NỮ NHÂN, NGOAN NGOÃN VỀ NHÀ VỚI TRẪM

Hoàng Cung Nam Cương

Gia Luật Hồng nhíu mày, mặt âm trầm ngồi, ba ngày, chẳng qua chỉ mới ba ngày mà thôi, Tư Đồ Cảnh Diễn phá mấy chục thành trì, trực tiếp tấn công đến Phàn Thành. Phàn Thành, đạo phòng tuyến cuối cùng của Nam Cương. Qua Phàn Thành, cơ hồ chính là một vùng đất bằng phẳng, cho dù có binh lực đông đảo, nhưng mà, trong mấy ngày qua, dù nguy hiểm đến đâu cũng không ngăn cản được bước tiến của quân đội Thiên Mạc, binh lực kia thì là cái thá gì chứ?.

So sánh với sự nham hiểm cùng lo âu của Gia Luật Hồng thì Nam Cương Thánh Tử lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Một thân khí độ gặp nguy mà không loạn kia giống như hắn mới là Nam Cương Vương.

“ Thánh Tử, phải làm sao bây giờ?” Gia Luật Hồng liếc mắt nhìn Nam Cương Thánh tử ngồi một bên, lo lắng nói.

Nam Cương Thánh tử cả người một thân thanh y, thoạt nhìn rất ôn nhã. Độ cong lạnh lùng trên gương mắt không có chút biến hóa, tựa hồ ngay cả ngước mắt cũng lười, giọng nói rất bình thản:” Chúng ta thua”.

“ Thua? Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ muốn ta chắp tay đem Nam Cương dâng cho người ta! Chúng ta còn tám mươi vạn đại quân! Tại sao có thể không chiến mà hàng?” Gia Luật Hồng vừa nghe thấy lời của Nam Cương Thánh tử, lập tức thổi râu ria trợn mắt nhả lên, trên mặt tràn đầy vẻ không cam lòng.

Nam Cương ké dài mấy trăm năm. Cho tới nay không hề giao thiệp với Trung Nguyên, không biết tình huống của Trung Nguyên, mà Nam Cương vẫn rất tự đại, cho là Trung Nguyên chỉ thường thôi, cho nên mới không dám tấn công Nam Cương bọn họ, nhưng lại không ngờ được Trung Nguyên lại chí cường như vậy.

Thiên Mạc. Chỉ dùng thời gian ba ngày liền dღđ。l。qღđcông hãm mấy chục thành trì có địa thế hiểm trở của Nam Cương. Vốn cho là địa hình hiểm trở tuyệt đối có thể ngăn cản quân Thiên Mạc, nhưng lại không ngờ, địa hình hiểm trở này ở trước mặt quân Thiên Mạc lại không chịu được một kích.

Hôm nay mắt thấy quân đội Thiên Mạc sẽ công phá Phiền Thành, đạo phòng tuyến cuối cùng của Nam Cương. Gia Luật Hồng làm sao không gấp gáp, làm sao không phẫn hận, sao có thể cam tâm? Hắn là Nam Cương Vương, lần nay để cho Nam Cương Thánh tộc xuất thủ, hắn cũng có dã tâm ôm trọndღđ。l。qღđ Trung Nguyên nhưng chẳng những không chiếm được chút lợi nào của Trung Nguyên ngược lại đưa tới sự tấn công của Thiên Mạc, mất đi một nửa giang sơn Nam Cương! Cục tức này sao hắn có thể nuốt trôi.

“Tám mươi vạn?” Trên mặt Nam Cương Thánh tử xẹt qua một nụ cười khinh miệt, nâng tròng mắt lên, tựa hồ mang theo vài phần xem thường vài phần thương hại nhìn Gia Luật Hồng: ”Thiên Mạc bây giờ có một trăm hai mươi vạn binh mã. Ngươi cho rằng tám mươi vạn quân sẽ là đối thủ của Thiên Mạc sao? Nếu như ta đoán không sai, Phiền Thành rất nhanh sẽ đầu hàng”

“Hàng? Phiền Thành có địa thế hiểm trở, dღđ。l。qღđ hơn nữa có hai mươi vạn đại quâncanh giữ, sao có thể hàng?” Gia Luật Hông nghe thấy lời nói của Nam Cương Thánh tử, không khỏi nhíu lông mày, rất không ủng hộ nói.

Nam Cương Thánh tử nhàn nhạt quét mắt nhìn Gia Luật Hồng một cái. Không nói gì. Gia Luật Hồng là Nam Cương Vương, dღđ。l。qღđ mà Nam Cương Thánh tộc chỉ là phụ tá của Nam Cương Vương, vì vậy hắn sẽ không làm trái ý của Gia Luật Hồng. Nhưng mà hắn biết từ lúc Gia Luật Hồng không nghe ý kiến của hắn, vội vã hạ thủ với Tư Đồ Cảnh Diễn, Nam Cương cũng đã nguy hiểm. Sau đó Gia Luật Hồng lại không nghe hắn khuyên, nhất định phải điều động binh lực, hắn liền hiểu, trận chiến này, có lẽdღđ。l。qღđ sẽ thua.

Nhưng mà hắn không ngờ, không ngờ lại nhanh như vậy, nhanh đến mức hắn cũng không kịp phản ứng. Vốn cho rằng cứ coi như Tư Đồ Cảnh Diễn có thể thắng cũng phải trả một cái giá cao, nhưng thật không ngờ Tư Đồ Cảnh Diễn lại lợi hại như thế.

Thật ra thì, Tư Đồ Cảnh Diễn lợi hại không phải là do binh lực của Thiên Mạc nhiều hay quân đội Thiên Mạc lợi hại mà là do tự bản thân Tư Đồ Cảnh Diễn, là do mưu lược của hắn. Lấy tốc độ cùng chiến lược tinh diệu dღđ。l。qღđmà Tư Đồ Cảnh Diễn dùng để tấn công thành trì thâm hiểm, hắn dám khẳng định, ý tưởng muốn tấn công Nam Cương của Tư Đồ Cảnh Diễn ít nhất đã có năm năm rồi.

Tư Đồ Cảnh Diễn biết hết thảy địa hình của Nam Cương, thậm chí mỗi một tòa thành trì nên tấn công như thế nào cũng đã làm xong kế hoạch tường tận. Hôm nay không phải là hắn vội vã đánh Nam Cương mà dღđ。l。qღđ là đã sớm có kế hoạch tấn công Nam Cương.

Nam Cương thua. Thua trong tay một đối thủ tuyệt đối không hiểu rõ. Ỷ có thiên hiểm che chở, buông lỏng binh lực đề phòng, không chỉ cho Tư Đồ Cảnh Diễn cơ hội nhanh chóng chiếm thành trì, càng thêm thua tinh thần.

Đánh giặc, điểm mấu chốt nhất, không phải binh lực, mà là tinh thần. Hôm nay mất nửa giang sơn, thua tinh thần quân đội của dღđ。l。qღđ Nam Cương, sao có thể là đối thủ của Tư Đồ Cảnh Diễn? Thành bại cùng lắm chỉ là trong sớm tối mà thôi.

“ Vương Thượng! Tướng lĩnh Phàn Thành đã đầu hàng!” Một nam tử có bộ dạng giống như một tiểu tướng lảo đảo nghiêng ngả chạy vọt vào điện, mặt bi thương nhìn Gia Luật Hồng.

Gia Luật Hồng nghe vậy, tựa hồ như một ngụm cắn nát hết răng, hung hăng nhìn tiểu tướng đó, từng câu từng chữ hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Tiểu tướng thấy thần sắc dღđ。l。qღđGia Luật Hồng dữ tợn, trên mặt lại càng bi thương:” Vương Thượng, Phàn Thành đã bị hạ!”

“ Tốt. Tốt. Tốt lắm” Gia Luật Hồng nghe xong lời của tiểu tướng, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, giận dữ cười, dღđ。l。qღđ giống như kẻ điên cười nói, Phàn Thành đã bị hạ? Đạo phòng tuyến cuối cùng của Nam Cương hắn cư nhiên đẽ dàng bị phá như vậy.

Tự sụp đổ? Đoạn đường Tư Đồ Cảnh Diễn tấn công xuống, ân uy cùng thi hành, thu được lòng của dân chúng Nam Cương, đả kích sĩ khí của quân đội Nam Cương, đi tới Phàn Thành, tinh thần kia tựa như là mặt trời lúc ban trưa, từng tòa thiên hiểm thành trì bị hạ. Quân đội Nam Cương không thể ngăn được Tư Đồ Cảnh Diễn.

Cùng nhau đi tới. dღđ。l。qღđ Bọn họ cũng đều biết.Phàm là quân đội đầu hàng, Tư Đồ Cảnh Diễn đều sẽ đối xử tử tế, nếu như dám phản kháng, kết quả tất nhiên vô cùng thê thảm. Không người nào dám ngăn cản, hoặc là nói, không người nào nguyện đi ngăn cản. Trong lòng người Nam Cương, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng giống như thần thánh vậy.

Kính sợ tài năng của hắn. Khâm phục sự lợi hại của hắn. Có người vui mừng thần phục đi theo hắn, có người sợ hãi hắn nên không dám phản kháng. Bất kể là loại nào, mục đích của Tư Đồ Cảnh Diễndღđ。l。qღđ đều đã đạt được, quân đội Nam Cương không bao giờ có thể ngăn được bước tiến của hắn.

“Đi xuống đi” Gia Luật Hồng chậm rãi thu hồi nụ cười điên cuồng, trên mặt phảng phất như đã già đi mấy chục tuổi, bi thương ngã ở trên ghế, phất phất tay, thần sắc tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Nam Cương Thánh tử lạnh nhạt liếc nhìn Gia Luật Hồng, thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ, chẳng qua là trên dung mạo có nhàn nhạt tiếc hận. Gia Luật Hồng không phải là một người hoàn toàn không có tài năng, chẳng qua là quá mức tự đại, quá mức bảo thủ.

“Tại sao? Ta rốt cuộc thua ở chỗ nào?” Gia Luật Hồng chợt ngước mắt, nhìn chằm chằm vào Nam Cương Thánh tử, trong mắt tràn đầy không cam lòng. Vị trí Nam Cương Vương của hắn cũng không dễ làm, hắn đối với việc huấn luyện quân đội Nam Cương một khắc cũng không dám lười biếng, tại sao? Tại sao Nam Cương của hắn lại không chịu nổi một đòn! Cả Nam Cương, dღđ。l。qღđ Tư Đồ Cảnh Diễn mới dùng mấy ngày mà thôi.

Nam Cương Thánh tử nhìn Gia Luật Hồng, thanh âm lạnh nhạt mà lạnh lùng vô tình truyền đến: ”Không phải người quá yếu. Là do hắn quá mạnh mẽ”

Lời nói rất đạm mạc nhưng cũng rất đúng. dღđ。l。qღđ Đúng là không phải Nam Cương quá yếu, nếu như Nam Cương thật sự yếu, sẽ không thể ở chỗ này xưng bá nhiều năm như vậy. Là Tư Đồ Cảnh Diễn quá mạnh mẽ. Rất lâu trước kia đã làm xong hết thảy kế hoạch ứng chiến, tựa hồ không có thứ gì có thể chạy thoát khỏi tính toán của hắn. Tất cả, tất cả, đều được hắn tính toán vô cùng chính xác.

So sánh với không khí bi thương của hoàng cung Nam Cương, Phàn Thành lại là tràn đầy không khí vui sướng.

“ Ha ha, sau khi đánh hạ Phàn Thành, Nam Cương chính là vùng đất bằng phẳng! dღđ。l。qღđ Xem Nam Cương còn cách gì ngăn trở chúng ta!” Một tướng quân, thủ hạ của Tư Đồ Cảnh Diễn hưng phấn nói.

Trong mắt Huyền Lâu thoáng qua một tia tán thưởng cùng một tia lo lắng, ôn hòa nhìn về phía Tư Đồ Cảnh Diễn cười nói: ”Không ngờ lại nhanh như vậy. Nhưng mà ngươi cũng biết sở dĩ có thể đánh nhẹ nhàng như vậy là vì Nam Cương Vương chỉ ỷ vào thiên hiểm mà bỏ qua bố trí binh lực. Binh lực chủ yếu của Nam Cương đều ở phía sau”

Một câu nói đánh thức người trong mộng. Những tướng quân kia hai mặt nhìn nhau. Đúng vậy, một đường tới đây, bọn họ tựa hồ không phí chút sức lực nào, đều dựa vào kế sách và mưu lược của Hoàng Thượng, bọn họ còn tưởng rằng Nam Cương chính là không chịu nổi một đòn như vậy, giờ bọn họ mới nhận ra, thì ra là lực lượng chính của Nam Cương còn chưa động thủ. dღđ。l。qღđ Chiến dịch phía sau nhìn như nhẹ nhàng hơn phía trước, thật ra thì càng thêm khó khăn.

Tư Đồ Cảnh Diễn nghe được lời của Huyền Lâu, sắc mặt không thay đổi, khóe miệng nở một nụ cười tà mị, quét qua săc mặt khác nhau của các tướng quân, lời nói nhàn nhạt nhưng lại hàm chứa khí phách vô biên: ”Sợ cái gì? Nam Cương cùng lắm chỉ còn tám mươi vạn binh lực mà chúng ta lại có một trăm bốn mươi vạn. Chẳng lẽ còn sợ không đánh được Nam Cương?” 

Một câu nói vừa nói ra, thần sắc vốn mang theo vài phần sầu lo của các vị tướng quân lập tức vui vẻ. Đúng vậy, cộng thêm tù binh quân đội Nam Cương, bọn họ có một trăm bốn mươi vạn quân binh, còn sợ tám mươi vạn binh lực của Nam Cương sao? Nhiều thành trì thiên hiểm như vậy đều hạ được, chẳng lẽ còn sợ vùng đất bằng phẳng phía sau sao?

“Huống chi quân đội Nam Cương chưa chắc dám ứng chiến!” Đưa mắt quét tất cả mọi người một lượt, giọng nói của Tư Đồ Cảnh Diễn hàm chứa khí phách tuyệt đối cùng cuồng ngạo, nhàn nhạt bỏ lại một câu nói như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi