… cũng nói ra luôn rồi. Thật là muốn bệnh mà, đúng là người tuổi trẻ bây giờ…" Một lão đại mụ xem thường nhìn Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn.

"Trời ơi! Cư nhiên lại là đoạn tụ, công tử ấy đẹp trai như vậy mà, hu hu, ta rất thích hắn, sao hắn có thể đoạn tụ chứ. Ngươi xem người kia, hồng y phất phới, đẹp trai biết bao nhiêu!" Một hoa si nữ tử nghe lời Tư Đồ Cảnh Diễn nói thì thất vọng lên tiếng.

Một nữ tử khác còn ác hơn, trực tiếp một câu, "‘Không được là không được’. Thế nào cũng không phải là nam nhân!"

"Ôi…ta lại thích bạch y công tử hơn, thật là thanh nhã xuất trần, ngươi xem, mặt mày thanh tú như vậy, quả thực là làm ta mê chết mà!" Tầm mắt của một nữ tử khác thì hướng về phía Thẩm Thiển Mạch.

Thẩm Thiển Mạch nghe tiếng nghị luận từ bốn phía, không khỏi nở nụ cười.

Con ngươi đen tuyền của Ngôn Tu Linh nhẹ nhàng xoay xoay, chớp chớp đôi mắt, nhìn Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn, lấy tốc độ nhanh như chớp kéo búi tóc của Thẩm Thiển Mạch xuống.

Mái tóc đẹp, sáng bóng như lưu ly của Thẩm Thiển Mạch cứ như vậy mà rơi xuống, ngũ quan như họa tản ra ánh sáng mê người, con ngươi nhẹ nhàng chuyển một cái, thật không diễn tả hết được vẻ linh động cùng ý vị.

"Là nữ tử!" Mấy nam nhân vốn đang xem náo nhiệt trên đường, nhưng khi thấy một màn này thì ánh mắt trừng lớn, nước miếng đều muốn chảy ra, đắm đuối nhìn Thẩm Thiển Mạch.

Có người thậm chí còn ngây ngốc nhìn Thẩm Thiển Mạch, dường như ngay cả động cũng không động được.

Ngôn Tu Linh bày ra dáng vẻ ‘trò đùa đã được thực hiện’, nghịch ngợm hướng Tư Đồ Cảnh Diễn le lưỡi một cái, giống như đang nói... ‘ai kêu ngươi nói muốn đánh ta, đáng đời, cho nương tử của ngươi bị người ta nhìn chăm chú’.

"Ngôn Tu Linh! Ngươi chờ ta đánh chết ngươi đi!" Bỏ lại những lời này, Tư Đồ Cảnh Diễn ôm Thẩm Thiển Mạch biến mất như một cơn gió trước mặt mọi người.

"Làm gì đi nhanh như vậy?" Thẩm Thiển Mạch bị Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo trở về khách điếm, bất mãn bĩu môi.

"Ta ghét nam nhân khác nhìn chằm chằm nàng" Tư Đồ Cảnh Diễn hùng hồn nói, trong mắt mang theo vài phần tính khí trẻ con.

"Hì hì." Nhìn biểu tình của Tư Đồ Cảnh Diễn, Thẩm Thiển Mạch cảm thấy thật vui vẻ, khóe miệng cũng nâng lên nụ cười nhu hòa.

Rõ ràng Tư Đồ Cảnh Diễn là một nam tử quả quyết tàn nhẫn, nhưng bởi vì yêu nàng mà có thể trở nên trẻ con như vậy. Nàng luôn nghĩ mình trùng sinh cũng chỉ vì muốn báo thù, nhưng lại không nghĩ đến nhờ vậy mà gặp được hắn. Có lẽ đây là điều mà ông trời bồi thường cho những đau khổ kiếp trước của nàng.

*"Phu thê bản thị đồng lâm điểu, đại nạn lâm đầu các tự phi." 

Dịch nghĩa: Vợ chồng vốn như chim ở chung một rừng, đại hoạ đến mỗi người tự bay đi. Vợ chồng vốn thân thiết, nhưng đến khi gặp đại hoạ (tình huống xấu nhất là chết), thì quay lưng bỏ đi, bản thân phải tự mình lo chống chọi với mọi thứ (với cái chết).

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi