NỮ NHI LÀ KẺ TỬ THÙ ĐỜI TRƯỚC


Trong phủ Tín vương, Tín vương sờ lên băng vải trắng thấm máu, chỉ chạm nhẹ chút thôi mà đã khiến hắn xuýt xoa vì đau.
“Điện hạ, Đường Hoài Hưng cầu kiến.” Hạ nhân đi vào bẩm báo.
“Được, đến đúng lúc lắm, bản vương đang muốn tìm bọn chúng không ngờ bọn chúng đã tự mò tới cửa rồi!” Khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn, trong mắt toàn là sát ý.
Đường Hoài Hưng thấp thỏm đi vào, vừa trông thấy trán Tín vương cuốn vải trắng, hắn không khỏi rụt cổ lại, trong lòng lo lắng kế hoạch của mình sẽ thất bại.
Nhưng đây là cơ hội duy nhất của hắn, nếu không nắm chắc thì hắn chẳng còn tương lai gì nữa!
“Hắn ta còn dám đến đây ư? Nếu không giao con đĩ Đường Quân Du kia ra đây, bản vương sẽ khiến cả nhà các ngươi vĩnh viễn không được sống yên ổn ở kinh thành! Bản vương nói được làm được!” Hắn nghiên răng nghiến lợi nói.
Trái tim Đường Hoài Hưng thắt lại, thế nhưng vẫn cố gắng tiếp lời: “Lần này điện hạ đã làm quá mức rồi chăng? Xá muội không phải nữ tử phong trần mặc cho người khác khinh bạc, nếu chuyện con bé suýt bị làm nhục ở phủ điện hạ truyền ra ngoài, thanh danh xá muội bị hủy hoại thì cũng thôi, chỉ sợ điện hạ cũng tốt hơn là bao.”
“Ngươi đang uy hiếp bản vương ư?!” Sát ý trên mặt Tín vương ngày càng dày đặc.
“Không dám, thần chỉ ăn ngay nói thật thôi.” Đường Hoài Hưng cố nén nỗi sợ hãi trong lòng và trả lời.
Tín cương cười gằn: “Ngươi muốn thế nào?”
Đường Hoài Hưng hẵng giọng, cố gắng để mình nhìn trông bình tĩnh hơn, sau đó hắn mới nói: ” Cả nhà thần vẫn luôn cúc cung tận tụy với điện hạ, ngài bảo đâu chúng thần đánh đó, tuy thần không có tàn cái gì, nhưng cũng sẵn lòng hiến dâng sức chó ngựa này cho điện hạ.

Nghe nói, trong Hữu Kim ngô vệ còn thiếu một chức trưởng sử trong doanh trại, nay vì cống hiến sức lực cho điện hạ thần nguyện bổ mình vào chỗ thiếu ấy.”
Tín vương vừa nghe đã hiểu ý của hắn, hóa ra hôm nay cái loại không biết trời cao đất dày này tới đây là vì chuyện này.
Hắn giận quá hóa cười: “Được rồi, bản vương đồng ý với ngươi!”
Đường Hoài Hưng không ngờ hắn lại đồng ý nhanh như vậy, hắn ta vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, vội vã khấu đầu lạy: “Đa tạ điện hạ! Xin điện hạ cứ yên tâm, thần chắc chắn sẽ khiến cho Trần phủ phải đích thân đưa xá muội tới đây để bồi tội với điện hạ.”
“Được, bản vương đợi tin tốt của ngươi!” Tín vương cười âm hiểm, nhả ra từng chữ một.
Đường Hoài Hưng bị bao trùm trong trạng thái vui sướng phấn khởi mà hoàn toàn không phát hiện ra sát ý trên người hắn, hắn ta kích động hành rồi rời đi.
“Ngày mai là đại điển sắc lập Thái tử, hiện giờ trên trán điện hạ còn có vết thương……….chẳng lẽ điện hạ cứ thế mà nuốt xuống cục tức này sao?” Người hầu thân tín khẽ nói.
Tín vương cười nhạt: “Dám cả gan uy hiếp bản vương, làm sao bản vương có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn ta được chứ.


Ngươi đi thu xếp ngay, dạy cho hắn ta một bài học để cho hắn ta biết rằng, bản vương di chết nhà bọn họ giống như di chết một con kiến.

Nếu thông mình thì lập tức đưa con đĩ dám đánh bản vương bị thương về đây, nếu không thì!”
Người hầu nghe đến đây thì tự hiểu, hắn lập tức lui xuống đi sắp xếp.
Lại nói đến phu thê Nghiêm Vĩnh Nghiệp, sau khi ký khế ước xong tính về nhà ngay, nào ngờ trời giáng một trận mưa to như trút, làm bọn họ phải tạm thời tránh mưa.
Sau khi mưa nhỏ dần, họ không yên tâm nữ nhi nên vội vàng lên đường về nhà.

Khi xe ngựa rẽ vào con phố phủ  Tín vương, phu thê hai người bị người của Đường Hoài Châu phái đến chặn lại.
Phu thê Nghiêm Vĩnh Nghiệp nghe nói hiện giờ nữ nhi đang ở Đường phủ thì khá là sửng sốt, song cũng không biết phải làm sao.
Tiểu nha đầu vẫn đang bị bệnh, thế mà lại coi thường bệnh tật chạy đi tìm Dao Dao của con bé.
Trong Đường phủ, sau khi Nghiêm Tiểu Ngũ uống thuốc xong thì mơ màng ngủ, Đường Quân Dao nhìn nàng ấy ngủ một lúc rồi dặn Lam Thuần chăm sóc cho nàng ấy thật tốt, sau đó nàng lại đi tìm Đường Hoài Châu để nói cho hắn biết những nghi ngờ của mình về Đường Quân Nhu.
Sau khi nghe xong, Đường Hoài Châu chắp tay đặt trên sách và nói: “Thực ra vừa nãy nghĩ trước nghĩ sau ta cũng nghĩ đến khả năng này rồi.

Chẳng qua là vẫn không dám tin thôi, vì dù sao bọn họ cũng là tỷ muội ruột, có thù sâu oán nặng gì mà có thể khiến nàng ta ra tay độc ác như thế?”
Đường Quân dao cười nhạt: “Huynh đừng có mà coi thường lòng ghen ghét của nữ tử, cũng đừng đánh giá cao tình cảm của tỷ muội bọn họ.”
Đường Hoài Châu trầm mặc một chốc, sau đó nhìn nàng với ánh mắt sâu xa: “Cảm tạ Đường Tam cô nương đã không giết.”
Đời trước hắn giúp phụ thân đối phó với nàng như vậy, vậy mà đời này nàng không hề kiên quyết trả thù mình, ân đức to lớn như thế thật sự làm hắn căm động đến rớt nước mắt.
Đường Quân Dao giật mình, lập tức hiểu ra ý của hắn, không khỏi lườm hắn một cái.
Đường Hoài Châu cười khẽ, đang muốn nói tiếp vài câu, nào ngờ tùy tùng mà hắn sai đi chặn phu thê Nghiêm Vĩnh Nghiệp đã trở về, hắn ta nói đã mời người đến đây, nhưng bây giờ lão gia đã mời Nghiêm tiên sinh đến thư phòng nói chuyện.

Đường Hoài Châu gật đầu tỏ ý đã biết, Đường Quân Dao quay người tiến lên đón tiếp Nghiêm phu nhân Tưởng Thị, sau đó nàng kể lại đầu đuôi ngọn ngành chuyện Nghiêm Tiểu Ngũ dầm mưa đến đây cho nàng ấy nghe.
Tưởng Thị nghe xong sắc mặt tái đi vì sợ hãi, nàng không ngờ mình mới ra ngoài được nửa ngày mà nữ nhi đã gặp phải loại chuyện đáng sợ như vậy.

Ngộ nhỡ người ta biết nữ nhi cũng ở đó vào thời điểm ấy…………
Nàng rùng mình, ngay lập tức quỳ xuống trước người Đường Quân Dao mà không cần suy nghĩ, hành động này đã dọa Nguyễn Thị ở bên cạnh, bà vội vàng đưa tay ra đỡ: “Không được không được, con bé chỉ là vãn bối, không nhận nổi đâu.”
Tưởng Thị được bà khuyên bảo đứng lên, mắt rưng rưng nói: “Thiếp có một thỉnh cầu, khẩn cầu Đường phu nhân và Đường cô nương đồng ý, sau này cả nhà họ Nghiêm nhất định sẽ hậu tạ!”
“Phu nhân muốn để A Vũ tạm thời ở lại đây sao?” Đường Quân Dao hỏi.
Tưởng Thị gật đầu: “Bây giờ phu thê chúng ta không biết rõ chuyện gì đang xảy ra trong phủ Tín vương, vậy nên không dám lấy nữ nhi ra đánh cược.”
Lỡ nữ nhi bị người ta phát hiện ra cũng ở đó vào thời điểm ấy, lúc này con bé mà quay về chẳng phải là dê vào miệng cọp sao?
Nguyễn Thị thở dài nói: ” Như vậy cũng được, phu nhân yên tâm, ta rất yêu mến Tiểu Ngũ và cũng sẽ rất vui nếu con bé có thể ở đây làm bạn với tiểu nữ.”
Tưởng Thị vô cùng biết ơn.
Đường Quân Dao hết sức vui sướng khi Nghiêm Tiểu Ngũ có thể ở lại đây bầu bạn với mình, bởi vì nàng có thể cùng A Vũ nằm trên giường tán dóc như trước đây.

Cảm giác này như được quay lại quá khứ, khi mà các nàng còn như hình với bóng, không rời một bước.
Về chuyện của phủ Tín vương và Trần phủ, vì đã giao cho Đường Hoài Châu nên nàng cũng không để trong lòng nữa, chỉ cách vài ngày lại đến gặp Đường Hoài Châu để hỏi thăm tình hình.
Hôm sau, trong đại điển sắp phong Thái tử, hậu duệ hoàng thất, công khanh thế gia, văn võ cả triều đều có mặt, duy chỉ không thấy bóng dáng của Tín vương.
Trong chốc lát, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đồng thời ai ai cũng cho rằng sự vắng mặt của Tín vương đang thể hiện sự bất mãn vì vuột mất ngôi vị Thái tử, bất mãn với bệ hạ, bất mãn với Thái tử điện hạ.
Hình tượng Tín vương điềm đạm khoan dung trước đây tan tành trong nháy mắt, những triều thần vốn theo đuôi hắn cũng không khỏi suy nghĩ lại lần nữa, người không hiểu tình thế, không biết chừng mực như thế, sau này thật sự có thể trở thành vị vua anh minh được sao?
Bọn họ người nào người nấy đều cảm thấy hổ thẹn, chỉ có thể nói may mà bệ hạ sáng suốt, cuối cùng sắp lập Dự vương làm Thái tử.

Sau khi hay tin, Tín vương tức đến độ mặt mày vặn vẹo, hắn càng thêm hận Đường Quân Du, kẻ đầu sỏ đã tạo ra khốn cục của hắn ngày hôm nay.
Đường Tùng Niên bị Đường Bách Niên chắn ở trước cửa, khi nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Đường Bách Niên, ông không khỏi âm thầm suy đoán mục đích đến đây ông ta, song lại thấy ông ta tiến lên vài bước, ép nhỏ giọng: “Đường Tùng Niên, chuyện của bọn ta và Trần gia không cần ngươi phải xen vào, quản giáo nhi tử của mình cho tốt đi!”
Đường Tùng Niên ung dung nói: “Đại ca đang nói đến chuyện gì vậy?”
“Ngươi đừng có giả vờ giả vịt trước mặt ta, hôm qua ngươi sai Đường Hoài Châu đến Trần phủ thăm dò cái gì? Chẳng lẽ phải ép chết cả nhà ta thì ngươi mới yên lòng sao? Ngươi đừng có tưởng mình có thể một tay che trời, người khác sợ ngươi, chứ ta cóc sợ!” Đường Bách Niên nghiến răng nghiên lợi gằn từng chữ.
“Ngươi không muốn thấy chúng ta sống tốt, không muốn nhìn chúng ta dựa vào phủ Tín vương.

Bây giờ tỏ vẻ quan tâm dò la khắp nơi, chẳng qua là vì các ngươi muốn châm ngòi chia ra quan hệ của chúng ta và phủ Tín vương, ngươi tưởng ta không biết hả?”
Đường Tùng Niên tức quá hóa cười: “Đại ca dạy dỗ chí phải, quả thực là chúng ta nhiều chuyện.”
“Ngươi biết thì tốt, chuyện gì không nên quản thì đừng quản!” Đường Bách Niên cười lạnh, song vẫn kiêng nể thân phận của hắn mà không dám xé rách mặt, chỉ đành hừ lạnh một tiếng, toan quay người rời đi thì bắt gặp Đường Chương Niên đúng lúc đang sang phủ tìm Đường Tùng Niên.
“Đại ca.” Đường Chương Niên có chút bất ngờ, cất tiếng gọi.
Đường Bách Niên nói lấp lửng: “Tuy rằng bên dưới đại thụ có gió mát, nhưng Nhị đệ cũng phải cẩn thận một chút, ngộ nhỡ ngày nào đó đại thụ đổ rồi, bị nó đè lên người cũng bị thương đấy.”
Đường Chương Niên giả vờ nghe không hiểu ý của ông ta, chỉ nở một nụ cười hiền lành.
Đường Bách Niên lại hừ lạnh một tiếng rồi mới phất tay áo rời đi.
Đã bị người đến tận cửa cảnh cáo không được làm việc thừa, Đường Tùng Niên cũng chẳng muốn tự làm mình bẽ mặt, ông lập tức bảo Đường Hoài châu không cần để ý tới chuyện của Đại phòng và Trần phủ, tùy bọn họ muốn làm thế nào thì làm thế đấy.
Đường Hoài Châu đã nghe thấy những lời Đường Bách Niên nói với cha mình, cho dù  Đường Tùng Niên không bảo thì chính hắn cũng sẽ buông tay mặc kệ.
Cũng chẳng phải rảnh rỗi gì cho cam, ai muốn quan tâm đến chuyện không liên quan gì tới mình, đã cố hết sức còn bị người ta ghét.

Dù sao, khuê nữ của mình mà Đại bá không thương không tiếc thì người ngoài còn để ý làm cái gì.
Sáng sớm ngày kế tiếp, tin tức Đường Hoài Hưng cưỡi ngựa té gãy chân truyền đúng lúc Đường Quân Dao đang dạy Nghiêm Tiểu Ngũ đan châu chấu cỏ, xong khi nghe xong nàng có chút ngạc nhiên.
“Đại phu nói tuy chân đã nối lại được, nhưng sau này sẽ bị đi khập khiễng, cơ thể có thương tật thế này, hắn muốn bước vào con đường làm quan cũng khó.” Đường Hoài Châu thương tiếc nói.
Thực ra, trình độ học thức của Đường Hoài Hưng vẫn luôn tốt hơn hắn, nếu hắn ta tĩnh tâm đọc sách, không đi đường ngang ngõ tắt dẫn tới xao nhãng học tập thì lúc này e rằng đã sớm học cao.
Đáng tiếc là hắn ta lại chỉ vì cái lợi trước mắt mà một lòng đi theo đường tắt, vứt bỏ con đường bằng phẳng thích hợp nhất với hắn, cuối cùng suy đồi đến kết cục như vậy, thật sự khiến người ta thổn thức không thôi.
“Ngã gãy chân vào giờ phút quan trọng này bao giờ cũng khiến người ta cảm thấy có chút gì đó vừa khéo.” Sau thoáng đắn đo, Đường Quân Dao nói.
Đường Hoài Châu cười lạnh: “Mặc kệ hắn ta đắc tội ai bị ai báo thù, hay là hắn tự ngã do bất cẩn, dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan tới chúng ta, chúng ta cứ coi như không biết  là được, không Đại bá lại nói chúng ta lo chuyện dư thừa.”

“Huynh nói đúng lắm, chẳng liên quan gì tới chúng ta cả.” Giọng nói của Đường Quân Dao càng thêm hờ hững, nàng toan quay đầu lại để xem Nghiêm Tiểu Ngũ đan châu chấu cỏ thế nào, lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt sáng ngời của cô bé.
“Dao Dao, ngươi giống ca ca của ngươi ghê!” Nghiêm Tiểu Ngũ che miệng cười vui vẻ.
“Giống chỗ nào? “Hai huynh muội đồng thanh nhíu mày rồi đồng thanh nói.
“Như này nè, chính là vẻ mặt này.” Nghiêm Tiểu Ngũ cố ý cụ mặt, bắt chước vẻ mặt thờ ơ nhưng khuôn mặt tròn trịa nhỉ nhắn, đôi mắt đen lúng liếng nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
Đường Quân Dao ‘hí hí’ cười ra tiếng, Đường Hoài Châu cũng bật cười, hắn vội vã khép miệng ho khụ một cái để lấp liếm hành động vừa rồi.
“Thôi thôi, không quậy cùng các muội nữa, ta có hẹn rồi, đi trước đây.” Đường Hoài Châu phủi y bào, đứng dậy rời đi.
Hắn về phòng đổi y bào mặc ra ngoài rồi ra ngoài từ cửa Đông, vào lúc hắn định quay người lên ngựa thì lại bị một người đột nhiên chạy tới bắt lấy cánh tay: “Hoài Châu biểu đệ, cứu với!”
Hắn nhìn kỹ hơn, song không khỏi nhướng mày khi nhận ra người đến chính là Trần Triệu Dũng khiến.
Trần Triệu Dũng hống hoảng nhìn xung quanh rồi kéo hắn sang con hẻm đối diện mà không nói năng gì, Đường Hoài Châu ra hiệu cho thị vệ phía sau để bọn họ không tiến tới ngăn cản.
Hắn để mặc Trần Triệu Dũng kéo mình chạy sâu vào con hẻm, cuối cùng hắn nhìn thấy một nữ tử đang cuộn tròn trên mặt đất ở một góc bị bóng cây che khuất.
Nữ tử nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên với khuôn mặt hoảng loạn, cơ thể càng co vào trong góc, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không muốn, ta không muốn đi, không muốn đi…..”
Đường Quân Du? Đường Hoài Châu vô cùng bất ngờ khi nhận ra nữ tử có đôi mắt hoảng sợ, trạng thái như người điên này chính là Đường Quân Du.
Trần Triệu Dũng quỳ ‘bụp’ xuống chân hắn, không nói hai lời dập đầu liên tục vài cái thật vang: “Trước kia ta đã làm nhiều việc mạo phạm, cầu xin biểu đệ rộng lượng tha thứ cho.

Lầy này xin biểu đệ niệm tình máu mủ ruột thị mà giúp ta…..giúp ta giấu nàng đi, đừng để người khác tìm được.”
Nói đến đây, vành mắt hắn đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Ta biết mình vô dụng bất tài, cái gì cũng không làm được, nhưng dù ta có vô dụng thế nào thì ta cũng không thể trơ mắt nhìn thê tử của mình bị người ta làm nhục.

Bọn họ đều điên rồi, hoàn toàn điên hết rồi, chỉ vì không muốn đắc tội Tín vương mà bọn họ muốn đưa Quân Du đến phủ Tín vương, giao nàng cho tên súc sinh ấy.”
Hắn là kẻ vô tích sự, chẳng làm nên trò trống gì, ở nhà còn phải dựa vào cha nương, căn bản không có ai quan tâm đến suy nghĩ của hắn.

Ngay cả thê tử của mình mà hắn cũng không bảo vệ nổi, chỉ có thể cầu xin mẫu thân giúp mình lén mang người ra ngoài.
Vì đã cùng đường bí lối, người duy nhất mà hắn nghĩ tới có thể giúp được mình chính là biểu đệ có quan hệ cực kỳ xa cách này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi