NỮ NHÂN, NGOAN NGOÃN VỀ NHÀ VỚI TRẪM

Thành Liễu Nguyệt - thành trì đẹp nhất Thiên Mạc.

Khí trời đầu xuân rất dễ chịu, mọi thứ đều được che phủ bởi màu xanh của lá, phảng phất như có sức sống vô cùng vô tận đang sinh sôi.

Huyền Lâu vẫn bạch y nhẹ nhàng, trông càng có vẻ ôn nhuận xuất trần. Lúc này hắn đã là trung niên nam tử hơn ba mươi tuổi, nhưng năm tháng dường như không lưu lại chút dấu vết trên gương mặt hắn.

Phía sau Huyền Lâu là một nữ hài tầm mười bốn mười lăm tuổi mặc y sam màu xanh lá. Nữ hài đó có một vẻ nghiêng nước nghiêng thành, khiến người ta chú ý nhất là đôi mắt đen nhánh trong suốt của nàng, thoạt nhìn rất là mê người. Trong đôi mắt ấy của tiểu cô nương mang theo vài phần ủy khuất, miệng dẩu lên, "Huyền Lâu ca ca, huynh sao cứ trốn tránh Nguyệt nhi vậy?"

Gương mặt ấm áp của Huyền Lâu hiện lên một tia không đành lòng. Từ năm Tư Đồ Nguyệt mười ba tuổi đã xuất cung tới tìm hắn, đi theo hắn ròng rã hơn một năm nay, mặc kệ hắn dùng biện pháp gì, Tư Đồ Nguyệt chính là không chịu tách khỏi hắn.

"Nguyệt nhi, nam tử tốt trên thế giới này còn rất nhiều, muội cần gì lãng phí thời gian trên người ta." Huyền Lâu khẽ thở dài. Với tướng mạo của Tư Đồ Nguyệt, lại là công chúa hoàng thất, muốn tìm nam tử thế nào mà không có. Nếu đi theo hắn, chẳng phải là lãng phí tuổi thanh xuân?! Hắn lớn hơn Tư Đồ Nguyệt tới tận hai mươi tuổi đó.

Tư Đồ Nguyệt bất mãn bĩu môi, đôi mắt mang theo hơi nước kiên định nói, "Huyền Lâu ca ca, từ lúc Nguyệt Nhi bốn tuổi đã quyết định gả cho huynh rồi! Quyết tâm này, mười năm không đổi, cả đời cũng không đổi!"

Huyền Lâu thấy được sự cố chấp trong ánh mắt Tư Đồ Nguyệt, sự mềm dẻo trong lòng bị lời Tư Đồ Nguyệt chạm vào. Hắn cơ hồ không khống chế được bản thân mà ôm lấy Tư Đồ Nguyệt, nhưng lý trí còn đó đã khống chế được hắn.

Tâm tư Tư Đồ Nguyệt thông minh cỡ nào cơ chứ, chỉ một chút do dự trong ánh mắt Huyền Lâu thì nàng đã hiểu được tâm ý Huyền Lâu rồi. Huyền Lâu không phải là không thích nàng, chẳng qua ngại vì chênh lệch tuổi tác mà thôi.

Ôm lấy cổ Huyền Lâu, Tư Đồ Nguyệt ôn nhu nói, "Huyền Lâu ca ca, Nguyệt nhi thích huynh, huynh thích Nguyệt Nhi, chúng ta vì sao không thể cùng chung một chỗ chứ?"…

Huyền Lâu không có chút phòng bị đã bị Tư Đồ Nguyệt ôm cổ, cảm giác được sự mềm mại và hơi ấm của Tư Đồ Nguyệt, với tâm tình bình lặng của Huyền Lâu mà cũng rung động.

Những lời dịu dàng của Tư Đồ Nguyệt từng chút một thấm vào trong tim hắn.

Hắn cũng không đành lòng như thế, nhưng, nhưng hắn sao có thể vì sự không đành lòng nhất thời mà làm trở ngại cuộc đời của Tư Đồ Nguyệt được.

Tư Đồ Nguyệt nhìn Huyền Lâu mãi không nói gì, không khỏi tức giận, "Chẳng lẽ là vì trong lòng Huyền Lâu ca ca còn thích mẫu hậu sao?!"

"Chuyện đó đã qua rất lâu. Mười năm nay, ta đã buông xuôi rồi." Huyền Lâu bất đắc dĩ lắc đầu. Đích thực là hắn rất yêu Thẩm Thiển Mạch. Nhưng không biết từ khi nào, nghĩ đến đôi mắt đen láy ấy, hiện ra trong đầu không còn là dung mạo Thẩm Thiển Mạch nữa, mà là nét mặt non nớt của Tư Đồ Nguyệt.

Là từ khi nào, tiểu nữ nhi tùy hứng giảo hoạt này đã đi thật sâu vào trong tim hắn, trồng vào trong máu thịt hắn. Khi thấy Tư Đồ Nguyệt xuất cung tới tìm hắn, tuy rằng hắn lo lắng, nhưng không thể không phủ nhận một điều, trong lòng hắn đích thực có sự kinh hỉ trong chớp mắt.

"Vậy Huyền Lâu ca ca không thích Nguyệt nhi ư?" Tư Đồ Nguyệt tiếp tục hỏi, đôi mắt đen ngập đầy bi thương.

Huyền Lâu chứng kiến sự bi thương trong ánh mắt Tư Đồ Nguyệt, lòng đau xót, tay vuốt lên mái tóc Tư Đồ Nguyệt, yêu thương, "Làm sao có thể. Huyền Lâu ca ca thích Nguyệt nhi nhất."

"Vậy tại sao lại không chịu cưới ta!" Tư Đồ Nguyệt vừa bốc đồng nói vừa lắc lắc cánh tay Huyền Lâu.

Huyền Lâu nhìn dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của Tư Đồ Nguyệt, chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn. Thôi thôi, cả đời này hắn không trốn được nữa rồi.

"Được. Ta lấy nàng." Huyền Lâu ôm lấy Tư Đồ Nguyệt, những lời dịu dàng mà kiên định chậm rãi phát ra.

Tư Đồ Nguyệt tựa vào trong ngực Huyền Lâu, chỉ cảm thấy sự thỏa mãn trước nay chưa từng có, như là trong tim được lấp đầy. Hơn một năm nay đi theo Huyền Lâu chịu đủ mọi khổ cực nay cũng trở nên thật ngọt ngào.

"Ừm." Hạnh phúc tràn trề dựa vào ngực Huyền Lâu, Tư Đồ Nguyệt vui vẻ nói.

_________________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi