NỮ NHÂN, NGOAN NGOÃN VỀ NHÀ VỚI TRẪM

Sênh Ca vẫn mặc bộ hắc y lạnh lùng, không có biểu tình gì trên mặt cả, bộ mặt ấy như núi băng vạn năm không tan. Nhưng Thẩm Thiển Mạch biết, có thứ gì đó đã yên lặng thay đổi. Đôi mắt kia của Sênh Ca tưởng chừng vĩnh viễn không có sắc thái gì, giờ đây lại tràn đầy ánh sáng rực rỡ. Thứ ánh sáng ấy thật khó mà miêu tả, giống như từ trong ao tù nước đọng bỗng nhiên có cảm giác sống lại, khiến Sênh Ca không còn lạnh lẽo như trước.

"Hai người cũng thật thanh nhàn đấy." Thẩm Thiển Mạch cười như có như không. Từ sau khi hiểu được tâm tư của Sênh Ca, Thẩm Thiển Mạch rất ít khi ủy nhiệm cho Sênh Ca làm nhiệm vụ, mà để Sênh Ca ở lại Thiên Mạc. Thứ nhất là có thể ở bên Tư Đồ Cảnh Hạo, thứ hai cũng có thể giúp mình chiếu cố Tư Đồ Cảnh Diễn.

"Cung chủ có nhiệm vụ?" Sênh Ca lạnh lùng nhìn lên, vẫn là cái bộ mặt lạnh như băng, dường như sự dịu dàng của hắn chỉ dành cho Tư Đồ Cảnh Hạo.

Thẩm Thiển Mạch bất đắc dĩ bĩu môi, vẫn là cái trạng thái như núi băng vạn năm này. Mà thôi mà thôi, nàng cũng không quan tâm làm gì, dù sao nàng cũng có Tư Đồ Cảnh Diễn của nàng rồi.

Mâu sắc bình thản nhìn ván cờ trên bàn, tài đánh cờ của Tư Đồ Cảnh Hạo thoạt nhìn rất tốt. Lão cung chủ Ma Cung từng nói, một cao thủ đánh cờ, nhất định cũng là một cao thủ thiện mưu (sở trường về mưu kế). Nếu Tư Đồ Cảnh Hạo nguyện ý, tất là người có tâm tư khôn khéo.

"Cùng ta tới Nam Thành." Giọng điệu Thẩm Thiển Mạch thản nhiên, không có mệnh lệnh cũng không có thương lượng, giống như chỉ là nói cho Sênh Ca một việc mà thôi.

Lần đi Nam Thành này hung hiểm dị thường, nhất thiết phải dẫn theo tinh nhuệ. Người của Ma Cung nay đều đã giao cho Hạo Nguyệt xử lý, bên cạnh nàng chỉ còn Sênh Ca là cao thủ có thể sử dụng.

"Nam Thành?!" Đôi mắt lạnh lẽo của Sênh Ca không di chuyển, chẳng qua trong giọng nói đã hiện lên tia ngờ vực. …ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜

Thẩm Thiển Mạch nhếch môi, Sênh Ca đúng thật là không còn giống trước kia nữa rồi. Trước kia khi nàng ra nhiệm vụ, câu trả lời của Sênh Ca vĩnh viễn lạnh lùng "Vâng. Cung chủ." Hôm nay, dĩ nhiên lại sinh lòng hiếu kỳ với nhiệm vụ, không tồi không tồi.

"Nam Cương động thủ." Tư Đồ Cảnh Diễn nói tiếp lời Thẩm Thiển Mạch, ngữ điệu bình thản, không nghe ra được sự ngưng trọng, nhưng cũng không thoải mái chút nào.

Con ngươi Tư Đồ Cảnh Hạo hơi lóe lên. Nam Cương hắn đã nghe nói, đó là bộ lạc thần bí nhất phía Nam đại lục. Thiên Mạc sao lại có quan hệ gì với Nam Cương được?! Nhìn nét mặt Tư Đồ Cảnh Diễn, chuyện lần này nhất định không đơn giản. Liệu chuyến đi này của bọn họ có nguy hiểm hay không?

Tư Đồ Cảnh Diễn là ca ca của hắn, cũng là người thân duy nhất hiện nay của hắn. Sênh Ca là bạn tốt của hắn, cũng là tri kỷ của hắn. Bọn họ đều là những người vô cùng quan trọng với hắn, hắn sợ bọn họ sẽ rời khỏi hắn. Trong mắt không khỏi hiện ra sự lo lắng, "Có phải là rất nguy hiểm không?"

"Cảnh Hạo còn chưa tin huynh?" Tư Đồ Cảnh Diễn hiển lộ một nụ cười tà mị mà tự tin, mắt đen như mực nhìn Tư Đồ Cảnh Hạo, tràn đầy tự tin và khí phách.

Tư Đồ Cảnh Hạo nhìn nụ cười trên gương mặt Tư Đồ Cảnh Diễn, hàng lông mày nhíu chặt lại, "Cảnh Diễn huynh gạt đệ."

Tư Đồ Cảnh Diễn tựa hồ thật không ngờ đệ đệ luôn vô cùng đơn thuần này lại xem thấu tâm tư hắn, không khỏi nhíu mày, nhìn Tư Đồ Cảnh Hạo.

Hàng lông mi xinh đẹp của Tư Đồ Cảnh Hạo chớp lên, biểu cảm thành thật nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, mỉm cười. Trong nụ cười ấy lại mang theo mấy phần lo lắng, "Mặc dù nhìn như rất tự tin, thế nhưng sự sầu lo sâu trong mắt Cảnh Diễn huynh đệ vẫn nhìn thấy."

Thẩm Thiển Mạch nghe được lời Tư Đồ Cảnh Hạo, cũng nhíu mày. Nàng đã nói, Tư Đồ Cảnh Hạo tuyệt đối không phải một người thiếu nhạy bén. Mặc dù tâm tư có chút đơn thuần, nhưng tâm tư của hắn rất tinh tế.

"Thật không ngờ năng lực quan sát của Cảnh Hạo lại tốt như vậy." Tư Đồ Cảnh Diễn mỉm cười tán thưởng. Tâm tư của hắn cho tới bây giờ không có người nào có thể nhìn thấu, chuyện mà hắn cố tình lừa gạt cũng chưa từng có ai có thể thấy được. Thẩm Thiển Mạch có thể nhìn ra, là bởi vì hắn với nàng tâm linh tương thông, hiểu rất rõ đối phương, có những thứ không nhìn được nhưng có thể cảm giác được.

Thế nhưng Tư Đồ Cảnh Hạo lại chỉ từ nét mặt mà đoán ra tâm tư của hắn, thực khiến hắn ngạc nhiên. Vẫn cho rằng đệ đệ sống dưới sự bảo vệ của hắn sẽ đơn thuần không hiểu gì cả, lại thật không ngờ, người đệ đệ ấy lại thông tuệ đến vậy.

"Cảnh Hạo kỳ thực rất thông tuệ. Chỉ là hắn không muốn tính toán với người mà thôi." Sênh Ca nói thay Tư Đồ Cảnh Hạo, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa đi vài phần, trong giọng nói thậm chí có thêm sự cưng chiều như có như không.

"Như vậy, thời gian ca ca không ở đây, đệ hãy bảo vệ tốt bản thân." Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn Tư Đồ Cảnh Hạo, tươi cười, lấy thái độ huynh trưởng dặn dò.

Tư Đồ Cảnh Hạo yên lặng gật đầu. Hắn không nên lúc nào cũng sống dưới sự bảo vệ của Tư Đồ Cảnh Diễn, hắn muốn học cách bảo vệ mình, không muốn tăng thêm gánh nặng cho Tư Đồ Cảnh Diễn.

"Thanh Tùng và Hồng Cúc* sẽ đi theo chúng ta, có chuyện gì thì liên lạc với Thanh Trúc." Tư Đồ Cảnh Diễn cầm lệnh bài Mị Huyết Lâu giao cho Tư Đồ Cảnh Hạo. Có lẽ đã tới lúc hắn dành cho đệ đệ một vùng bầu trời để phát triển rồi. Thời gian hắn không ở đây Thiên Mạc hẳn sẽ không có chuyện gì, sở dĩ hắn giao cái này cho Tư Đồ Cảnh Hạo, là vì muốn Tư Đồ Cảnh Hạo có được một cơ hội lịch luyện. …ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜

(*tác giả viết là Hồng Mai nhưng Hồng Mai đã hi sinh vì TDCH nên mình nghĩ đây là Hồng Cúc)

"Thời gian này không biết Hồng Mai cô nương đã đi đâu?" Tư Đồ Cảnh Hạo nhíu mày hỏi. Trước kia Hồng Mai phụ trách bảo hộ hắn, mặc dù hắn không có ý nghĩ gì khác với Hồng Mai, thế nhưng từ khi độc của hắn được giải trừ thì Hồng Mai cũng biến mất. Hắn vốn tưởng rằng Hồng Mai được phái đi làm nhiệm vụ khác, thế nhưng vừa nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nhắc tới Mị Huyết Lâu mà lại không có nói tới Hồng Mai, không khỏi hiếu kỳ.

Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn lướt qua sự bất đắc dĩ, cực lực khắc chế tâm tình, thở dài, "Hồng Mai đã rời khỏi Mị Huyết Lâu. Nàng ta nói nàng ta có chuyện cần làm."

Tư Đồ Cảnh Hạo nghe xong, cho rằng sự bất đắc dĩ và tiếc hận hiện lên trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn là do Hồng Mai đã rời khỏi Mị Huyết Lâu, cũng không có suy nghĩ tỉ mỉ gì nhiều, vừa cười vừa nói, "Có thể làm việc mình thích cũng thật là chuyện tốt. Cảnh Diễn huynh cũng đừng tiếc hận."

"Ừ. Bọn ta còn phải chuẩn bị tới Nam Thành, đi trước." Tư Đồ Cảnh Diễn thu liễm ánh mắt, vùi lấp tâm tình vào sâu trong đôi mắt đen.

Ra khỏi Cầu Phúc Cung, Thẩm Thiển Mạch khẽ thở dài một hơi. Dựa theo ý của Hồng Mai, bọn họ cũng không nói cho Tư Đồ Cảnh Hạo biết chuyện Hồng Mai liều mình cứu hắn, mà Tư Đồ Cảnh Hạo cũng cho rằng Hồng Mai rời khỏi Mị Huyết Lâu đi làm chuyện mình muốn làm, như vậy cũng là chuyện tốt.

Nếu đã không cách nào thay đổi, cần gì phải thêm hai người thống khổ nữa.

"Hồng Mai nhìn thấy Cảnh Hạo bây giờ, chắc hẳn sẽ rất vui mừng." Thẩm Thiển Mạch cười bình đạm. Cách làm của Hồng Mai đích thực khiến nàng cảm động sâu sắc, thế nhưng như Hồng Mai đã nói, đây là cuộc sống của nàng, lựa chọn của nàng.

Cặp mắt đen của Tư Đồ Cảnh Diễn như được phủ lên một tầng sương mù, nở nụ cười nhẹ, sự nhẹ nhàng ấy như mang theo sự xót xa và tiếc hận, "Ừ, nhất định."

Nhìn nhau cười, Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn đồng thời nắm chặt tay đối phương.

Có nhiều cặp đôi yêu nhau nhưng lại không thể đến được với nhau, có những người yêu một người lại không nhận được tình yêu của đối phương. Bọn họ có thể gặp nhau rồi yêu nhau, có thể đến được với nhau, thật đúng là không dễ dàng.

Nếu nắm chặt tay nhau, bọn họ tuyệt đối sẽ không buông ra. Bọn họ đều là người như thế, một khi đã quyết sẽ không thay đổi.

Quay lại Như Mộng Hiên.

"Đã chuẩn bị tốt để ứng phó với Nam Cương chưa?" Tư Đồ Cảnh Diễn nhướng mày, yêu thương nhìn Thẩm Thiển Mạch. Ban đầu hắn cưới nàng, là muốn cho nàng vinh quang của Hoàng Hậu, dành cho nàng tất cả tình yêu của hắn. Thế nhưng hôm nay, lại khiến Thẩm Thiển Mạch phải cùng hắn đối mặt với nguy hiểm.

Trong nháy mắt, hắn bắt đầu chán ghét. Thiên hạ với hắn dường như càng trở thành một thứ hư vô mờ mịt. Dường như nguyện vọng đoạt được thiên hạ càng lúc càng mờ nhạt, tựa hồ, Thẩm Thiển Mạch ở bên cạnh hắn, mới là điều hạnh phúc và sung sướng chân thật nhất.

"Phải là Nam Cương chuẩn bị ứng phó với chúng ta cho tốt." Thẩm Thiển Mạch cong môi cười, đôi mắt đen lóe ra tia sáng. Nam Cương nếu dám đối hạ thủ với Thiên Mạc, nàng sẽ khiến Nam Cương biết cái giá của nó. Chưa từng có ai chọc tới Thẩm Thiển Mạch nàng mà không phải trả giá lớn cả.

Tư Đồ Cảnh Diễn cười tà mị, con ngươi lướt qua một tia cuồng ngạo, mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ, lạnh lùng nói, "Đích thực là thế, động tới con dân Thiên Mạc của ta, sẽ biết cái giá phải trả như thế nào!"

"Nam Cương thánh tộc, thật sự cho rằng bản thân mình không gì làm không được?!" Ngữ điệu Thẩm Thiển Mạch mang theo sự tuyệt đối cao cao tại thượng, hồng y yêu dị tung bay trong gió, đan xen cùng bộ đồ đỏ của Tư Đồ Cảnh Diễn, thật hài hòa xứng đôi.

"Mạch Nhi của ta." Tư Đồ Cảnh Diễn nhéo nhéo mũi Thẩm Thiển Mạch, khóe mắt đuôi lông mày đều tràn ngập tiếu ý, bỗng nhiên cười xấu xa, không có ý tốt nói, "Hình như đã lâu rồi không có âu yếm cùng Mạch Nhi."

Thấy được nụ cười mang theo ý xấu của Tư Đồ Cảnh Diễn, sự nghiêm cẩn của Thẩm Thiển Mạch thoáng cái bị sự xấu hổ thay thế, gương mặt đỏ bừng, gắt giọng, "Cảnh Diễn lại lấy ta đùa giỡn rồi."…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜

Tư Đồ Cảnh Diễn kéo lấy Thẩm Thiển Mạch vào lòng, bàn tay vuốt ve lưng Thẩm Thiển Mạch, tựa cằm trên vai nàng, ngửi hương thơm toát ra từ mái tóc nàng, giọng nói khàn khàn mà mị hoặc, "Ta không có nói giỡn đâu."

Thẩm Thiển Mạch cảm giác được nhiệt độ trên người Tư Đồ Cảnh Diễn càng ngày càng cao, bàn tay đang vuốt ve nhẹ nhàng lưng nàng cũng trở thành cái vuốt ve cấp thiết mà bá đạo, ngọn lửa trên mặt càng trở nên rực rỡ.

"Mạch Nhi." Giọng nói Tư Đồ Cảnh Diễn đang mang theo mấy phần sắc dục, ánh mắt mị hoặc nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch.

Thẩm Thiển Mạch nghe tiếng gọi của Tư Đồ Cảnh Diễn, cũng cảm thấy trong ngực như có cái gì trào ra, hô hấp trở nên gấp gáp.

Tư Đồ Cảnh Diễn chậm rãi buông cánh tay ôm Thẩm Thiển Mạch ra, nhìn gương mặt ửng đỏ của nàng. Ngũ quan tinh xảo như ngọc, một thân hồng y càng làm nổi bật sự yêu dị trên người. Gò má vì xấu hổ mà đỏ lên, mang theo sắc thái mê người, tư thái khi khẽ cắn môi càng trêu chọc trái tim hắn.

Cuối cùng không nhịn được mà ngậm lấy đôi môi mềm mại của Thẩm Thiển Mạch, tiếng rên rỉ của nàng liền bị nuốt lấy trong nụ hôn nóng bỏng của Tư Đồ Cảnh Diễn.

Ngay thời điểm hai người đang hôn nhau khó tách ra kia, âm vang bên ngoài lại kinh động tới hai người.

Tư Đồ Cảnh Diễn thẹn quá thành giận nhìn ra cửa, đôi mắt đen lóe lên tia tức giận, buông Thẩm Thiển Mạch ra, Tư Đồ Cảnh Diễn mặt âm trầm nhìn về phía cửa, hỏi, "Chuyện gì!"

"Chủ tử. Có người không rõ danh tính ý đồ muốn lẻn vào Mị Huyết Lâu." Tiếng nói băng lãnh của Thanh Trúc vang lên ngoài cửa, lại mang theo một tia nghi hoặc. Chủ tử sao vậy? Thế nào vô duyên vô cớ tức giận lớn như thế, nghe giọng nói kia, dường như hận không thể băm hắn thành mảnh nhỏ vậy? Hắn có làm chuyện gì chọc giận chủ tử sao?

"Hừ! Nam Cương thánh tộc bản lĩnh cũng không nhỏ!" Tư Đồ Cảnh Diễn vốn bị phá hư chuyện tốt nên trong nội tâm vô cùng căm phẩn, giờ lại nghe được có người muốn lẻn vào Mị Huyết Lâu, không cần suy nghĩ nhiều, cũng biết đó là người của Nam Cương thánh tộc. Chỉ có nhân tài Nam Cương thánh tộc mới có can đảm cùng năng lực như thế.

"Truyền lệnh xuống. Tăng cường phòng vệ ở Mị Huyết Lâu. Ngươi và Hồng Hạnh phải chú ý nhiều hơn. Sắp tới ta sẽ rời khỏi hoàng cung mấy ngày, có chuyện gì thì báo cáo với Tư Đồ Cảnh Hạo." Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng truyền đạt mệnh lệnh. Nam Cương thánh tộc, đây là buộc hắn động thủ, lại dám bắt nạt tới tận cửa hắn ư.

Hồng Hạnh thay thế vị trí Hồng Mai trong tứ đại hộ pháp, cùng Thanh Trúc xử lý việc của Mị Huyết Lâu. Thẩm Thiển Mạch chưa từng gặp Hồng Hạnh, chỉ nghe nói đó là một nữ tử cực kỳ dịu dàng nội liễm.

"Báo cáo với Lục vương gia?" Thanh Trúc tựa hồ có chút kinh ngạc, hỏi ngược lại.

Chủ tử và Lục vương gia quan hệ tốt hắn biết. Lục vương gia tuyệt đối là một người đáng tin, hắn cũng biết. Thế nhưng đây là chuyện về Mị Huyết Lâu, con người Lục vương gia đơn thuần, sao có thể xử lý những chuyện phiền phức như của Mị Huyết Lâu được. Chẳng lẽ hắn nghe lầm?!

"Cứ làm theo lời ta nói!" Trong mắt Tư Đồ Cảnh Diễn lướt qua một tia không vui.

Thanh Trúc đứng ở cửa mãi mà không nghĩ ra, rất là buồn bực. Hắn sao cứ có cảm giác là chủ tử rất tức giận nhỉ?! Hắn có hỏi vấn đề không nên hỏi sao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi