NỮ NHI LÀ KẺ TỬ THÙ ĐỜI TRƯỚC


Sau khi rời khỏi phủ Thượng thư, Ngôn Vũ lặng lẽ bay trên con phố trống vắng với vẻ mặt mù mịt.
Nàng không hề thuộc về thế giới này, rời khỏi Dao Dao nàng có thể đi đâu được đây? Trên thế gian này còn có chỗ nào an toàn hơn ở bên cạnh Dao Dao sao?
Nàng ta cau mày, xoay người nhìn về phía cổng lớn của phủ Thượng thư, trong một khoảnh khắc nào đó nàng thật sự muốn bất chấp tất cả mà chạy về bên cạnh Dao Dao giả vờ rằng mình vẫn là Ngôn Vũ cái gì cũng không nhớ, cái gì cũng không biết.
Nhưng mà………..
“Ôi…………….” Nàng thở dài thườn thượt, ngồi sụp xuống thềm đá trước cổng lớn của phủ Thương thư, đưa tay ôm mặt rồi bắt đầu ngẩn người.
Phải làm sao đây ta? Phải đi nơi nào đây?
Một tiếng ‘Bang’ vang lên, làm Ngôn Vũ sợ đến nỗi nhảy dựng cả người, nàng ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi ăn mặc gọn gàng, tay cầm chiêng đồng vừa đi trên đường vừa kêu theo nhịp ‘ Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa…………”
Nàng xoa ngực rồi hít một hơi dài, bĩu môi không vui nói: “Cái gì vậy trời, làm người ta hết hồn!”
Thừa dịp người nọ đi qua trước mặt nàng, nàng bỗng nhiên bay tới, cầm khăn quạt mạnh vào gáy người nọ, trông thấy người nọ lạnh rùng mình rồi rụt cổ vào, nàng ta lập tức bật cười ha ha.
Cười một lúc, nàng ta đi theo sau người nọ, học theo giọng điệu và động tác của đối phương mà cất tiếng kêu như thật: “Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa….”
Kêu lần nào thì nàng ta bụm miệng cười lần ấy, tự chơi một mình vô cùng vui vẻ.
Khi người nọ cất chiêng đồng chuẩn bị về nhà, nàng ta xoa hai bên má đã cười đến nỗi mỏi nhừ, bấy giờ mới chú ý tới bản thân mình đã rời khỏi phủ Thượng thư lúc nào không hay và hiện đang ở một nơi xa lạ.
Nàng ta đứng như trời trồng giữa đường, nhìn quanh bốn phía, không có một chỗ nào mà nàng ta quen thuộc, cũng không thấy nổi một người nàng ta quen biết.
Không biết qua bao lâu, tiếng gà gáy từ xa vọng lại cuối cùng cũng khiến nàng ta lấy lại tỉnh táo.
“Trời sắp sáng rồi ư! Ta phải đi tìm chỗ nghỉ ngơi………” Nàng tự nói một mình, sau đó bước chậm trên đường lớn,  tìm kiếm một chỗ thích hợp để nghỉ ngơi.
Chợt, nàng ta thấy trước cửa một hộ gia đình cách đó không xa bày rất nhiều bình hoa mơ trắng, đúng lúc nàng cũng cảm thấy hơi mệt nên nhanh chóng hóa thành một làn khói xanh rồi chui vào trong.
“Không ổn không ổn, chẳng có chỗ nào tốt, thoải mái và an toàn như ở bên cạnh Dao Dao.

Ta muốn quay về với Dao Dao cơ…..Hu hu, nhưng mà ta không dám.

Nếu như Dao Dao biết đời trước ta và nàng ấy ở trong cùng một thân thể, ta còn hấp thu sức sống của nàng ấy để trưởng thành thì chắc chắn nàng ấy sẽ hận ta.” Nàng co người lại, vừa tủi thân vừa khó chịu mà lầm bầm.
Trong lòng lúc thì vang lên tiến phản bác yếu ớt: “Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, thì ngươi đều là bên được lợi, chỉ với điểm này đã đủ thẹn với Dao Dao rồi, sao ngươi có thể tiếp tục lợi dụng lòng tốt của Dao Dao rồi mặt dày mày mặn ở bên cạnh nàng ấy chứ?”
Nàng nức nở nghẹn ngào, nước mắt lặng lẽ chảy dòng dòng, rồi vô thức chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Nơi chân trời xuất hiện những vệt trắng bạc, chủ nhà bắt đầu một ngày bận rộn, chưa đầy một canh giờ, một người phụ nữ trung niên đi từ trong nhà ra, sau đó ôm từng cái bình cạnh cửa vào nhà.
Ngôn Vũ bị mùi rượu nồng nặc xông tỉnh, nàng hắt hơi một cái, sau đó dụi dụi cái mũi, ngơ ngác mở mắt ra, phát hiện mình bị ngâm trong rượu thì giật mình tỉnh ngủ, không chút nghĩ ngợi bật ra khỏi bình.
Nàng mếu máo chực khóc khi nhìn thấy quần áo ướt sũng, nồng nặc mùi rượu.
Nàng không kịp quan sát xung quanh, khi thấy phía trước không xa có một cái ao, nàng nhảy phắt vào mà không cần suy nghĩ, sau đó dùng sức cọ rửa cơ thể.
“Hôi chết mất, nếu Dao dao ở đây kiểu gì cũng tức giận cho xem.”
“Đinh Nhược, đã chuẩn bị xong nước chưa? Điện hạ sắp dậy rồi đó.” Ở phía sau này chợt vang lên một giọng nói xa lạ, nàng vô thức dạ một tiếng, khi biết đối phương không gọi mình, nàng ngây ngô gãi đầu, đứng dậy khỏi ao rồi nhân tiện khôi phục lại quần áo.
“Hóa ra ở đây còn có người trùng tên với ta!” Nàng vui mừng nói, nhất thời không nhịn được bèn đi theo phía sau nữ tử trẻ tuổi tên là ‘Đinh Nhược kia, nàng hiếu kì quan sát khắp người nàng ta, hoàn toàn không chú ý tới nơi mà mình đang ở.
Ớ? Cô nương này hình như hơi quen mắt nha! Nhưng khuôn mặt này nàng quả thực chưa từng nhìn thấy.
Nàng buồn bực gãi tai, đi sát theo sau nữ tử kia, nhìn nàng ta bưng chậu nước nóng đi vào trong một viện, giẫm lên con đường hình chữ thập trong viện rồi đi tới trước cửa một căn phòng.
Cửa phòng bị người ở bên trong mở ra, sau đó có một nữ tử trẻ tuổi bước ra từ bên trong.
Họa Quyên? Ngôn Vũ nhận ra nữ tử này, nàng lập tức sửng sốt, nhìn ngó bốn phía một phen, bấy giờ mới phát hiện ra mình đang ở trong phủ của Dự vương.

Ngay sau đó, nàng nhìn thấy Họa Quyên đang nhìn liếc nhìn nữ tử tên là ‘Đinh Nhược’, giọng nói của nàng ta tràn đầy miệt thị: “Ngươi là Hứa Đinh Nhược?”
“Vâng ạ, nô tỳ chính là Hứa Đinh Nhược.” Hứa Đinh Nhược cúi thấp đầu, dịu dàng trả lời.
Ngôn Vũ lập tức giậm chân: “Cái gì cơ? Ngươi cũng tên là Hứa Đinh Nhược á?! Sao lại trùng hợp như thế chứ!”
Nàng mở to hai mắt, tiến đến phía trước nhìn Hứa Đinh Nhược chằm chằm, không hề chú ý tới những lời Họa Quyên nói.
Mãi cho tới khi Hứa Đinh Nhược đưa chậu trong tay cho Họa Quyên, sau đó uyển chuyển hành lễ rồi quay người rời đi, nàng mới phiền não nhíu đôi lông mày, vắt hết óc nhớ lại ký ức trước đây.
Cô nương cùng tên cùng họ với nàng mang đến cho nàng một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, nàng chắc chắn đã gặp nàng ta ở đâu rồi.

Nhưng mà, ở đời trước, vào lúc cái chết đang đến gần,  khi linh hồn của nàng sắp rời khỏi thể xác thì bị người nào đó cưỡng chế kéo về và trói buộc vào thân thể nhỏ bé ban đầu, sau đó nàng trải qua hai đời, những ký ức về cha mẹ cũng dần trở nên mơ hồ, bây giờ làm sao nàng có thể cảm thấy quen thuộc với một cô nương xa lạ được?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra nguyên cớ, nàng ảo não vỗ lên đầu, bay lung tung khắp nơi thì bay vào một gian phòng.
Bỗng nhiên, nàng bị hấp dẫn bởi hai bức tranh treo trên tường trong phòng, Ngôn Vũ ngơ ngẩn nhìn nữ tử trong bức tranh đã cũ kỹ kia, trái tim thắt lại, nàng vô thức tiến về phía bức tranh đó, rồi nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve nữ tử trong tranh, sống mũi cay cay.
“Nương………” Nàng thì thào gọi, nước mắt dâng đầy khóe mắt.
“Nương…….” Nàng khàn giọng gọi thêm một tiếng nữa, cuối cùng không nhịn nổi nữa nước mắt rơi lã chã ‘tách tách’.
Nàng không ngờ rằng, có thể nhìn thấy bức tranh của mẫu thân trong thư phòng của phủ Dự vương.

Cho dù thời gian qua lâu khiến cho kí ức của nàng trở nên mờ hồ, nhưng trong tiềm thức nàng vẫn biết rằng, nữ tử trong tranh này chính là mẫu thân ruột của nàng.
Nàng vuốt ve bức chân dung và khóc đến nỗi không thể kiếm soát được bản thân, không ngừng cất tiếng gọi ‘nương’, nhưng đáp lại nàng chỉ có tiếng chim chóc bên ngoài cửa sổ.
Nàng sụt sịt lau đi nước mắt, bỗng cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra, giọng nói của Dự vương từ phía sau truyền vào: “Nàng làm việc của nàng đi, để Đinh Nhược vào đây hầu hạ ta là được.”
“Nhưng mà……nhưng, nô tỳ đi gọi Đinh Nhược ngay ạ.” Họa Quyên không cam lòng trả lời.
Ngôn Vũ lau qua loa nước mắt, khi nàng đang định tìm một chỗ để ẩn thân thì bỗng nhiên chú ý tới bức tranh treo bên cạnh bức chân dung của mẫu thân, nữ tử trong bức tranh đó chính là nàng!
Nàng sửng sốt khẽ nhếch môi, nhìn đăm đăm vào bức tranh vẽ ‘bản thân’, mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười, giống nàng, mà cũng giống Dao Dao, nói đúng ra là người trong bức tranh chính là Hứa Thục phi, người có hai linh hồn một yếu đuối một mạnh mẽ ở đời trước.
“Thỉnh an điện hạ.” Giọng nói của Hứa Đinh Nhược vang lên trong phòng, Ngôn Vũ lấy lại tinh thần rồi quay người nhìn qua, nàng trông thấy bờ môi thấp thoáng ý cười của Hứa Đinh Nhược, nàng ta đang dịu dàng bước vào phòng.
Nàng ngơ ngác nhìn nàng ta, cũng không biết qua bao lâu, chợt phúc chí tâm linh(*), vỗ tay một cái: “A! Ta biết rồi, ngươi chính là Đinh Uyển tỷ tỷ!”
(*) Phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra, khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.
Cô nương cho nàng cảm giác quen thuộc này chắc chắn là tỷ tỷ của nàng, Đinh Uyển tỷ tỷ từ nhỏ đã thích ức hiếp nàng, lúc nào cũng cướp đồ của nàng.
“Đáng ghét, bản thân tỷ cũng có tên, sao cứ phải cướp tên của người ta vậy? Tỷ còn lâu mới tên là Hứa Đinh Nhược, rõ ràng tỷ tên là Hứa Đinh Uyển mà!” Nàng bất mãn vanh tới bay lui quanh người Hứa Đinh Nhược, miệng không ngừng lầu bầu.
Hứa Đinh Nhược không biết có ‘người’ đang làu bàu bên cạnh nàng ta, trong tim trong mắt nàng ta lúc này chỉ có nam tử có thân phận tôn quý nhưng tính tình ấm áp.
Nàng biết rõ vinh quang của cuộc đời mình hoàn toàn phụ thuộc vào nam tử này, vì vậy nàng nhất định phải nghĩ mọi biện pháp để thu hút sự chú ý của hắn, tiếp đó khơi dậy lòng thương hại của hắn đối với mình.

Và sự thật đã chứng minh, mọi thứ nàng làm đều có hiệu quả.

Chí ít, Họa Quyên từng vô cùng coi thường nàng, nay vì sự sủng ái của Dự vương đối với nàng mà đã đưa nàng lên làm cường địch hàng đầu.
Nhưng nàng không mảy may sợ hãi, thủ đoạn ban đầu của Bành lương đệ còn cao minh hơn Họa Quyên rất nhiều, nhưng nàng vẫn có thể xông xáo tìm cho mình một con đường dưới mí mắt của nàng ta, nếu không phải Thái tử đột nhiên bị phế, thì có lẽ lúc này nàng đã trở thành thị thiếp của Thái tử, nói không chừng còn hoài long chủng rồi.
Nhưng cũng không cần vội, Dự vương cũng rất tốt, hắn cũng có khả năng trở thành tân Thái tử.
————
Ngày Tương vương rời kinh, Thiên Hi đế và Hoàng hậu dắt tay nhau đứng trên cổng thành, dõi theo nghi giá(**) của nhi tử đi xa dần, cuối cùng hóa thành chấm đen rồi biến mất trong tầm mắt.

Hoàng hậu rưng rưng nước mắt, mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng tinh thần lại không tính là tệ.

Trên thực tế, sau khi hai nhi tử bắt tay làm hòa, tảng đá lớn đè trên tim nàng nhiều năm cuối cùng cũng được dời đi, bênh tình của nàng cũng nhờ đó mà co chuyển biến tốt lên.
Dù rằng như vậy, nàng cũng rất rõ ràng sinh mệnh của mình cũng không kéo dài được bao lâu, trước khi chết có thể nhìn thấy hai nhi tử tháo gỡ được khúc mắc nhiều năm, nàng cũng không còn gì hối tiếc.
Đầu tiên là Thái tử bị phế, tiếp theo là Tương vương chủ động xin chỉ rời kinh thành tới đất phong, khiến cho đông đảo quần thần vốn cho rằng Tương vương sẽ trở thành tân Thái tử phải lấy làm ngạc nhiên.
Sau đó vào thời điểm này, Tín vương liên tục lập công, khiến cho long nhan hết sức vui sướng, thậm chí hắn còn được Thiên Hi đế hết lời khen ngợi và ban thưởng,từ đó chúng quần thần cuối cùng cũng chuyển tầm mắt lên hoàng thứ tử của hoàng đế, người trước nay không bao giờ để lộ tài năng.
Tín vương rộng lượng nhân hậu, coi trọng người tài đức.

Xét về những việc trước đây đã làm, thì hắn chính là một người tài giỏi, một vị Hiền vương hiếm có.
Bất giác, trong triều đã có người yêu cầu sắc phong Tín vương làm Thái tử, đồng thời yêu cầu này càng ngày càng mãnh liệt, người ủng hộ Tín vương cũng càng ngày càng nhiều, trên danh nghĩa tuy hắn vẫn chưa được sắc phong làm Thái tử, nhưng mơ hồ đã có thế lực của Thái tử.
Sau khi Đường Quân Dao biết tin thì vô cùng cảm thán.

Không ngờ rằng, đời này sau khi Thái tử bị phế người nhảy ra không phải Tương vương, mà là Dự vương, một người vẫn luôn giống như người vô hình.
Nhưng chuyện đã đến nước này, nàng cũng không dám hoàn toàn khẳng định người cuối cùng ngồi trên ngai vàng vẫn là Dự vương.
Lúc này, nàng đang chống khuỷu tay lên thư án của Đường Tùng Niên, chống cằm hỏi: “Phụ thân, người nghĩ bệ hạ sẽ sắc lập Tín vương làm Thái tử chứ?”
Đường Tùng Niên đặt quyển sách trong tay xuống, cười nói: “Tiểu nha đầu sao lại có hứng thú với những chuyện này vậy?”
“Người nói đi mà, nói đi mà, liệu bệ hạ sẽ sắc lập Tín vương làm Thái tử chứ?” Đường Quân Dao giục.
Đường Tùng Niên lắc đầu trả lời: “Tâm vua khó dò, cách nghĩ của bệ hạ không phải là thứ mà chúng ta có thể suy đoán được.

Huống chi, thân làm thần tử, ta chỉ cần tuân theo ý chỉ của bệ hạ mà thôi, những chuyện còn lại không cần quan tâm.”
Đường Quân Dao nghĩ một lát, lại hỏi: “Thế nên, người phụ thân tận trung là bệ hạ, đối với phụ thân mà nói, chỉ cần Thái tử là người được bệ hạ đích thân chọn, bất kể là ai, người đều tận trung với hắn?”
Đường Tùng Niên vê cằm vuốt râu, cười khẽ: “Bảo Nha nói chí phải.”
Đường Quân Dao nhếch miệng cười, đang muốn nói tiếp thì chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, nàng lập tức cảm thấy không vui, cất giọng gọi Lam Thuần lại, để nàng ta đi xem đã xảy ra chuyện gì.

Lam Thuần lĩnh mệnh, chưa đầy một khắc đã quay về.
“Nghe nói, vị lão thái thái ( Tiền Thị) của Trần gia chọc giận phu nhân, chửi đổng một hồi thì đã được người khuyên nhủ ra về, bây giờ phu nhân vẫn đang ở trong phòng tức giận!”
Cha con hai người đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương.
“Có biết tại sao lão thái thái lại chọc giận mẫu thân không?” Đường Quân Dao lại hỏi.
Lam Thuần hết nhìn nàng rồi lại nhìn về phía Đường Tùng Niên, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Hình như là vì chuyện hôn sự của cô nương, lão thái thái kia muốn xin gả cô nương cho cháu trai của bà ta, phu nhân không bằng lòng, nên lão thái thái kia đã nói những lời khó nghe, phu nhân nghe xong liền tức giận, trực tiếp phân phó kẻ dưới tiễn khách.”
Đường Quân Dao sửng sốt, không ngờ rằng chuyện này lại liên quan tới mình.

Nàng chưa nói gì thì Đường Tùng Niên đã giận tím mặt: “Há có lí đấy, Dũng ca nhà các nàng hả, văn không thành, võ chẳng xong, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng lại không phải kẻ đàng hoàng đứng đắn, thế mà cũng dám có ý với Bảo Nha của ta sao?! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đầu hắn nghĩ cái quỷ gì không biết!”
“Truyền lời của ta, lần sau nếu hắn còn dám đến viện của chúng ta thì trực tiếp đuổi hắn ra ngoài!”
Ở đời này, đây là lần đầu tiên Đường Quân Dao thấy hắn tức giận thế này; nàng có chút mới lạ, có có buồn cười và cũng có chút cảm động.

Lão già quả thực rất yêu thương nàng.

Trong mắt của ông, e rằng trên đời này chẳng có nổi mấy người xứng đôi với nàng.
Còn có mẫu thân, một người tính tình mềm mỏng, bình thường luôn ăn nói nhỏ nhẹ, chỉ khi cảm thấy con mình bị bắt nạt mới đột nhiên mất bình tĩnh mà cáu kỉnh.
Nguyễn Thị quả thực bị Tiền Thị chọc cho phát cáu.

Nàng không ngờ rằng Tiền Thị sẽ có ý nghĩ này với nữ nhi của nàng.
Tiền Thị nói hi vọng hai phủ Trần Đường thân càng thêm thâm, khi bà ta muốn hỏi cưới Đường Quân Dao cho cháu trai Dũng ca của Trần gia bà ta, nụ cười trên mặt Nguyễn Thị cứng lại, nhưng vẫn khách khí nói: “Con bé còn nhỏ tuổi, tạm thời không tính đến chuyện hôn sự.”
Tiền Thị không cho là thế: “Năm sau phải cập kê rồi còn nhỏ bé cái gì nữa, cô nương nghị thân vào thời điểm này đầy ra đấy, có cái gì mà sợ.

Ta biết hai người các ngươi thương nhất đứa con gái này, nhưng mà nuông chiều cũng hơi quá rồi đấy, làm con bé bị chiều thành hư.

Các ngươi không nỡ dạy bảo thì nhanh chóng định hôn sự cho con bé đi, ta sẽ thay các ngươi rèn giũa tính tình của con bé, sau này gả ra ngoài tránh chọc giận người khác rồi trở thành trò cười chỉ vì không biết khiêm nhường.”
Sắc mặt Nguyễn Thị ngày càng khó coi, nụ cười cũng dần được thu lại, nhàn nhạt nói: “Đa tạ mợ lo lắng.

không dám làm phiền lão nhân gia người.”
“Đấy là chuyện bất đắc dĩ thôi, ta cũng không thể trơ mắt nhìn sau này con bé gả vào Trần gia chúng ta rồi gây ra một đống phiền phức.

Theo ta ấy à, nếu các ngươi có thể nghiêm khắc dạy dỗ nữ nhi từ sớm thì bây giờ làm sao đến nông nỗi này.

Ta nghe nói con bé còn thường xuyên chạy ra bên ngoài cùng Châu ca, như thế còn ra cái thể thống gì? Chưa xuất giá mà đã không an phận như thế, sau này nếu gả cho người há chẳng phải không tuân thủ nữ tắc sao?”
“Đủ rồi!!” Nguyễn Thị không nhịn nổi mà cắt ngang lời bà: “Tiểu nữ rất tốt, ta rất hài lòng về con bé.

Còn về lệnh tôn, xin thứ cho tiểu nữ không thể trèo cao.

Ta còn có việc nên không thể giữ mợ lại uống trà.

Vãn Cầm, tiễn khách!!”
“Ngươi! Ngươi đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng tốt của người!” Tiền Thị cũng nổi giận, vẫn muốn nói thêm vài câu nhưng Vãn Cầm đã đẫn hai vú già thân thể khỏe mạnh đi vào, cưỡng chế mời bà ta đi.
Tiền Thị giận tím mặt, chửi đổng suốt đường đi, khi những lời khó nghe của bà ta truyền tới,  Nguyễn Thị suýt nữa không nhịn nổi mà xông ra vả vào miệng của bà ta.
“Phỉ phui, cái thứ sa cơ thất thế, không xứng xách giày cho Bảo Nha nhà ta!” Khi Đường Quân Dao vào phòng hỏi thăm tình hình thì nghe thấy tiếng chửi xưa nay chưa từng có của Nguyễn Thị, nàng lập tức bật cười, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui sướng và thoải mái.
Lại nói về chúng quần thần, bọn họ đợi tới đợi lui nhưng chẳng những không đợi được ý chỉ sắc lập tân Thái tử của bệ hạ, mà đợi được ý chỉ tứ hôn Dự vương với Lương Dục Yên, cháu ngoại của Trung thư lệnh Kỷ Uyên.
Mọi người đều biết vị Lương cô nương này từ bé đã được nuôi dạy dưới gối của Kỷ phu nhân, không khác gì nữ nhi thân sinh của Kỷ phu nhân, cho nên không có gì ngạc nhiên khi nàng được tứ hôn với Dự vương làm chính phi.
Dầu sao, Kỳ đại nhân không nhi không nữ, thương yêu nhất là đứa cháu gái này, bệ hạ lại coi trọng Kỷ đại nhân, nên đương nhiên sẽ cất nhắc vị Lương cô nương này.
Sau khi Đường Quân Dao hay tin thì không khỏi cảm thán Dự vương và Lương Dục Yên quả thật là có duyên kết tóc làm phu thê.
Nhưng mà hiện tại nàng chẳng có tâm tư để nghĩ đến chuyện kết tóc của đôi phu thê hai đời này, nàng nhìn chằm chằm hai người dưới tàng cây trước mặt, hết xoắn lại kéo căng chiếc khăn trong tay.
Hai người này, một nam một nữ, nam tử chính là Hạ Thiệu Đình, thiếu niên tướng quân ánh trăng của nàng; nữ tử  là người hôn sự vài năm nay luôn gặp trắc trở, Trịnh Nghiên, nữ nhi của Trịnh quốc công.
Nàng nhìn thấy Trịnh Nghiên đang e thẹn nói cái gì đó với Hạ Thiệu Đình, tuy cách khá xa không nghe thấy, nhưng nàng vẫn đoán được có lẽ đối phương đang bày tỏ tình cảm, Đường Quân Dao căng thẳng đến độ kéo căng chiếc khăn trong tay hơn, và nghĩ mình có nên giả vờ đi ngang qua để cắt ngang bọn họ hay không.
Nhưng nếu Trịnh Nghiên thực sự có ý, lần này không thành thì lần sau vẫn còn cơ hội nói tiếp, thay vì sau này bọn họ qua lại ở nơi mà mình không biết, chi bằng hôm nay để bọn họ nói rõ ràng dưới tầm mắt của mình!
Nghĩ thông suốt điều này, nàng thu bước chân đang giơ lên của mình về, vểnh tai lắng nghe câu trả lời của Hạ Thiệu Đình, nhưng nàng chẳng nghe thấy cái gì cả, vì thế mà nàng nôn nóng đến độ vò đầu bứt tai.

Bên kia, Trịnh Nghiên thấy Hạ Thiệu Đình khẽ mỉm cười rồi lắc đầu, tuy hắn không nói gì nhưng nàng nhìn ra ý tứ từ chối, có chút không cam lòng mà hỏi: “Có phải tướng quân cũng thấy ta có số khắc phu không?”
Hạ Thiệu Đình lại lần nữa lắc đầu, dịu giọng nói: “Bản tướng quân xưa nay không tin những thứ này, nhưng có vẻ cô nương rất tin tưởng vào điều này.
Trịnh Nghiên hoảng hốt.
“Nếu cô nương đã có dũng khí nói rõ lòng mình với nam tử, ắt không nên sợ khốn cảnh mới đúng, vì sao còn khổ sở vây khốn chính mình trong lời bịa đặt đến mức không thể thoát ra được?”
Trịnh Nghiên thật lâu không nói nên lời.
“Ôi chà, hóa ra Nghiên tỷ ở đây hả! Ta đã nói rồi mà……..” Đột nhiên truyền tới tiếng nói cười mềm mại của nữ tử, Trịnh Nghiên lập tức trầm mặt xuống, ánh mắt hung ác nhìn về phía vài vị quý nữ đang đi tới bên này, trong lòng biết rõ bọn họ nhất định đã đoán được mình vừa làm gì, chắc hẳn cũng đã đoán trúng kết quả, đang chờ xem truyện cười của mình!
Nàng buồn bực vô cùng, nhưng lại không có cách gì, chợt Hạ Thiệu Đình nhìn nàng chắp tay hành lễ: “Đa tạ cô nương chỉ đường cho bản tướng, cáo từ.”
Nàng ngây ngẩn cả người, trơ mắt nhìn người nọ rời đi.
“Vừa nãy tướng quân hỏi đường ngươi hả?” Quý nữ đứng đầu không dám tin hỏi.
Nàng cũng lấy lại tinh thần, cười nhạt: “Lúc nãy ngươi không nghe thấy sao? Huynh ấy không hỏi đường ta, thì còn có chuyện gì khác?”
Nữ tử kia há mồm, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng chuyển đề tài.
Thật đáng tiếc, nàng còn tưởng rằng có thêm đề tài về Trịnh Nghiên để tám chuyện cơ!
Đường Quân Dao thu hết thảy vào mắt, nghi ngờ mà gãi mặt, sau đó đuổi theo hướng Hạ Thiệu Đình rời đi.
“Ô kìa khéo quá, không ngờ sẽ gặp huynh ở đây.” Nàng bước nhanh đuổi theo một đoạn, rồi sau đó tiến vào một con đường nhỏ và bước từ phía bên kia ra, giả vờ ngẫu nhiên gặp Hạ Thiệu Đình đang đứng bên kia đường, tay chắp sau lưng.
Hạ Thiệu Đình cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn không để lộ ra ngoài mặt: “Không khéo, vừa nãy ta đã nhìn thấy muội rồi.”
Nụ cười trên mặt Đường Quân Dao cứng lại, nhưng nhanh chóng che giấu nó đi, nàng vô tội nói: “Thế ư? Hóa ra người nói chuyện với Nghiên tỷ tỷ lúc nãy quả thật là huỵnh ầ? Muội còn tưởng mình nhìn nhầm cơ đấy!”
Trong mắt Hạ Thiệu Đình tràn đầy ý cười: “Muội không hề nhìn lầm, chính là ta.”
“Huynh với tỷ ấy nói cái gì thế? Ôi chao, nếu như huynh không muốn nói thì cũng không sao cả, dù sao muội chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Nàng giả bộ không để tâm.
Khóe miệng Hạ Thiệu Đình khẽ cong, ánh mắt hắn nhìn nàng vô cùng ấm áp, nhưng lại không hề đáp lời nàng.
Đường Quân Dao chớp chớp con mắt, tiến đến trước mặt hắn cố ý nói: “Huynh không nói muội cũng biết, tỷ ấy ái mộ huynh, nhân cơ hội hôm nay thẳng thắn bày tỏ với huynh phải không?”
Hạ Thiệu Đình chỉ nhìn nàng khẽ cười, nhưng không trả lời.
Thấy hắn không nói chuyện, Đường cô nương không vui mà cau mày lại, tiếp tục nói: “Nghiên tỷ xuất thân tốt, muội cũng không kém tỷ ấy; mặc dù tỷ ấy xinh đẹp, nhưng vẫn kém muội một chút; còn cái tính tình ủ rũ của tỷ ấy,  hay là muội……….”
Hạ Thiệu Đĩnh bỗng bật cười.

Đồ lừa đảo này da mặt cũng dày thật đấy, đây có tính là mượn danh khen người khác nhưng thực chất là để khen bản thân không?
“Trịnh cô nương rất tốt.” Cuối cùng, Đường Quân Dao cũng nghe hắn chậm rãi lên tiếng, khi nghe được câu nói của hắn, mắt nàng nhất thời mở lớn hơn.
Đây là ý gì? Chẳng lẽ huynh ấy nhìn trúng Trịnh Nghiên rồi?
“Chẳng qua là…….quả thực không bằng người nào đó.”
Nàng ngẩn người, lập tức nở ra một nụ cười đắc ý, nàng che miệng cười tại chỗ một lát, rồi sau đó cất bước đuổi theo người đang bước đo khoan thai phía trước, đoạn ngửa mặt níu lấy cổ tay áo của hắn rồi lên tiếng.
“Đình ca, muội muốn nói với huynh, mặc dù huynh lớn tuổi hơn muội một chút, nhưng huynh lại không hiểu nhiều về tâm tư của cô nương, cũng không biết nhiều như muội, nên huynh rất dễ bị người khác lừa.

Nếu sau này huynh nhìn trúng cô nương nhà nào, thì nhất định phải nhớ nói với muội, muội sẽ giúp huynh xem xét kỹ.

Huynh nói xem như vậy có được không?”
Hạ Thiệu Đình mỉm cười nhìn nàng, thấy ánh mắt của nàng long lanh ánh nước, vẻ mặt tràn đầy chờ mong, cuối cùng cũng gật đầu hùa theo nàng: “Như vậy cũng được.”
Lời vừa dứt, hắn thấy ánh mắt của đồ lừa đảo lập tức tỏa sáng, sáng rực như ánh sao trên bầu trời mùa hè, làm nụ cười trên mặt hắn bất giác trở nên tươi tắn hơn.
“Đình ca, huynh yên tâm nha, mai sau muội nhất định sẽ chọn cho huynh một cô nương tốt nhất.” Mặt mày Đường Quân Dao cong cong, nhìn hắn cam đoan.
“Cô nương tốt nhất là ai?” Hạ Thiệu Đình chợt hỏi.
“Muội đây!” Đường Quân Dao trả lời ngay mà không cần phải nghĩ, nói xong rồi nàng mới ngộ ra mình vừa nói cái gì, thế rồi lập tức che miệng lại, nhìn hắn với vẻ mặt vô tội..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi