NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC: THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

Lấy uy dọa sợ, bọn họ ngược lại nghe theo.

Vì chuyện này, cũng mệt mỏi chết vài con bồ câu thuần dưỡng cực tốt đưa tin, A Lí đau lòng quá mức.

Đồng thời A Cổ Thái cũng khép lại tin tức tốt, hắn và Hồ Tú Hồng đã nhập môn về kế hoạch Tô Mạt dùng hương liệu tới nghiên cứu mê huyễn dược, lấy được thành tích nho nhỏ.

Đây không thể nghi ngờ là rất phấn chấn lòng người.

Tô Mạt kéo cánh tay Hoàng Phủ Cẩn, hai người ở trong rừng hoa quế từ từ đi, mặc dù sắp kết hôn, hơn nữa hai người ở chung một chỗ cơ hồ như hình với bóng, nhưng nàng vẫn cảm thấy tim đập lợi hại.

Không chỉ là nàng, Hoàng Phủ Cẩn đều cảm thấy cả người buộc được căng lên thấy đau, vừa mừng rỡ gặp phải nàng sớm, lại hối hận gặp phải nàng quá sớm, đưa đến mình đối với nàng vẫn khắc kỷ thủ lễ.

Hai người đi tới đi lui, liền nghe thấy bên cạnh có tiếng hít thở tế vi đè nén, Tô Mạt trong bụng sáng tỏ, liền cùng Hoàng Phủ Cẩn ý bảo, nàng đi hù dọa một chút họ.

Nàng nhẹ nhàng đi tới phía sau hai người, chỉ thấy Thủy Muội cùng Hồ Tú Hồng hai người nằm ở một gốc hoa quế, cắn đầu ngón tay nhìn phía trước mặt.

Tô Mạt giương mắt nhìn qua, thì ra là A Cổ Thái và Hinh Nhi.

Nói là rừng hoa quế, nhưng mà cũng chỉ là mấy hàng cây, hai người kia ở bên ngoài núi giả nói, Tô Hinh nhi đứng ở một gốc hải đường, A Cổ Thái dựa vào núi giả, một bên địa đăng phát ra sắc màu ấm bao phủ bọn họ.

Tuấn nam mỹ nữ, như thi như họa.

Thủy Muội cùng Hồ Tú Hồng hai người cắn đầu ngón tay nhỏ giọng thì thầm.

Tô Mạt nhẹ nhàng hướng về phía cổ họ thổi một hơi, sau đó mau tránh ra.

Thủy Muội một cái giật mình, "Thải Hồng, ta cảm giác lành lạnh."

Thải Hồng đang lườm hai người kia thấy thế, nhỏ giọng nói: "Chớ quấy rầy, ta đều nghe không rõ bọn họ nói gì."

Thủy Muội giật nhẹ ống tay áo của nàng, "Thật, hay là có quỷ thôi."

Thải Hồng cười nhẹ một tiếng, "Tiểu quỷ nhát gan, ngươi chính là quỷ, sợ người ta làm chi?"

Thủy Muội lúc này đột nhiên hỏi "Thải Hồng, ngươi thật không thích A Cổ Thái sao?"

Thải Hồng cứng đờ thân thể, "Ngươi hỏi cái này làm cái gì?" Sau đó hơi lên giọng, "Ta thích hắn thì sao, ta cũng không phải không biết hắn cùng Tô Hinh nhi về điểm này."

Thủy Muội cười cười, dịu dàng nói: "Như vậy cũng tốt, ta còn sợ......"

Thải Hồng thở dài một tiếng, A Cổ Thái nhìn về bên này một cái, Thải Hồng vội lôi kéo Thủy Muội thối lui đến bên trong.

Thủy Muội tiếp tục lầm bầm, "Ngươi và A Cổ Thái ngày ở chung một chỗ, chẳng lẽ cũng chưa có......"

"Này, Thủy Muội tử, ngươi có phải ma chướng hay không? Ta và ngươi cũng ngày ngày ở chung một chỗ, ngươi và A Cổ Thái cũng ngày ngày ở chung một chỗ, vậy ngươi nói, ngươi có phải thích hắn hay không?"

Thủy Muội lập tức phủ nhận, "Ta mới không có đâu."

Thải Hồng hừ một tiếng, "Chính là như vậy."

Ngay sau đó nàng lại bát quái tiến tới bên tai Thủy Muội, "Ngươi nói cho ta biết, ngươi thích người nào? Có phải Tô Việt hay không?"

Thủy Muội lắc đầu lập tức, lắc nhanh như trống lắc, "Ta ai cũng không thích."

Thải Hồng phát ra một tiếng cười như không cười, "Gạt quỷ hả, trong lòng ngươi có người thích, đừng cho là ta không biết, ngươi không phải nói, một ngày nào đó ta cũng biết rõ, chẳng lẽ ngươi không lấy chồng, phải làm gái lỡ thì?"

Thủy Muội hé miệng nhẹ giọng nói: "Tại sao nhất định phải lập gia đình? Ta cảm thấy được như vậy rất tốt. Lại nói, ngươi không phải là còn nói nam nhân có gì tốt, chính ngươi cũng sẽ rất vui vẻ? Vậy ta làm gì không thể."

Thải Hồng vỗ nàng một cái tát, "Nói hưu nói vượn, ta nói là bởi vì ta cá tính, ngươi tính sao? Ngươi nhũn như con chi chi chính là tiểu nha đầu một nhà bên cạnh, ta cho ngươi biết, sớm một chút thu hồi những thứ ngổn ngang kia. Mạt Nhi lợi hại như vậy, còn phải gả người đây. Ngươi có thể lợi hại so với nàng?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi