NỮ NHÂN SAU LƯNG ĐẾ QUỐC: THIÊN TÀI TIỂU VƯƠNG PHI

Hoàng Phủ Giác cụp mắt, nhìn thấy hai má trắng như tuyết của Tô Mạt nổi lên một tầng đỏ ửng, đôi tai xinh xắn cũng giống như được tô điểm thêm lớp son, đáng yêu động lòng người vô cùng.

Trong lòng hắn cũng không biết đang có cảm thụ gì, cho tới bây giờ hắn đều cảm thấy bản thân sẽ không thích ai hết, trong hoàn cảnh phức tạp thâm sâu như vậy, hết thảy đều theo dựa vào lợi ích để làm.

Cho dù là huynh đệ, nhưng tình cảm cũng rất xa cách.

Hắn sao có thể dễ dàng dốc lòng với người khác đây?

Người thích hắn rất nhiều, nhưng hắn không có tinh lực cũng như kiên nhẫn để tiếp nhận hoặc tìm hiểu.

Hắn không có thời gian, cũng không cho bản thân phóng túng.

Thậm chí đã nghĩ, giống kiểu người như hắn bề ngoài ôn nhuận nội tâm cứng cỏi, sẽ không dễ dàng yêu ai.

Nếu muốn yêu, có lẽ cần phải trải qua cái gì như : cùng chung hoạn nạn, sinh tử tương giao mới có thể.

Nhưng hắn không hiểu nổi, vì sao không có long trời lở đất, không có sông cạn đá mòn, hắn cứ như vậy giữ gìn một túi hà bao của một nữ tử, từng chút từng chút một bị luân hãm trong chính trái tim của mình?

Hắn thậm chí có những lúc thức thâu đêm không ngủ để mổ xẻ nội tâm của mình, suy nghĩ điều mà hắn muốn đạt được nhất ......

Cân nhắc sự thắng lợi của chính mình khă năng......

Hắn cảm thấy mình đang theo xu hướng không khống chế được bản thân, cần một cái nắp với sức mạnh cực lớn mới nhốt lại được.

Vì thế, khi cái nắp này xuất hiện, lại khiến trái tim hắn chua xót như vậy.

Chờ đợi một nữ hài tử lớn lên, nhìn nàng từng chút một biến hóa, đó là một loại hưởng thụ cũng là một loại hạnh phúc.

Cẩn thận ngẫm lại, vài năm nay, kỳ thật thời gian mình ở bên nàng ấy còn nhiều hơn cả nhị ca, nhưng vì sao, người nàng ấy thích lại là nhị ca?

Chẳng lẽ là bởi vì mình không tốt bằng nhị ca?

Hay là nhị ca gặp gỡ nàng trước?

Hoặc là bởi vì nàng quá chung tình, quá cố chấp? Đã nhận định nhị ca là của mình, sẽ không chịu cho người khác gì bất kì cơ hội nào?

Nha đầu Kim Kết nghe xong, tránh ở một bên cười ha ha.

Lưu Ngọc truyền xong tin tức lập tức trở lại ngự thư phòng.

Hoàng Phủ Giác cười gượng, ánh mắt uể oải, “Chúc mừng Mạt nhi.”

Tô Mạt hiện ra thần sắc thẹn thùng khó có được, mím môi,“Ngũ Ca không được trêu ghẹo người ta!”

Nói xong, nàng quay đầu chạy đi, tụa trên thành cầu, đứng nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước ngây ngốc cười.

Tựa hồ nhìn thấy cảnh tượng Hoàng Phủ Cẩn đuổi hết mọi người ra khỏi phòng, ngồi ngay ngắn ở giữa án thư, hai má ửng hồng, vắt óc từng câu chữ, tự mình mài mực viết tấu chương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi