NỮ NHỊ ĐẠI TÁC CHIẾN


Mắt thấy Chu Vân Vân nhìn nàng trái phải, mặt lộ vẻ không đành lòng, nhưng vẫn ngại với mệnh lệnh của tên "Chưởng môn vô lương ngược đãi nhi đồng" Long Kiểu Nguyệt, chỉ đành thối lui qua một bên.

Long Kiểu Nguyệt núp phía sau cây ngô đồng, thấy Chu Vân Vân dù lui lại hai ba bước lại vẫn không đi, muốn chờ xem tiểu Công Chúa làm thế nào bê thùng nước từ bậc thang đá thứ chín ngàn chín trăm chín mươi chín lên Phù Vân Điện.
Bạch Lộ cắn chặt quai hàm, tiến lên, xắn tay áo.
Nàng đem hai tay đặt lên thùng gỗ, cắn răng dùng sức nhấc lên.
Thùng gỗ không hề nhúc nhích.
Nàng đành phải buông, lại dồn sức tóm lấy thùng gỗ, dùng hết sức từ lúc bú tí mẹ, thùng gỗ kia cao bằng một nửa nàng, bên trong chứa đầy nước, nàng dù cắn chặt hàm răng sữa, dùng hết sức lực từ lúc bú sữa mẹ cũng không lay động nổi nó.
Long Kiểu Nguyệt nép sau cây ngô đồng, nhìn tiểu Công Chúa nghẹn khuất, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Biết khó chưa, biết cách Tần Cúc Cự ta đây bẫy người chưa, biết vào Tiên Xu Phong của ta cũng không dễ dàng như vậy đi? Mau, mau xuống núi thôi, mau trở về hoàng cung của ngươi, bằng quang hoàn huyễn khốc chói loá chọc mù mắt người của nữ chủ ngươi, một tá soái ca mĩ nam đang chờ quỳ gối dưới váy ngươi đó, ngươi rảnh rỗi không có chuyện gì chạy lên Trường Lưu dính lấy ta làm gì, ta cũng biết thời điểm quang hoàn kia của ngươi toàn bộ khai hoả, tất cả động vật giống cái còn sống bên người ngươi đều sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của đám nam phụ rồi.
Dù cho hiện tại nam chủ đã thoát khỏi vận mệnh hắc hoá, ở Tây Bắc Tề Vân phủ tiền đồ thăng tiến rất nhanh, nam tam Lăng Vân Tiêu lại không coi trọng ngươi, nhưng tốt xấu gì nam nhị còn ở đây, đám nam phối tiềm ẩn đều thuộc dạng người trước ngã xuống, người sau tiến lên, ùn ùn không dứt! Không chừng ngày nào đó nhảy ra một tên nam phụ lợi hại, vì thể hiện sự cuồng dại với ngươi, lại nghe nói ngươi từng thổ lộ thích ta, nhất thời lửa giận bốc lên, mặc kệ đó có phải là lời nói đùa của hài tử hay không, liền lau đao tới chém ta, kia bản Cúc Cự chẳng phải khóc cũng không tìm được chỗ khóc à.
Tiểu Công Chúa nghẹn đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, dùng hết khí lực toàn thân cả nửa ngày, thùng gỗ kia vẫn vô tình đứng đó, nước lạnh nặng trịch ở trong thùng, ngay cả một tia gợn sóng cũng không mảy may xuất hiện.
Long Kiểu Nguyệt núp sau cây ngô đồng, đột nhiên liền cảm thấy là lạ, không đúng nha, nam nhị Nguyên Trùng Dương đi nơi nào rồi? Từ khi nàng về Trường Lưu cũng không thấy Nguyên Trùng Dương, phải biết ở trong nguyên tác, khi Nguyên Trùng Dương cùng tên Ma tôn bị bệnh đau mắt Lăng Vân Tiêu tranh đoạt thân phận nam nhị gần sát với danh hiệu nam chủ, Nguyên Trùng Dương lấy lý do "Ta cả ngày đi theo bên cạnh Công Chúa, tận tâm tẫn trách xuất sinh nhập tử cúc cung tận tuỵ, khi tiểu Công Chúa bị thương chịu khổ, xin hỏi các hạ tiêu dao khoái hoạt ở đâu", quyết đoán đem cái tên Lăng Vân Tiêu cả ngày phóng đãng bất kham chẳng bao giờ thấy bóng dáng kia đạp xuống một bậc.
Nay nam nhị đâu, không đi kè kè bảo vệ tiểu công chúa nữ chủ của mình, chạy đi nơi nào rồi?
Ôi chao! Bây giờ còn nghĩ cái tên Nguyên Trùng Dương kia làm chi, ta hiện tại cứ tập trung xem tiểu Công Chúa muốn làm thế nào để biểu hiện sự cứng cỏi ương ngạnh dũng cảm đặc trưng của một nữ chủ đi đã!
Hừ, bản Cúc Cự không tin ngươi còn có thể có biện pháp nào nhấc thùng nước này lên Phù Vân Điện.
Bạch Lộ dùng hết khí lực cũng không nhấc nổi thùng gỗ.
Chu Vân Vân ở bên sườn, cũng giương mắt nhìn. Nàng không thể đi lên giúp nữ hài kia, tuy vị tiểu thư hoàn khố cuồng ngược đãi nhi đồng Long Kiểu Nguyệt kia không phải Phong chủ danh chính ngôn thuận của Tiên Xu Phong, nhưng dù sao nàng ta vẫn là Chưởng môn, dù thế nào mình cũng không thể vi phạm mệnh lệnh mà chính miệng nàng ta đã nói ra.
Long Kiểu Nguyệt ôm cánh tay, mặt tiểu Công Chúa đỏ lên, dùng tay đẩy nửa ngày, thùng nước vẫn không chút sứt mẻ, như thể mọc rễ.
Nàng buông thùng, uỷ uỷ khuất khuất giang tay, hai cánh tay nhỏ bé cốt nhục mềm mại trắng như ngọc, nay đã bị siết đến đỏ bừng.
Chu Vân Vân đứng bên mà đau lòng không thở nổi, châm ngòi thổi gió nói: "Tiểu sư muội, ngươi đâu cần bằng giá nào cũng phải bái vào làm thủ hạ của Chưởng Môn kia chứ, trên Trường Lưu trừ Tiên Xu Phong ra, Hoán Kiếm Thai, Linh Thú Phong, cái nào không phải chỗ tốt có thể đi chứ? Nếu không thì, tuy Thánh Tôn hơi dữ, nhưng tốt xấu cũng là người đứng đầu Trường Lưu, nếu ngươi muốn bái vào làm môn hạ của ngài ấy............"
Bạch Lộ quay đầu, uỷ uỷ khuất khuất hàm chứa nước mắt: "Bạch Lộ muốn bái vào làm môn hạ của Long tỷ tỷ cơ. Trên đường đi Bạch Lộ đã nghĩ lâu thiệt lâu, đây là khảo hạch thí luyện mà sư phó đưa cho Bạch Lộ, Bạch Lộ nhất định sẽ làm được."
Tuy lời nói thế, nàng cũng đối với thùng nước kia phát sầu, quay đầu đi, khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện thiệt nhiều nếp nhăn, tràn đầy u ám.
Long Kiểu Nguyệt nhìn đôi mắt to ướt sũng tuỳ thời có thể nhỏ nước, đáng yêu đến cào lòng người ngứa ngáy của Bạch Lộ, thầm nghĩ ôm ngực rút lui. Nghiệp chướng ah, Tần Cúc Cự ta thật là tạo nghiệp mà! Nhỏ như vậy, tiểu công chúa khả ái đến thế ta cũng có thể hạ thủ được! Bản Cúc Cự còn có chút nhân tính nào không đây!
Nhưng oán thầm thì oán thầm, đồng tình thì đồng tình, Long Kiểu Nguyệt vẫn thành thành thật thật núp sau gốc cây, nhìn tiểu Công Chú rốt cục định làm gì.
Tiểu Công Chúa phát sầu với thùng nước kia, Long Kiểu Nguyệt lặng yên lẩm bẩm: "Mau xuống núi đi thôi, đừng nói đứa nhóc như cưng, dù cho để chính bản Cúc Cự ta tự mình đến, ta cũng chưa chắc có thể bê thùng nước đó lên Phù Vân Điện."
Ai bảo tiểu Công Chúa ngây thơ quá, lòng tràn đầy vui mừng đáp ứng, ai mà ngờ Long Kiểu Nguyệt là cái đứa đào hố người như thế. Nâng thùng gỗ này lên Phù Vân Điện, là một việc tay chân mệt nhọc thực sự, có thể nói khó hơn nhiều so với trò thú luyện can đảm, đối kháng với ma thú của Trường Lưu.
Tiểu Công Chúa sầu mi khổ kiếm nhìn chằm chằm thùng nước, lại ngẩng đầu nhìn cầu thang cao ngất kéo dài thẳng đến tận trời. Nàng nhìn bậc thang dài không thấy cuối, hai hàng lông mi khả ái buông rủ xuống.
Bạch Lộ nhìn về phía Chu Vân Vân, Chu Vân Vân nghĩ nàng tỏ ý muốn xin mình giúp đỡ, liền vội vàng giật mình hỏi: "Làm sao thế, tiểu sư muội?"
Bạch Lộ đáng thương nói: "Nếu Bạch Lộ thực sự có thể nâng thùng gỗ này lên Phù Vân Điện, sư phó sẽ thu ta làm đệ tử sao?"
Long Kiểu Nguyệt vừa nghe được ngữ khí của Bạch Lộ, trong lòng thầm chửi một tiếng, tiểu loli này không phải thật sự nghĩ ra được biện pháp gì đó chứ?
Không thể nào, bản Cúc Cự kiến thức rộng rãi đến thế cũng không biết một người ngay cả thùng gỗ chứa nước cũng không làm lung lay được một cái như ngươi sẽ làm cách nào nhấc nó bước qua chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc cầu thang lên Phù Vân Điện.
Ngươi chắc không phải đột ngột bùng phát sức lực hơn cả tráng hán đấy chứ?
Chu Vân Vân gật gật đầu khẳng định: "Đó là chuyện đương nhiên, Long Chưởng Môn tốt xấu gì cũng là Chưởng môn một phái của Trường Lưu, lại là tiểu thư của Long Đình thế gia, đương nhiên một lời nói ra, tứ mã nan truy, sao có thể lật lọng với ngươi chứ?"
Long Kiểu Nguyệt trong lòng yên lặng thầm phỉ nhổ, ngươi nói cứ như thể hiểu ta lắm không bằng.
Tiểu Bạch Lộ siết chặt nắm đấm, thoả thuê mãn nguyện nói: "Bạch Lộ đã biết, Bạch Lộ nhất định sẽ không để sư phó thất vọng!"
Ngươi biết? Ngươi thì biết cái gì, ngươi không biết ngươi bê thùng nước này lên tới Phù Vân Điện mới sẽ khiến ta thất vọng sao!
Chu Vân Vân cũng vẻ mặt mộng bức hỏi lại: "Làm sao thế, thùng nước này, ngươi nghĩ ra biện pháp gì để nâng lên rồi sao?"
Bạch Lộ ưỡn bộ ngực nho nhỏ, nắm tay nói: "Bạch Lộ khí lực không đủ, không nâng nổi thùng nước, nhưng Bạch Lộ có chân, Bạch Lộ có thể đem nước trong thùng chia thành mấy chậu nhỏ, rồi bưng từng chậu từng chậu lên."
Long Kiểu Nguyệt thiếu chút nữa nhảy cà tưng lùi về sau ba bước. Trong nháy mắt, nàng quả thực nghĩ Bạch Lộ được Einstein nhập vào người! Biện pháp này, ngay cả Long Kiểu Nguyệt nàng cũng chưa nghĩ tới!
Chu Vân Vân kích động hô: "Tiểu sư muội thật thông minh!"
Bạch Lộ ngượng ngùng nheo đôi mắt như vầng trăng non, cười ngọt ngào: "Không có, chỉ là lần trước khi Bạch Lộ ở trong cung, có sứ Tây Phiên tiến cống mấy đầu chim sơn ca. Phụ hoàng muốn biết một con chim sơn ca nặng bao nhiêu, nhưng lại không muốn làm nó bị thương. Trong cung có mưu sĩ yết kiến, nói tạo ra một cán cân linh hoạt, để một con chim và mấy chiếc lông vũ đặt tại hai đầu cân, để tính ra trọng lượng của cả chim và lông chim. Lại dùng số lông chim này nhân lên mấy lần, kêu là trọng lượng, rồi lại trừ bội số nguyên bản của số lông chim nguyên bản, sẽ ra trọng lượng của chim sơn ca. Bạch Lộ chỉ vô tình thấy qua, học rồi giờ vận dụng. Đây chỉ là do Bạch Lộ đầu cơ trục lợi, không coi là Bạch Lộ thông minh."
(*Editor: đừng hỏi tui cái đoạn tính toán cân nặng lông chim trên là sao, tui cũng ko hiểu cho lắm)
Chu Vân Vân tiếp tục tán thưởng nói: "Làm sao lại không thông minh chứ, tiểu sư muội nhà chúng ta vừa thông minh vừa đáng yêu."
Bạch Lộ ngượng ngùng đỏ mặt, thanh âm ngọt ngào làm cho thân thể lâng lâng nhẹ đi một nửa: "Kia Chu tỷ tỷ có thể giúp Bạch Lộ tìm một cái xô nhỏ không, Bạch Lộ mong sớm hoàn thành nhiệm vụ của sư phó sớm một chút, sư phó cũng sẽ cao hứng."
Chu Vân Vân được gọi một tiếng "Chu tỷ tỷ", vui vẻ phấn chấn thay nàng đi tìm cái xô nhỏ, chạy nhanh như chớp. Long Kiểu Nguyệt chứng kiến, tâm nhủ thầm, mọi khi bản Cúc Cự gọi ngươi làm chuyện gì, thật sự kì kèo lải nhải, nay tiểu Công Chúa chỉ tuỳ tiện nói một câu đã như thể ăn mật, chạy còn nhanh hơn bị quỷ đuổi.
Chờ Chu Vân Vân cầm thùng nhỏ đến, Bạch Lộ cầm nó, dưới sự giúp đỡ của Chu Vân Vân, cẩn thận xách thùng nhỏ, đổ nước ra. Nàng cầm thùng gỗ rõ ràng nhỏ hơn kia, kiên quyết hiện lên mặt, chậm rãi bước lên bậc thang thứ nhất.
Cầu thang đá vẫn thông hướng Phù Vân Điện ẩn dật trong mây, Long Kiểu Nguyệt đưa tay đỡ trán, nhìn cầu thang xa xa không thấy cuối giấu trong mây mù, thở dài.
Dù ngươi có nghĩ ra biện pháp thì sao chứ, chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc, ngươi định năm nào tháng nào mới có thể đi đến cuối.
Cho dù có thể đi đến cuối, nước trong thùng gỗ này ít nhất cũng phải chia ra làm bảy tám thùng nhỏ. Nếu Bạch Lộ thật sự có thể lên đến Phù Vân Điện, kia nàng còn phải lại đi xuống dưới rồi đi lên mấy lượt nữa.
Ai sẽ chịu được gian khổ như thế? Có phải Long Kiểu Nguyệt nàng quá đáng quá không? Lại đưa ra một yêu cầu tàn khốc đến thế với một hài tử?
Bản Cúc Cự quả thực là biến thái mà!
Nhưng tốt xấu gì cũng đã nói ra miệng rồi. Một lời nói ra, bốn ngựa khó đuổi kịp, chẳng lẽ bây giờ nàng còn có thể bay đến trước mặt Bạch Lộ, nói thôi khỏi, ta đổi cho ngươi một cái thí luyện khảo hạch khác?
Long Kiểu Nguyệt đầu to như cái đấu, nhìn thân ảnh nho nhỏ kia, tay xách thùng gỗ nhỏ, gian nan nâng chân, bước từng bước lên bậc thang đá, cố hết sức đi tới trên Thiên Chi Giai.
Tiểu Bạch Lộ dưới yêu cầu biến thái của Long Kiểu Nguyệt, mỗi ngày tân tân khổ khổ nâng thùng nước, cắn răng đi lên Phù Vân Điện.
Thiên Chi Giai có chín ngàn chín trăm chín mươi chín bước, cứ dựa theo tốc độ tay chân ngắn ngủn của nàng ấy, Long Kiểu Nguyệt cảm thấy, không mất nửa năm hay năm tháng thì không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Mỗi ngày Chu Vân Vân đều đến xem Bạch Lộ, chân đạp tiên kiếm dẫn theo cà men, nhân tiện thay nàng oán giận một phen yêu cầu này của Long Chưởng Môn kỳ cục đến cỡ nào.
Kỳ thật Chu Vân Vân mang theo cà men thật sự là làm điều thừa. Dù sao cũng là tiểu Công Chúa của nhân hoàng tộc, Trường Lưu vì muốn biểu đạt cho hoàng tộc thấy sự coi trọng đối với tiểu Công Chúa, vừa đợi tiểu Công Chúa lên bái nhập Trường Lưu ngày đầu tiên đã cho nàng ăn một viên kim đan rồi. Tiểu Công Chúa tự thân cũng có chút tu vi, ăn kim đan vào, trực tiếp liền tích cốc, vào kim đan tiền kỳ. Nàng làm sao còn cần Chu Vân Vân này rảnh rỗi hết chuyện đến hiến ân cần, bưng nước trái cây thanh thuỷ ở căn tin Trường Lưu tới chứ!
Long Kiểu Nguyệt hâm mộ đến ngứa răng, nghĩ đến Long Đình là thế gia lớn đến thế, cũng không thấy lấy ra được cái loại kim đan phi thăng gì cho vị tiểu thư duy nhất là nàng đây. Loại kim đan đó là do Thánh Tôn cơ duyên xảo hợp mới có được, mặc dù không có tác dụng gì lớn, nhưng ăn vào rồi sau đó sẽ không cần ăn ngũ cốc nữa, đối với Long Kiểu Nguyệt mà nói, này qua thực là bảo vật chung cực trực tiếp bay qua đỉnh kim tự tháp nhu cầu.
Long Kiểu Nguyệt tu luyện tích cốc, nhưng là thật sự phải nhịn đói luyện thành!
Không hổ là nữ chủ, giai đoạn tích cốc khó chịu đựng nhất đối với người tu tiên, liền chỉ cần một viên kim đan trôi vào miệng, viu một tiếng liền qua, đây thật đúng là ân sủng mà thường nhân hâm mộ cũng không hâm mộ được.
Bất quá Chu Vân Vân mỗi ngày đi lên nói nhảm với tiểu sư muội, chân đạp tiên kiếm nhìn tiểu sư muội sách một thùng gỗ nhỏ. Nàng đi lên một bậc, tiên kiếm dưới chân Chu Vân Vân liền bay lên một chút.
Long Kiểu Nguyệt gần đây hái được một phiến lá cây xanh biếc, dùng lá cây che dấu thân hình của mình, dùng thuật cưỡi mây nổi trên thềm đá bên cạnh tiểu Bạch Lộ.
Lại nói chiêu thức "một chiếc lá che không thấy Thái Sơn" này vẫn là do mấy ngày trước Thu Minh Uyên dạy nàng. Từ sau khi Thu ca ở dưới Tây Phong Đàm được nàng cơ trí không tiếc hi sinh cứu vớt, lại bởi vì đã không còn chức vụ Thế Tôn, cả ngày nhàn đến phát hoảng, còn tìm nàng luận bàn công phu.
Kỳ thật cũng không xem như luận bàn công phu, chính là có lẽ Thu ca cảm thấy Long Kiểu Nguyệt lên núi lâu thế rồi, trừ [Cửu thiên dẫn lôi quyết] của Long Đình, cùng ngự kiếm thuật ra, Trường Lưu bọn họ cũng chưa dạy nàng cái gì, trong lòng thật sự có chút băn khoăn, liền nương cớ luận bàn đến trao tặng cho nàng pháp thuật Trường Lưu.
Mới đầu, Bạch Lộ xách theo thùng kia thở hồng hộc bước lên trên, cánh tay nhỏ bé dùng sức, bàn tay bị banh đến đỏ bừng. Long Kiểu Nguyệt hái một phiến lá cây, liếc ngang rồi ném ra xa, sau đó đạp lên mây trên thềm đá.
Mỗi bậc cầu thang đều là phi thạch trôi lơ lửng giữa không trung, dưới mỗi bậc đều là vực sâu khiến người ta choáng váng. Long Kiểu Nguyệt phiêu bên cạnh thềm đá, tiểu Công Chúa liền ôm thùng gỗ nhỏ, chuyên tâm bước tiếp.
Long Kiểu Nguyệt trái phải nhìn nàng, tiểu Công Chúa như phát giác cái gì, đột nhiên quay đầu qua phía nàng.
Long Kiểu Nguyệt đã cùng mây bay bên người hoà hợp thành một thể, chướng nhãn pháp kia tuy mới học không lâu, nhưng cũng tự tin có thể lừa gạt người thường, huống chi một đứa nhóc con như vậy.
Tiểu Công Chúa nghiêng nghiêng đầu, chớp chớp mắt với nàng.
Long Kiểu Nguyệt vẫn không nhúc nhích, đứng trên mây, trong lòng mặc niệm "không thấy ta không nhìn thấy ta không nhìn thấy ta."
Bạch Lộ đứng trên bậc thang đá, bốn phía đều là phù vân trôi nổi, dưới chân trừ thềm đá ra là vạn trượng trời cao. Nàng buông thùng gỗ, đôi mắt to ướt sũng chớp động: "Sư phó?"
Long Kiểu Nguyệt ngây ngẩn cả người.
Má nó! Sao lại quên mất chuyện đó! Nàng ta có "việt quang chi đồng", ngươi còn đòi che mắt, che mắt cái lông ý! Chướng nhãn pháp đối với nàng ấy căn bản vô dụng mà!
Tuy rằng bị nhìn thấu, nhưng Long Kiểu Nguyệt vẫn không nhúc nhích, làm bộ mình là không khí. Tiểu Công Chúa! Ngươi nhìn lầm rồi! Ta không phải sư phó, ta chỉ là một đám mây, thật đó!
Gió gào thét bắt đầu khởi động phía dưới thềm đá dưới lòng bàn chân Bạch Lộ, từng đám mây trắng noãn không tỳ vết trôi lơ lửng bốn phía. Bạch Lộ buông thùng gỗ, nhìn biểu tình tỏ vẻ "đừng nhìn ta đừng nhìn ta, ta là đám mây ta là đám mây" của Long Kiểu Nguyệt, tức giận đến bặm môi, trong mắt toát lên không vui.
Sư phó làm gì thế, lên đây còn làm bộ bất động, nàng ấy bị định trụ*, hay cố ý muốn doạ ta sợ?
(*kiểu bị điểm huyệt hay thi pháp khiến người ta không cử động được)
Bạch Lộ đi đến ven bậc thang đá, phía dưới là vực sâu vạn trượng, mây trắng trôi nổi giống như tuyết hoa, lả tả du động bên người nàng.
Long Kiểu Nguyệt vừa định chỉ cần mình không phản ứng, Bạch Lộ cũng không có biện pháp nào, không ngờ Bạch Lộ đi đến bên bờ vực thẳm, lại cứ thế thả người nhảy xuống.
Long Kiểu Nguyệt sợ tới mức trái tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài. Cục bột này gan quá, thế mà bất chấp khoảng không vạn lí bên dưới, nhẹ nhàng từ trên thang đá, thẳng tắp nhảy về phía Long Kiểu Nguyệt!
Tổ tông! Ngươi muốn làm gì! Ngươi không sợ ngã chết à!
Long Kiểu Nguyệt sợ tới mức vèo một cái phi tới trước, vội vàng tiếp được tiểu tổ tông giáng từ trên trời xuống. Vào tay là cục bột nho nhỏ mềm mại ấm áp khả ái, nhẹ như lông vũ. Bạch Lộ nằm trong lòng nàng, giang tay vươn người, vòng lên cổ nàng, vừa ôm vừa hừ một cái: "Sư phó hư! Vì cái gì ở bên cạnh nhìn Bạch Lộ, còn không chịu nói chuyện với Bạch Lộ!"
Trái tim nho nhỏ của Long Kiểu Nguyệt thiếu chút nữa bị nàng doạ sợ tới mức phá ổ mà ra, đón được nàng vào lòng rồi, vẫn sợ hãi không nhẹ. Tiểu gia hoả này cũng chưa học phương pháp ngự không, nếu không tiếp được Bạch Lộ, hoặc thất thần vồ hụt, kia chẳng phải nàng sẽ ngã xuống từ khoảng không vạn dặm, trực tiếp biến thành bánh thịt sao?
Long Kiểu Nguyệt thật sự mắng cũng mắng không được. Bạch Lộ nằm trong lòng Long Kiểu Nguyệt, ôm cổ nàng, dùng sức cọ cằm nàng: "Bạch Lộ biết, sư phó nhất định sẽ đến nhìn Bạch Lộ!"
Long Kiểu Nguyệt: "............"
Bạch Lộ lại ngẩng đầu cười ngọt ngào: "Tim sư phó đập nhanh quá."
Đó là bị ngươi doạ, tổ tông.
Long Kiểu Nguyệt đầu đầy hắc tuyến cưỡi mây bay qua, đem Bạch Lộ trong lòng buông xuống, Bạch Lộ vui sướng chỉ thùng gỗ nhỏ, vui mừng nói: "Sư phó, ngươi xem Bạch Lộ nghĩ ra được biện pháp rồi, Bạch Lộ đem nước ở thùng lớn chia ra thành nhiều thùng nhỏ, như vậy Bạch Lộ cho dù không nhấc nổi thùng lớn, cũng có thể đem nước trong thùng lớn chia ra đem lên từng chút một!"
Long Kiểu Nguyệt không yên lòng nói: "Ừ, lợi hại lợi hại, thông minh thông minh."
Nói xong, nàng thần sắc phức tạp nghiêm mặt trách: "Động tác vừa rồi kia của ngươi thật sự rất nguy hiểm, về sau không được làm như vậy."
Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa rồi vui rạo rực còn sáng lạn như hoa hướng dương nở rộ ngày xuân của Bạch Lộ, khi nghe những lời này liền suy sụp, chỉ cúi đầu như cô vợ nhỏ làm sai, dưới làn váy dùng mũi chân nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên bậc thềm đá: "Nhưng sư phó vừa rồi không trả lời Bạch Lộ, Bạch Lộ rất muốn nói chuyện cùng sư phó."
Nàng ngẩng đầu lên, nhỏ giọng vui mừng nói: "Hơn nữa ta biết nhất định sư phó sẽ tiếp được Bạch Lộ."
A! Loại tín nhiệm không có nguyên do hay lí do này! Nữ chủ! Nữ chủ tỷ ah! Ngươi làm ơn đừng nhìn ta như vậy, bản Cúc Cự sẽ không dao động lập trường nguyên bản kiên định đâu!
Long Kiểu Nguyệt trong lòng mềm nhũn, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: "Mặc kệ thế nào, lần sau tuyệt đối không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa!"
Nếu ngươi chết, trước không nói bản Cúc Cự lương tâm sẽ cắn rứt khó qua, mà không chừng nhân hoàng tộc ở hoàng cung còn sẽ ra tay với Long Đình chúng ta nữa!
Bạch Lộ thành thành thật thật gật đầu: "Dạ."
Nhưng nàng vẫn vểnh môi lên nói tiếp: "Kia sư phó cũng phải đáp ứng Bạch Lộ một chuyện."
Uk! Ngươi học được trò cò kè mặc cả từ nơi nào thế! Ngươi vẫn là nữ chủ ngốc bạch ngọt sao! Không phải nói là ngốc bạch ngọt chính tông, không ngọt không lấy tiền à?
Nhìn ánh mắt chờ mong của Bạch Lộ, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nao lòng, Long Kiểu Nguyệt tuy vẫn khắc chế nhủ thầm đừng nhận lời! Nhưng thân thể này vẫn không kiềm được gật gật đầu, mở miệng: "Ngươi nói đi!"
Đồng thời, bàn tay phải tội ác lặng yên nâng lên, lén lút vươn tới khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của tiểu Bạch Lộ, Long Kiểu Nguyệt vội vàng dùng tay trái giữ chặt tay phải, khống chế bàn tay heo không kìm chế được kia, trong lòng quay cuồng quấy phá, thần sắc lại lạnh nhạt.
Không thể! Không thể bị mĩ sắc mê hoặc! Ngươi phải nhớ kỹ! Nàng là nữ chủ!
Bạch Lộ vui vẻ nở nụ cười, trong phút chốc Long Kiểu Nguyệt giống như thấy chùm sáng mười dặm phá tan bầu trời u ám, quang mang thánh khiết như ngọc phủ xuống, làm nàng thiếu chút nữa bị quang hoàn của nữ chủ chấn động đến ngã lăn xuống cầu thang đá.
Bạch Lộ nheo đôi mắt to, như trăng non đầu tháng, lộ ra hai chiếc răng hổ trắng noãn đáng yêu, nửa làm nũng nửa thỉnh cầu nói: "Kia sư phó về sau không được trốn tránh Bạch Lộ, như vừa rồi ấy, không để ý Bạch Lộ, không nói chuyện cùng Bạch Lộ."
Long Kiểu Nguyệt trầm tư.
Bạch Lộ thấy

1 2 »

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi