NỮ NHÂN, NGOAN NGOÃN VỀ NHÀ VỚI TRẪM

Cho dù như thế, vậy thì như thế nào?! Đúng vậy. Nếu như bây giờ hắn có thể công chiếm quốc đô Thiên Mạc, thì đồng nghĩa với việc có được nửa giang sơn của Thiên Mạc, đến lúc đó trực tiếp phái binh lực ở nơi gần Lâm Vị nhất hỏa tốc đến cứu viện, nhất định có thể tới kịp lúc.

Tư Đồ Cảnh Diễn điều đi Đô thành Kỳ Nguyệt cũng không quá mười vạn quân đội. Lâm Vị bây giờ mặc dù binh lực trống không, nhưng nếu điều cả binh lực tăng cường cũng có thể có được năm vạn. Năm vạn đấu với mười vạn, mặc dù không phải là đối thủ, nhưng muốn cố thủ trong một thời gian ngắn cũng không phải là vấn đề.

Huống chi Đô thành Lâm Vị phòng thủ cực kỳ nghiêm mật. Cửa thành làm bằng sắt càng thêm vững vàng. Căn bản là không thể dễ dàng như vậy bị công.

Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn trong tròng mắt biến ảo của Ngôn Tu Linh, sắc mặt không hề thay đổi, vẫn là nụ cười tà mị như cũ, giọng điệu nhàn nhạt tiếp tục nói, "Tu Linh cho dù ngươi có thể tới cứu viện kịp?! Nếu ta bày ra một bước cờ này, xem người phả giải như thế nào?! Mười vạn binh mã ngươi không sợ, nhưng mười vạn binh mã có lợi khí chém sắt như chém bùn, ngươi cảm thấy thế nào?!"

Ngôn Tu Linh nghe được lời nói của Tư Đồ Cảnh Diễn, đôi mắt lần nữa chìm xuống. Mười vạn lợi khí chém sắt như chém bùn?! Quan hệ giữa Huyền Lâu cùng Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch, hắn cũng đại khái biết một chút. Người khác không làm được, nhưng nếu như là Thất Tuyệt Sơn Trang, muốn có được mười vạn binh khí chém sắt như chém bùn, hình như cũng không phải là không thể nào.

Nếu quả như thật là như thế này, có mười vạn binh khí chém sắt như chém bùn, thực lực của mười vạn quân đội này so ra có thể nói là vượt qua hai mươi vạn quân đội, như vậy năm vạn quân đội thủ thành, sợ rằng không thủ được bao lâu.

Mà Đô thành Thiên Mạc, mặc dù hắn có ưu thế tuyệt đối về binh lực, nhưng Tư Đồ Cảnh Diễn có địa lợi nhân hòa, lấy hai mươi vạn đối với một trăm vạn, cũng có thể kiên trì một đoạn thời gian, đợi đến lúc viện quân đến đây, tỷ lệ thắng của Lâm Vị thì càng nhỏ.

Hiện tại biện pháp tốt nhất chính là nhanh chóng điều quân trở về. Diệt mười vạn quân đội Kỳ Nguyệt, cũng cố Bán Bích Giang Sơn đã tấn công xong. Nhưng nói như vậy, chính là cho Tư Đồ Cảnh Diễn cơ hội thở dốc, một khi cho Tư Đồ Cảnh Diễn cơ hội thở dốc, đó là chuyện rất đáng sợ.

Nếu bây giờ hắn trở về, như vậy thế lực Lâm Vị sẽ hơi kém với thế lực Thiên Mạc, một khi chờ Tư Đồ Cảnh Diễn đem tất cả an bài xong, trở lại tấn công Lâm Vị trước, khi đó sẽ nắm chắc phần thua.

"Tu Linh chẳng lẽ còn không hiểu. Ngay từ lúc ta xuất hiện ở chỗ này, ngươi cũng đã thua rồi." Tư Đồ Cảnh Diễn thấy sự giãy giụa trong tròng mắt Ngôn Tu Linh, khóe môi hàm chứa nụ cười khí phách, gằn từng chữ nói.

Đôi mắt Ngôn Tu Linh khẽ lóe sáng. Khe khẽ cắn môi. Có chút không cam, cũng có chút sáng tỏ.

Tư Đồ Cảnh Diễn nói không sai. Ngay thời điểm Từ Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo quân đội Nam Cương chạy về, hắn cũng đã thua. Cho dù có đối đầu tiếp nữa, cũng chỉ là hai bên cùng tổn hại.

Tiếp tục chống lại. Tư Đồ Cảnh Diễn nhất định sẽ thắng, nhưng lấy thực lực của hắn, Tư Đồ Cảnh Diễn cho dù muốn thắng, cũng nhất định là thắng thảm. Như vậy thiên hạ lúc đó, thật sự chính là dân chúng lầm than. Hắn thật sự là muốn thiên hạ, nhưng hắn không muốn một thiên hạ dân chúng lầm than.

Nếu là dân chúng lầm than. Thiên hạ này đặt được có ích lợi gì?! Hắn Ngôn Tu Linh tuyệt đối không phải là một người không chấp nhận thua cuộc, một khi đã thua, hắn sẽ thoải mái thừa nhận, mà không phải là loại người lấy phương thức diệt mình diệt người để đầu đến cùng. Hắn từ trước đến giờ luôn chấp nhận thành bại

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi