NỮ NHÂN, NGOAN NGOÃN VỀ NHÀ VỚI TRẪM

“Khi nào Hoàng thượng trở về?” Vẻ mặt Vận Hân nghiêm nghị, nhìn xuống quân đội áo giáp đen đông đảo ở phía dưới. Cũng là áo giáp màu đen, nhưng mà, những kẻ này đều là quân đội của Lâm Vị, không phải là quân đội của Thiên Mạc.

Hắn chưa từng xem thường Ngôn Tu Linh. Chỉ là thật không ngờ tốc độ của Ngôn Tu Linh lại nhanh như vậy, chỉ trong thời gian mười ngày ngắn ngủi đã đánh tới kinh thành Thiên Mạc.

“Bảo vệ nơi này.” Hạo Nguyệt đứng bên cạnh Vận Hân, vẫn mặc cẩm bào màu xanh dương như cũ, trong đôi mắt mờ mịt không có chút tâm tình, giọng điệu vững vàng, làm cho Vận Hân vốn đang nóng nảy không hiểu sao lại trở nên an tĩnh.

Giống như lúc bắt đầu từ trước rất lâu, Hạo Nguyện chỉ bình bình đạm đạm nói một câu là có thể làm cho hắn thấy an tĩnh, chính vì hâm mộ Hạo Nguyệt mặc kệ phát sinh cái gì đều không hề dao động nên hắn mới cố ý trở nên lạnh lùng.

Chỉ tiếc, lạnh lùng đó chỉ ứng phó được tình huống bình thường mà thôi. Khi việc lớn như vậy xảy ra, hắn cũng không thể tĩnh tâm nổi. Hắn vẫn còn kém hơn so với Hạo Nguyệt, khó trách chủ tử luôn nói tính cách của Hạo Nguyệt trưởng thành hơn so với hắn.

“Hoàng thượng để cho chúng ta trấn thủ trong mười ngày. Chúng ta phải trấn thủ trong mười ngày. Hoàng thượng nhất định sẽ trở về.” Hạo Nguyên che giấu tia sáng lóe lên trong mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười ung dung bình tĩnh, ngữ điệu giống như núi cao suối chảy.

Vận Hân từ từ ngước mắt lên nhìn Hạo Nguyệt, lại nhìn xuống đám quân đội đen kịt của Lâm Vị, nở nụ cười tràn đầy tự tin cương nghị.

Đột nhiên cảm thấy cảm giác đè nén hoàn toàn biến mất. Đúng vậy. Hoàng thượng cho bọn họ trấn thủ trong mười ngày, sau hôm nay chỉ còn một ngày, hắn tất nhiên thủ được. Hiện tại tuy rằng không có tin tức của Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng đã nói trấn thủ trong mười ngày, như vậy mười ngày sau Hoàng thượng nhất định sẽ xuất hiện.

Hoàng thượng trong lòng bọn họ là thần. Cho nên bọn họ tin tưởng Hoàng thượng đã nói tất nhiên sẽ làm được. Vậy nên cho dù đối mặt với quân đội Lâm Vị đông như vậy, bọn họ cũng không sợ hãi. Đột nhiên cảm giác trong lồng ngực từ từ tràn lên lý tưởng hào hùng, giọng nói ôn hòa nhưng rét lạnh của Vận Hân truyền ra xa: “Các binh lính! Bảo vệ nhà của chúng ta! Hoàng thượng sẽ nhanh chóng trở về!”

Giọng nói cương nghị mà ngập tràn tự tin truyền khắp quân doanh của Thiên Mạc. Tất cả binh lính đang còn mê man nghe câu nói ấy, đều ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo một loại tự tin, một loại thấy chết không sờn.

Ngôn Tu Linh ngồi trên chiến mã đầu tuyến của Lâm Vị nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hơi hơi nhíu lông mày, trong đôi mắt trong suốt đáng yêu lướt qua một chút tán thưởng, nhưng tán thưởng là tán thưởng, không có nghĩa là hắn sẽ nương tay. Nếu không thể đánh hạ kinh thành Thiên Mạc trước khi Tư Đồ Cảnh Diễn trở lại thì trận tranh giành thiên hạ này, chẳng khác nào hắn đã thua một nửa.

“Tấn công.” Ngôn Tu Linh nhìn lướt qua quân đội Lâm Vị, không nói lời dư thừa, chỉ ngắn gọn hai chữ, nhưng mà cả đoàn quân lại giống như một con báo đen, mang theo sức mạnh hợp nhất, hừng hực bổ nhào về phía trước.

Một đoàn áo giáp sắt đan thành một khối, giống như đi ra từ Địa Ngục.

Trên chiến trường tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, cơ hồ ngập ngụa cả vùng trời. Ngôn Tu Linh mặc áo giáp đen nhánh, xông lên phía trước, rõ ràng có một gương mặt trẻ thơ, nhưng trong mắt lại nồng đậm chí khí sát phạt.

“Thừa tướng, không tốt rồi!” Trong quân doanh Thiên Mạc, một thị vệ Hoàng cung vẻ mặt kích động chạy tới.

“Có chuyện gì?” Hạo Nguyệt nhíu mày, ngữ điệu ung dung, giống như một sức mạnh vô hình khiến người thị vệ kia hơi an tĩnh lại.

Trong mắt thị vệ mang theo lo lắng, nhỏ giọng nói với Hạo Nguyệt, “Lục Vương gia bị bắt rồi.”

Tư Đồ Cảnh Diễn để cho Tư Đồ Cảnh Hạo dịch dung thành hắn, trấn giữ Thiên Mạc. Ngôn Tu Linh phái Thanh Liên đi vạch trần thân phận của Tư Đồ Cảnh Hạo,  nhưng Thanh Liên giao đấu với Hạo Nguyệt mấy lần, cuối cùng không đạt được mục đích.

Mưu lược của Hạo nguyệt cao hơn so với Thanh Liên một chút. Vì vậy Ngôn Tu Linh âm thầm hiến kế, giúp Thanh Liên một tay vạch trần thân phận của Tư Đồ Cảnh Hạo. Hắn lại không ngờ Hạo Nguyệt nhanh chóng bình ổn triều đình Thiên Mạc bởi vậy mới sinh ra biến động, làm cho kế hoạch muốn Thiên Mạc nội loạn của Ngôn Tu Linh bị ngâm nước nóng.

Ở Nam Cương bên kia, Tư Đồ Cảnh Diễn bắt đầu quang minh chính đại tấn công Nam Cương, làm đối thủ của Tư Đồ Cảnh Diễn lâu như vậy, Ngôn Tu Linh cực kỳ hiểu rõ ý nghĩ của Tư Đồ Cảnh Diễn, lập tức không chút do dự tấn công Thiên Mạc. Hạo Nguyệt và Vận Hân vì bảo vệ cho Thiên Mạc nên cả hai rời khỏi kinh thành, chỉ để lại Thanh Trúc bảo vệ Tư Đồ Cảnh Hạo. Bây giờ, Tư Đồ Cảnh Hạo bị bắt giam rồi ư?!

Chẳng lẽ là Thanh Liên động tay chân?! Trong mắt Hạo Nguyệt hiện lên một chút kì quái, hắn hiểu rõ tính tình Ngôn Tu Linh, tuyệt đối không phải là kẻ cơ hội lợi dụng Tư Đồ Cảnh Hạo để uy hiếp Tư Đồ Cảnh Diễn, nếu không cũng sẽ không bỏ qua nhiều cơ hội ám hại Tư Đồ Cảnh Diễn  như vậy.

Nhưng mà bây giờ Tư Đồ Cảnh Hạo đã bị bắt, rốt cuộc là người nào ra tay?! Ngoại trừ Thanh Liên, hắn không nghĩ ra người khác có khả năng làm được.

Bây giờ thiên hạ chỉ còn lại hai quốc gia là Thiên Mạc và Lâm Vị, căn bản không tồn tại thế lực khác, nếu không phải Lâm Vị động thủ thì còn có thể là ai?!

Nghĩ tới đây, trong mắt Hạo Nguyệt hiện lên chút tức giận. Tiếc cho Hoàng thượng vẫn coi Ngôn Tu Linh là tri kỷ, coi là đối thủ ngang tầm mà Ngôn Tu Linh cư nhiên lại làm ra chuyện đê tiện vô sỉ như vậy. Lập tức, Hạo Nguyệt vung tay áo, một bóng dáng màu lam từ trên cao phi xuống.

Binh sĩ Thiên Mạc nhìn thấy Hạo Nguyệt, không khỏi mở to hai mắt nhìn. Thừa tướng của bọn hắn luôn tao nhã lễ độ, bọn họ đều cho rằng Thừa tướng không có võ công, nhưng tường thành cao như thế mà Thừa tướng có thể bay vút từ trên cao xuống, khả năng khinh công kia há là người bình thường có thể làm được?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi