NỮ NHI LÀ KẺ TỬ THÙ ĐỜI TRƯỚC


Vãn Cầm đang bước vào phòng để trả lời Nguyễn Thị, nhìn thấy công tử cùng cô nương nhà mình đang đứng dưới hiên ngẩng đầu chăm chú nhìn bầu trời, nàng nhíu mày song cũng ngẩn đầu nhìn theo.
Tuy ráng chiều đẹp, nhưng cũng không phải lần đầu nhìn thấy, sao công tử và cô nương phải ra tận đây để thưởng thức nhỉ?
Nàng cảm thấy cực kỳ khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều mà tiến vào phòng.
Đường Quân Dao buồn cười liếc nhìn huynh trưởng đang đứng bên cạnh, Đường Hoài Châu chột dạ nhìn nàng nở một nụ cười lấy lòng, mãi cho đến khi Vãn Cầm vào phòng, hắn mới xoa gáy, sau đó thở dài và nhỏ giọng phàn nàn: “Cha cũng thật là, làm cái gì không làm cứ muốn phạt đứng dưới hiên, người ra người vào nhiều như thế, để bọn họ trông thấy mất mặt biết bao!”
Đường Quân Dao đồng ý sâu sắc, nhưng nàng cũng biết lão già nhất định đang cố ý làm vậy, thật là xấu xa hết sức!
Qua một lúc lâu sau, hạ nhân lần lượt tiến vào bẩm báo công việc, hai huynh muội lúc thì vờ nhìn trời, lúc thì làm như đang nghiêm túc trao đổi chính sự, trông có bao nhiêu nghiêm chỉnh thì có bấy nhiêu nghiêm chỉnh, như thể họ không hề bị phạt đứng mà đang không nỡ dứt mắt khỏi ráng chiều rực rỡ đầy trời này.
Đường Hoài Châu tự lừa dối mình, nghĩ: “May mà có người đứng cùng, giả vời thế nào nhìn trông cũng giống hơn.
Hai huynh muội đứng đến khi bủn rủn cả hai chân mới đợi được tiếng Đường Tùng Niên gọi bọn họ vào phòng.
“Cha, nương.” Hai người đồng thanh gọi và đứng thật nghiêm túc.
Nguyễn Thị tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, đặc biệt là khi bà nhìn thấy bộ quần áo nam tử bẩn thỉu trên người nữ nhi khiến bà đau đầu day thái dương.
Nha đầu hư đốn này thật sự khiến bà không thể bớt lo lắng được, bà còn tưởng con bé đến chỗ Ngũ công chúa, không ngờ con bé lại lừa mình.

E rằng thời gian trước con bé cũng không ít lần lấy cớ đi gặp Ngũ công chúa để chạy ra ngoài.
Đường Tùng Niên lại thỏa mãn gật đầu, thong thả ung dung nói: “Nếu lần sau còn tái phạm thì ra vườn mà đứng.”
Sắc mặt của hai huynh muội cùng lúc biến đổi.
Ra vườn đứng á? Chỗ đó người đi người đến còn nhiều hơn, chỉ cần đứng đó một lần thôi thể diện cũng đủ mất sạch rồi.
Răng Đường Quân Dao ngưa ngứa, nàng cảm thấy lão già này thật sự hơi đáng ghét!
Đường Tùng Niên hài lòng nhìn sắc mặt biến hóa của hai người, vuốt râu khẽ cười.

“Được rồi, Bảo Nha nói trước đi, con ăn mặc thành cái dạng này để đi đâu làm gì?”
Đường Quân Dao vốn định nói thật lòng mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu để ông ấy biết mình muốn đối phó với đám người Phương Nghi, sau đó nàng còn muốn đi theo đến chùa Triều Vân, với sự thông minh của ông ấy nhất định sẽ đoán ra mục địch của nàng, chắc chắn sẽ không đồng ý cho nàng đi.
Ải này của ông ấy nàng không qua nổi rồi, cũng không khó mà lén đi nữa.
Nghĩ đến đây, nàng quyết định không thể nói thật toàn bộ, nhanh chóng thay đổi suy nghĩ.
Trên đời không có lời nói dối nào mười phân vẹn mười, nhưng lời nói dối dễ dàng lấy được lòng tin của người khác nhất chắc chắn là thật giả lẫn nội, cũng giống như những lời nàng bịa ra để nói cho Chiết Liễu nghe, cũng là thật thật giả giả.
Nghĩ đến đây, nàng chợt nảy ra một ý tưởng, nàng ngại ngùng nắm lấy cổ tay áo rồi xoắn lại, làm ra vẻ một tiểu nữ, khuôn mặt xinh xắn phiếm hồng, mắt to ngấn ngước, lí nha lí nha nửa ngày trời vẫn không nói nên lời.
Đường Hoài Châu thấy nàng đột nhiên trở nên ngại ngùng, khuôn mặt thẹn thùng của thiếu nữ đang yêu, hắn sửng sốt há mồm ra, trong tim vang lên một hồi chuông cảnh báo.
Nha đầu hư đốn này lại nghĩ ra ý tưởng xấu xa gì vậy?
Ngay cả Đường Tùng Niên cũng nhanh chóng tăng thêm cảnh giác, thoắt cái đã ưỡn thẳng sống lưng, thậm chí cũng không cần trà nữa, chỉ nhìn chăm chú vào nàng để chờ nàng nói.
Nguyễn Thị thì khác, bà đăm chiêu suy nghĩ, sau một hồi suy nghĩ kĩ càng, một nụ cười tươi tắn nhưng đầy ẩn ý hiện ra trên môi.
“Rốt cuộc con đã đi đâu? Gặp người nào?” Thấy nàng nãy giờ không nói, Đường Tùng Niên không khỏi cất tiếng thúc giục.
“Thì là, thì là…” Đường Quân Dao càng nói càng ngượng, nhưng vẫn không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
Nàng càng như thế thì trong lòng Đường Tùng Niên càng sinh ra dự cảm xấu.

Trông cái vẻ này của nha đầu rõ ràng là xuân tâm đang nảy mầm, hừ! Chắc chắc con bé đã bị thằng ranh xấu xa nào làm lòng dạ rối bời rồi!
Ông đang định thúc giục lần nữa thì Nguyễn Thị đã nắm cổ tay áo ông rồi nhẹ nhàng lắc đầu; sau đó bà đứng dậy dịu giọng nói: “Được rồi, Bảo Nha quay về thay quần áo sạch trước đi, có chuyện gì thì lát nữa nói với nương.”
Đây chính là câu nói mà Đường Quân Dao đang đợi, nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhân lúc không ai chú ý lén lút liếc mắt cảnh cáo Đường Hoài Châu, sau đó mới ung dung bước ra khỏi phòng.
Đường Hoài Châu đương nhiên hiểu ý của muội muội, con bé đang cảnh cáo mình không được nói thật những chuyện xảy ra ban sáng cho phụ thân, nhưng phụ thân nhà mình thông minh như thế, hắn không chắc mình có thể giấu được ông ấy, chẳng lẽ để qua ải này hắn phải bắt chước con bé, giả bộ xuân tình nhộn nhạo để lừa phụ thân sao?
Đường Quân Dao mặc kệ hắn dùng cách nào, dù sao nàng tin vào bản lĩnh của tiểu Đường địa nhân, cho dù không giấu được lâu, nhưng hắn vẫn có đủ khả nằng để giấu đến khi nàng thành công đến huyện An Bình cùng Hạ Thiệu Đình.

Sau khi nàng tắm táp sảng khoái từ đầu đến chân và thay một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái, Lam Thuần ủ rũ hầu nàng trang điểm.
“Ngươi bị mắng à?” Đường Quân Dao vừa nhìn bộ dạng của nàng thì biết ngay, nha đầu này chắc là bị mình liên lụy nên bị mắng rồi.
Lam Thuần gật đầu, gục đầu xuống nói lí nhí như con muỗi: “Bị Bích Văn cô cô mắng ạ.”
Đường Quân Dao không biết nên an ủi nàng thế nào, chỉ nói: “Lúc nãy ta cũng bị phụ thân phạt đứng.”
“Thật ạ? Thế chân của người có phải đang vừa mỏi vừa đau không? Để nô tỳ giúp người xoa bóp.” Quả nhiên, cô nương Lam Thuần khờ đã bị dẫn lệch suy nghĩ, nàng ta vội vàng quỳ xuống toan muốn giúp nàng xoa bóp chân, Đường Quân Dao kéo nàng ta lại: “Không cần đâu, bây giờ ta đã không sao rồi.”
Trong khi chủ tớ hai người nói chuyện, thì Hạ Thiệu Đình đã vào cung bẩm báo lại từng chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Thiên Hi đế.
Sau khi nghe xong, Thiên Hi đế lập tức hạ chỉ, để hắn mang người đi huyện An Bình tra xét chùa Triều Vân, đồng thời lùng bắt những kẻ phản tặc Huyền Thanh và Phương Nghi.
Hạ Thiệu Đình lĩnh chỉ, khi hắn đang định lui xuống thì lại bị Thiên Hi đế gọi lại: “Thiệu Đình có quen biết con cháu trong phủ của Đường ái khanh không?”
Hạ Thiệu Đình lấy làm khó hiểu, song vẫn biết sao nói vậy: “Thần chỉ qua lại thân thiết với nhi tử Hoài Châu của Đường đại nhân và Hoài Miễn nhi tử của Đường Nhị lão gia, còn những người khác không quen biết.”
Thiên Hi đến hơi yên lòng, hỏi tiếp: “Thế khanh cảm thấy Hoài Miễn của Nhị phòng Đường phủ là người thế nào?”
Hạ Thiệu Đình không hiểu vì sao bệ hạ lại cố ý hỏi về Đường Hoài Miễn, hắn không nghĩ lâu liền trả lời: “Miễn ca tính tình hào sảng trượng nghĩa, làm việc cởi mở hào hiệp, có thể coi là một người bạn tốt.”
“Chuyện nam nữ của hắn thế nào?”
Lúc này Hạ Thiệu Đình rất bất ngờ: “Thần với hắn làm bạn nhiều năm, chưa từng thấy hắn qua lại thân mật với bất kì nữ tử nào.”
Thiên Hi đế hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến cũng không tiếp tục hỏi thêm, chỉ khoát tay để hắn lui xuống.
Thời gian trước Hoàng hậu lại nhắc nhở Ngũ công chúa về chuyện hôn sự, trước đó nha đầu còn một mức thoái thác nhưng bấy giờ lại nói thẳng là mình đã có ý trung nhân, nhưng mà chuyện ày vẫn có chút nan giải, đối phương có vẻ bị dọa sợ, hiện giờ đang tránh không gặp nàng.
Ông gặng hỏi trong cơn kinh hãi, cuối cùng mới biết người Ngũ công chúa nhìn trúng là Đường Hoài Miễn, cháu trai của Đường Tùng Niên.


Ông cho người đi điều tra, tuy tên Đường Hoài Miễn kia có công danh, nhưng chỉ là một vị tú tài cỏn con; sinh phụ cũng chỉ là con thứ Nhị phòng của Đường phủ, không hề vào triều làm quan, nhưng được cái làm công việc vặt khá có thành tựu.
Một người như vậy căn bản không đủ tư cách lấy nữ nhi của ông!
Thế nhưng ông hiểu rất rõ tính cách ngang bướng cố chấp của Ngũ công chúa, nếu con bé đã nhìn trúng ai thì những người khác chắc chắn sẽ không lọt vào mắt nữa.

Nếu không thể làm những gì con bé muốn, nói không chừng con bé sẽ làm loạn lên.

May thay, tên Đường Hoài Miễn kia cũng là người biết điều nên không hề thuận thế bò lên.
Tuy nhiên, đối phương lại năm lần bảy lượt trốn không gặp Ngũ công chúa khiến ông cảm thấy có chút khó chịu, như thể nữ nhi của mình phải lòng người ta nhưng người ta lại không thích nữ nhi của ông.

Đúng là cái đồ không biết điều!
Những suy nghĩ mâu thuẫn luôn không ngừng giày vò ông ta, khiến ông ta càng thêm chú ý tới Đường Hoài Miễn, ông ta biết mấy năm trước thằng nhóc kia đã cùng sinh phụ đi khắp trời năm đất bắc, hắn đã luyện được bản lĩnh kinh doanh không thua kém phụ thân mình, tuy tuổi còn trẻ nhưng tài sản khá dồi dào.
Tiếc là về chuyện đọc sách lại không bằng mấy vị đường huynh đệ của hắn.

Thế nhưng nhóc này cũng không bỏ tâm tư vào đọc sách, mà có hướng đi hoàn toàn khác(*), đấy chính là bắt chước người ta viết tiểu thuyết gì đó.
(*) Nguyên văn: 剑走偏锋: Kiếm tấu thiên phong: không làm theo thông lệ, tìm kiếm một số cách mới và khác nhau để giải quyết vấn đề.
Coi mấy quyển tiểu thuyết rách nát mà hắn viết đi! Chẳng có nhân vật chính nào sống chết được bình thường, không phải sau khi thành niên cười chết, thì cũng là ăn cái gì đó bị nghẹn chết, nếu không thì đêm động phòng hoa chúc chết vì lao lực quá độ, dù sao cũng có muôn vàn kiểu chết vô cùng kỳ quặc, bảo sao viết nhiều năm như vậy mà trước sau không có nổi một thành tựu nào!
Thế mà những quyển tiểu thuyết dở hơi khác thường ấy lại khiến Ngũ công chúa của ông yêu thích không muốn rời tay, cứ đọc hết lần này đến lần khác, lại còn hết mực khen ngợi tài hoa của người nọ.
Đứng rồi, nghe cái danh hiệu hắn tự đặt cho chính mình đi, cư sĩ Miễn Đàm? Thật sự…..thật sự khiến người ta không còn gì để nói!
Ông than vắn thở dài, không chấp nhận nổi cái khiếu thẩm mỹ khiến người khác phát sầu của Ngũ công chúa nhà mình.
Lại nói về Hạ Thiệu Đình, sau khi lĩnh chỉ thì gấp rút triệu tập nhân thủ, rồi chọn ngày khởi hành đến huyện An Bình.

Trước khi đi hắn có chút do dự, không biết có nên đến Đường phủ một chuyến hay không, sau một hồi đắn đo suy nghĩ hắn nghĩ thôi vậy.

Mấy ngày nay thấy Bảo Nha sai người đến, chắc nàng ấy đã từ bỏ ý định đi cùng rồi.
Nghĩ như vậy hắn yên tâm hơn hẳn, sau khi nhận lấy dây cương Phạm Quảng đưa tới, hắn mang theo người đi thẳng ra cổng thành.
Nào ngờ, khi đi đến đình nghỉ chân mười dặm ngoài cổng thành, hắn lại thấy có hai chiếc xe ngựa dừng ở đó, nhìn kỹ lại liền trông thấy cạnh xe ngựa có một người đang vẫy tay về phía mình, mà người nọ chính là Đường Quân Dao đang mặc nam trang.
Hắn lập tức cảm thấy đau đầu, nhưng khi nhìn thấy hai huynh đệ Đường Hoài Châu cùng Đường Hoài Miễn đứng cạnh Đường Quân Dao, bên cạnh còn có Trường Phong Trường Thuận cùng hai thị vệ mà Đường Tùng Niên phái tới bảo vệ nàng, cuối cùng còn cả cả Lam Thuần cũng mặc nam trang, thì hắn biết lần này nàng thật sự đã lấy được sự đồng ý của cha nương, song cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Đình ca, sao huynh chậm thế? Bọn muội đợi huynh lâu lắm rồi!” Đường Quân Dao thấy hắn tới thì chắp tay ra sau lưng cười tít mắt.
“Mấy người đây là….”
“Ca ca và Tam ca đi trải nghiệm để học hỏi, muội cũng đi cùng hai huynh ấy để mở mang kiến thức.

Cũng bởi vì không lâu nữa là đến ngày minh thọ lần thứ sáu mươi của tổ phụ, năm nay bọn muội sẽ về quê bái tế, phụ thân công vụ bận rộn cho nên đám hậu bối bọn muội quay về chuẩn bị trước.” Biết hắn muốn hỏi cái gì nên Đường Quân Dao vội nói luôn.
(*) Minh thọ: sinh nhật kẻ đã chết
Lý do có vẻ rất đường hoàng, lại không biết là bị nào ở đây nghĩ ra.

Hắn nghĩ thầm rồi thở dài.
“Được rồi, hiếm có dịp mọi người cùng đi, trên đường nói nói cười cười náo nhiệt biết bao.” Giọng nói tràn đầy vui mừng phấn khởi của Đường Hoài Miễn vang lên.
Thời gian này, hắn vất vả trốn tránh Ngũ công chúa, không thể thân thiết mà cũng chẳng thể xa cách, ngờ đâu hắn nghe được tin hai huynh muội Đường Hoài Châu muốn về quê nên cuống cuồng xin Đường Bách Niên cho hắn đi cùng hai huynh muội họ.
Đường Hoài Châu vờ ho một tiếng, rồi trừng mắt cảnh cáo muội muội: “Muội có nhớ trước khi đi đã đồng ý với cha nương cái gì không? Trên đường đi không được càn quấy, cái gì cũng phải nghe ta!”
“Biết rồi biết rồi, muội còn lâu mới càn quấy nhé!” Đường Quân Dao phụng phịu trả lời.
Nàng càn quấy lúc nào chứ? Trước giờ nàng không hề gây chuyện, trên đời này chẳng có cô nương nào an phận hơn nàng đâu!!
—–
Lúc này, ở chùa Triều Vân vẫn hương khói nghi ngút như cũ,  những khách hành hương thăm viếng vẫn thành tâm cúi đầu trước ba vị tổ sư mà không hề hay biết về cơn bão sắp tới..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi