NỮ NHI LÀ KẺ TỬ THÙ KIẾP TRƯỚC

Sau khi Đường Quân Dao nhìn Hạ Thiệu Đình uống canh giải rượu xong, nàng lơ đãng ngước lên thì trông thấy vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép của Đường Hoài Châu, trong lòng bỗng chốc sinh ra cảm giác chột dạ, sau đó nhanh chóng quay ngoắt mặt đi, vờ như không nhìn thấy gì cả.

Đường Hoài Miễn lúc nãy còn hát ê a nay đã nằm bò ra bàn ngủ ngon lành, hoàn toàn không biết đường đệ cạnh mình đang phát cáu.

“Bảo Nha, muội nên về phòng đi, chỗ này tự có đám hạ nhân hầu hạ, không cần muội phải đợi ở đây đâu.” Đường Hoài Châu trừng mắt với nàng một cái, nghiến răng nghiến lợi nói.

Suy cho cùng, Đường Quân Dao cũng không dám trêu chọc tiểu Đường đại nhân quá mức, nàng gãi gãi mặt, nở một nụ cười nịnh hít với hắn, sau đó mới lưu luyến mà nói lời tạm bợt Hạ Thiệu Đình, đi chầm chậm trở về phòng của mình.

Đêm đó, sau khi tắm gội xong xuôi, nàng ngồi trên giường lục tung những chiếc rương và tìm thấy trong đó một chiếc hộp đã có từ nhiều năm trước. Đầu tiên, nàng lau tay qua quýt một phen, sau đó mới cẩn thận mở chiếc hộp ra.

Lam Thuần ở bên cạnh ló đầu sang nhìn. bỗng dưng ‘A’ lên một tiếng đầy sợ hãi.

“Cô nương, sao thứ này lại hỏng thế?”

“Bị người ta đập nát đó.” Đường Quân Dao trả lời.

Đây là món quà đầu tiên mà Đình qua tặng cho nàng, chỉ đáng tiếc là năm đó nó đã bị thằng nhãi Hưng ca của Đại phòng đập nát, vì chuyện này mà nàng đã vung roi quất cho Hưng ca một trận, hậu quả là nàng bị lão già phạt đứng, chuyện này cũng dẫn đến việc nàng lần đầu tiên ngã bệnh sau khi trùng sinh về đời này.

Vậy mà thấm thoát đã trôi qua rất nhiều năm rồi đấy!

Nàng lại cầm cây trâm hoa mai mà Hạ Thiệu Đình gửi về trước ngày tổ chức lễ cập kê lên, đôi môi khẽ vểnh, bấy giờ nàng mới nhận ra rằng Đình ca chỉ từng tặng cho nàng hai món quà.

Lúc nhỏ một món, sau khi trưởng thành một món.

“Cô nương, vẫn nên cất nó lại đi! Ngộ nhỡ để mảnh vỡ cắt trúng tay thì không tốt đâu.” Thấy nàng có vẻ muốn vươn tay chạm vào con búp bê bị vỡ, Lam Thuần giật nảy mình, cuống quýt khuyên can.

Đường Quân Dao mỉm cười, để mặc nàng ta cầm hộp gỗ chứa những mảnh gốm của búp bê về lại rương, còn nàng thì nằm khểnh trên chiếc giường rộng lớn của mình.

Chỉ cần nghĩ đến việc ngày mai hắn sẽ chính thức đến nhà cầu hôn là nàng lại không kìm nén được vui sướng trong lòng, bất giác nhớ lại những ngày hai người chung sống khi còn nhỉ, nụ cười trên mặt không thể che giấu nổi nữa.

“Đình ca, tiểu Hạ tướng quân, Thiệu Đình, phu quân……….Chao ôi, mắc cỡ quá đi!” Nàng bưng mặt, thậm chí lật người rồi vùi cả khuôn mặt vào trong chăn cũng không thể che đậy nụ cười kiều diễm trên khuôn mặt đỏ bừng kia.

Nàng cứ miên man suy nghĩ, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng dần dần chìm vào mộng đẹp lúc nào chẳng  hay.

Thực ra Hạ Thiệu Đình không hề say, đầu óc hắn cũng rất tỉnh táo, nhưng vì hắn đã uống rượu nên Nguyễn Thị không yên tâm, bà khăng khăng không cho phép hắn cưỡi ngựa đi về mà phải ngồi nhuyễn kiệu của Đường phủ.

Đương nhiên Hạ Thiệu Đình sẽ không làm phật ý tốt của bà.

Song, trên đười trở về phủ, hắn lại cảm thấy mình như đang bay trên mây, trước mặt không ngừng hiện ra vẻ mặt yêu kiều xinh tươi như đào mận kia.

Chỉ cần nghĩ đến từ ngày mai, hắn có thể lớn tiếng tuyên bố với cả thế gian rằng, cô nương xinh đẹp nhất trên đời này chính là thê tử sắp cưới của hắn thì trái tim hắn liền không nén nổi kích động.

Sau buổi triều sớm ngày hôm sau, Hạ Thiệu Đình đang vội vàng quay về đi mời bà mai chuẩn bị cầu hôn, ai dè lại bị Thiên Hi đế gọi lại.

“Trẫm nhớ mang mang là năm nay Thiệu Đình đã hai hai tuổi rồi, đúng không?” Sắc mặt Thiên Hi đế nhợt nhạt vì bệnh tật, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt, ông mỉm cười và hỏi.

Hạ Thiệu Đình giật mình, trong lòng vô cùng cảm động.

Ngày ngày bệ hạ bận trăm công ngàn việc thế mà ngài ấy vẫn nhớ rõ tuổi của hắn.

“Phải ạ, thần vừa mới tròn hai hai tuổi không lâu.” Hắn trầm giọng trả lời.

Thiên Hi đế vuốt chòm râu ngắn, nhìn ái tướng với vẻ mặt vui mừng, cười nói: “Nam nhi phải thành gia lập nghiệp, nay Thiệu Đình đã lập nghiệp rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện thành gia đi thôi.”

“Không dám giấu bệ hạ, thần, lát nữa thần quay về, thần sẽ tới tìm bà mai để đi cầu hôn ạ.” Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Thiệu Đình đỏ ửng, ngượng ngùng nói.

Thiên Hi đế sững ra, rồi lại ngạc nhiên hỏi: “Thiệu Đình đã nhìn trúng cô nương nhà nào rồi à?”

“Đường, của Đường đại nhân …………” Khuôn mặt khôi ngô của Hạ Thiệu Đình càng đỏ thêm, song hắn vẫn thành thật đáp lời.

Nghe xong, Thiên Hi đế ngây ngẩn cả người, nhưng lại cảm thấy chẳng có gì bất ngờ cả. Dẫu sao, nhìn khắp kinh thành này, e rằng cũng không lựa được mấy người có tướng mạo như cô nương Đường gia, chẳng phải năm đó đến cả Hoàng hậu cũng chọn trúng nàng đấy sao.

Nghĩ đến đây, ông cười ha ha: “Thiệu Đình có ánh mắt tinh tường thật đấy! Trẫm cũng được coi là người nhìn thấy nữ nhi của Tùng Niên trưởng thành, con bé quả thực là một cô nương tốt, cũng rất hợp với Thiệu Đình.

“Nàng ấy rất tốt ạ.” Hạ Thiệu Đình nghiêm túc nói.

Thiên Hi đế không bỏ lỡ nét dịu dàng hiếm thấy trong đôi mắt hắn, ông vuốt râu cười: “Nếu đã là trời đất tác thành, trai tài gái sắc, thì trẫm cũng phải hạ chỉ ban hôn thôi, để còn tác thành cho một đoạn nhân duyên tốt đẹp này chứ.”

Mặt Hạ Thiệu Đình hiện ra vẻ cầu khẩn: “Thần có một đề nghị, đợi thần quay về nghị thân với Đường đại nhân trước đã, sau khi có được sự đồng ý của Đường đại nhân, bệ hạ mới hạ chỉ ban hôn được không?”

Thiên Hi đế ngẫm nghĩ một lát bèn hiểu ra dụng ý của hắn, hắn làm vậy chẳng qua là vìỉ không muốn Đường gia cảm thấy bị ép buộc trong mối hôn sự này mà thôi.

Có thể nghĩ được chu toàn như vậy, xem ra hắn rất coi trọng cô nương Đường gia.

Ông mỉm cười gật đầu: “Đã là thêu hoa trên gấm, thì trẫm thế nào cũng được.”

Hạ Thiệu Đình lập tức mừng rỡ, vội quỳ xuống tạ ân.

Thiên Hi đế hiếm khi thấy hắn hớn hở ra mặt như thất, ông cảm thấy thú vị lại mỉm cười hỏi tiếp: “Có phải ngươi đã sớm để mắt tới cô nương nhà người ta rồi phỏng? Mỗi lần ngươi nói đến tìm Đường Hoài châu, thật ra là ủ mưu để gặp cô nương người ta chứ gì?”

Hạ Thiệu Đình bị ông trêu chọc đến nỗi đỏ cả mặt, sau khi dạ dạ vâng vâng một bận hắn nhanh chóng tìm đại lý do nào đó để cáo lui.

Nhìn cái dáng chạy trối chết của hắn, Thiên Hi đế bật cười ha ha.

Trong tiếng cười ấy có chút hoài niệm, cũng có cả muộn phiền.

Những việc ‘ý của Túy Ông không phải ở rượu’ này, năm đó ông cũng đã từng làm. Không ngờ rằng nháy mắt đã mười mấy năm rồi, mà người đó cũng đã không còn trên đời này nữa.

Sau khi ra khỏi cung, Hạ Thiệu Đình tung mình lên ngựa, gấp rút thúc ngựa về phủ để chuẩn bị thủ tục nghị thân.

Khoảng chừng nửa giờ sau, khi rẽ vào con đường dẫn về phủ tướng quân của hắn thì hắn bỗng nghe thấy phía trước truyền đến tiếng ầm ĩ. Hạ Thiệu Đình lấy làm ngạc nhiên, bèn trở mình xuống ngựa, nắm giây cương tiến lên xem chuyện gì xảy ra.

Dù sao, hầu hết những người sống ở con phố này đều là mệnh quan triều định, những người bình thường không bao giờ dám vào đây gây sự.

“Lão phu đã muốn đánh cái loại súc sinh bội tình bạc nghĩa như ngươi từ lâu rồi!  Nếu trước đây ngươi đã đuổi mẫu tử người ta đi, thì bây giờ đừng có quấn lấy con của người ta nữa. Phì, cái loại súc sinh không biết xấu hổ, chẳng qua là ngươi thấy giờ con người ta có tiền đồ, nên mới tìm đủ mọi cách để nhận người về. Ta nói cho ngươi biết, hắn chỉ là cốt nhục của nương hắn thôi! Ngươi nói thế mà không biết xấu hổ à, lão phu nghe mà còn thấy thẹn phát sợ giùm ngươi đấy!”

Chủ nhân của giọng nói này đang tràn đầy tức giận, những lời mắng nhiếc của ông truyền thẳng vào tai Hạ Thiệu Đình, khiến hắn bất giác dừng lại.

“Ông, ông, cái lão già chết bầm nhà ông, chuyện nhà của Đỗ mỗ có liên quan gì tới ông?!!” Ngay sau đó là giọng nói thẹn quá hóa giận của Đỗ Thành Trung.

“Phì! Cái chuyện bại hoại của nhà ngươi, lão phu nghe được còn thấy bẩn cả tai! Tiểu Hạ tướng quân họ Hạ, là cháu trai bạn cũ của lão phu. Tuy Sở gia không người, nhưng hậu nhân của Sở gia không thể để người khác ức hiếp, xỉ nhục như vậy được! Hôm nay lão phu sẽ giúp bạn cũ dạy dỗ tên súc sinh như ngươi, ta sẽ dạy ngươi thật tốt để ngươi biết rằng, người nhà họ Sở không dễ ức hiếp như thế!”

Lúc này Hạ Thiệu Đình đã biết thân phận của hai người, một người là Lỗ lão tướng quân, người đã giao đấu với hắn trên chiến trường Đông Địch lúc trước; mà người còn lại chính là sinh phụ của hắn, Đỗ Thành Trung.

Hắn không biết diễn tả cảm giác của mình lúc này thế nào, nghe thấy tiếng đánh nhau cách đó không xa, hắn biết hai người đã động tay động chân, nhưng vì lo cho vết thương cũ của Lỗ lão tướng quân nên hắn vội trấn tĩnh lại rảo bước về phía hai người đang đánh nhau.

Hắn nóng vội đi được một khoảng, đập ngay vào mắt chính là Lỗ lão tướng quân và Đỗ Thành Trung đang đánh nhau trước cổng phủ tướng quân của mình.

Tuy Lỗ lão tướng quân tuổi tác đã cao, tay còn bị thương, nhưng võ công của ông cực kì cao cường, kinh nghiệm đối địch vô cùng phong phú, so với Đỗ Trung Thành nhiều năm trầm mê tửu sắc thì rõ ràng ông đang chiếm ưu thế hơn.

Sau hơn mười hiệp, Đỗ Thành Trung đã bị ông ép đến độ chỉ có thể chống đỡ, không còn sức mà trả đòn.

Lỗ lão tướng quân bỗng dưng cố tình lộ ra sơ hở, nhân cơ hội Đỗ Thành Trung mắc mưu ông bèn hét to một tiếng, bất ngờ giáng cho hắn một quyền trời đánh.

Đỗ Thành Trung không kịp tránh, thấy ngực mình sắp phải nhận một quyền này, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bỗng nhiên có một bóng người bay nhay như chớp đến, chắn giữa ông ta cũng Lỗ lão tướng quân, người nọ nhẹ nhàng vung quyền đã có thể thay đổi lực độ của một quyền nặng nề ấy.

Đỗ Thành Trung tìm được đường sống trong chỗ chết đã sợ đến mức cả người đầm đìa mồ hôi lạnh.

“Sao lão tướng quân lại có thể lỗ mãng như vậy? Ngài có biết là, nếu đánh ra quyền này thì cánh tay của ngài sẽ hoàn toàn tàn phế không.” Hạ Thiệu Đình nắm lấy cổ tay phải của Lỗ lão tướng quân, ngăn cản động tác của ông, và nói với vẻ không tán thành.

Cơn thịnh nộ của Lỗ Tồn Nghị vẫn chưa nguôi, nhưng khi thấy khuôn mặt nghiêm túc của Hạ Thiệu Đình giống hệt mặt bạn cũ, lửa giận trong lòng ông lập tức được dập tắt vài phần, lại nghe thấy hắn nói những lời lộ rõ vẻ quan tâm mình, xíu lửa còn dư lại đã được dập tắt hoàn toàn, ông cười hè hè và nói: “Là lão phu không suy xét cẩn thận.”

Sau khi Đông Địch cúi đầu xưng thần với Đại Tề, Đông Địch đã hợp vào lãnh  thổ của Đại Tề, ngoài việc hạ lệnh không ban chết cho đảng vương thái hậu của Đông Địch đã cấu kết với hoàng thất Tuần Thị tiền triều thì Thiên Hi  đế còn không truy cứu nhưng thành viên khác của vương thất.

Ngày đó, khi Hạ Thiệu Đình mang thủ cấp của nhi tử cuối cùng của hoàng đế tiền triều về, đó cũng là thủ cấp của người cháu mà Nghi hết lòng phù trợ, và tất cả vây cánh của hoàng thất Tuần Thị đều bị giết chết không tha.

Còn cái thủ cấp đó, sau khi được trình lên Thiên Hi đế, thì nó được Đường Tùng Niên chuyển đến tay Phương Nghi, người vẫn đang bị tống giam trong đại lao.

Hạ Thiệu Đình nghe nói, sau khi Phương Nghi nhận được thủ cấp của cháu trai thì gần như phát điên, nhưng Đường Tùng Niên đã sớm sai người bón thuốc cho bà ta, nên giờ cơ thể bà ta mềm nhũn không có chút sức lực nào, có thể nói là muốn sống không được muốn chết cũng không xong.

“Thiệu Đình, lão già chết bầm này lòng dạ ác độc, ông ta dám…..” Đỗ Thành Trung căm hờn vô cùng, thế nhưng ông ta còn chưa nói hết câu thì đã nhìn thấy ánh mắt buốt giá của Hạ Thiệu Đình phóng tới, vì thế ông ta chỉ đành nuốt lời chưa nói hết trở vào.

Hạ Thiệu Đình mấp máy môi muốn nói nhưng lại bị Lỗ Tồn Nghị cắt ngang lời.

“Đỗ Thành Trung, năm đó, vì lấy lòng của người mới mà ngươi không niệm tình thân máu mủ, cưỡng chế những cơ thiếp đang mang thai của ngươi phải uống canh phá thai, chính ngươi đã thẳng tay giết chết những cốt nhục của mình khi chúng đang nằm trong bụng mẹ. Loại chuyện tàn bạo không tính người này, trời xanh tự khắc có mắt, trời đã khiến cho hương hỏa của dòng họ Đỗ Thị đứt đoạn trong tay ngươi, có thể nói là ông trời có mắt, kẻ ác sẽ bị trừng trị xác đáng.”

Giọng nói của Lỗ Tồn Nghị như hồi chuông lớn, ngữ khí âm vang hùng hồn, đủ cho những người đi đường hóng hớt cùng nhiều quan viên khác nghe được rõ ràng.

Trong phút chốc, mọi người ồ lên và đồng loạt nhìn về phía sắc mặt bỗng chốc trắng nhợt của Đỗ Thành Trung.

“Đến cả cốt nhục của mình mà cũng không tha, đúng là cái loại không bằng súc sinh!”

” Ta vốn cho rằng Hạ Thiệu Đình không chịu nhận sinh phụ sau khi lên như diều gặp gió là việc làm hết sức quá đáng, ai ngờ trong đó còn có một câu chuyện cũ thế này, cũng may Hạ tướng quân là người lương thiện nhân từ, không hề nhắc đến những chuyện đã qua mà còn mặc kệ những người ở sau lưng hắn mắng hắn bất hiếu.”

“Chả trách Lỗ tướng quân kia lại mắng ông ta là súc sinh, chả hiểu sao ông ta còn không biết xấu hổ mà đòi Hạ tướng quân phải nhận tổ quy tông?”

———–

Những cái chỉ trỏ, những ánh mắt khinh thường và những lời nghị luận của những người xung quanh khiến sắc mặt của Đỗ Thành Trung trở nên trắng bệch.

Bao nhiêu năm nay, ông chưa bao giờ nghĩ đến những việc trước đây mình đã làm, thậm chí Hạ Thiệu Đình biết rõ những chuyện này cũng chưa từng nhắc đến với ông, bên ngoài cũng chỉ đồn rằng năm đó ông đuổi hết cơ thiếp, chứ không có ai biết chuyện ông đã bắt những cơ thiếp phải uống phá thai, vậy nên ông cũng thanh thản mà sống đến tận bây giờ.

Nhưng lúc này, tấm màn che đã bị người ta xé nát không chút thương tiếc trước đám đông, đôi môi ông giật giật, muốn lên tiếng phủ nhận nhưng khi đối diện với vẻ mặt cười hững hờ của Hạ Thiệu Đình, thì ông không thể thốt ra bất kì một lời phủ nhận nào, chỉ có thể xoay người cất bước rời đi, rời khỏi nơi khiến ông mất sạch mặt mũi này.

“Cho dù thế nào thì ông ta cũng là sinh phụ của cậu, cho nên có những lời cậu cũng khó mà nói ra được. Chẳng qua là, nếu Đỗ Thành Trung kia cứ tiếp tục quấy rầy thì sẽ không tốt cho cậu, thế nên lần này lão phu mới làm ra việc vượt quá chức phận như vậy, tiểu Hạ tướng quân sẽ không oán trách ta chứ?” Sau khi yên vị trong phủ tướng quân, Lỗ Tồn Nghị mới thấp thỏm hỏi.

Hạ Thiệu Đình lắc đầu, nhưng hắn cũng không muốn dây dưa nhiều với chuyện này nữa. Nói cho cùng, hôm nay là ngày lành tháng tốt mà hắn muốn đi nghị hôn, không hên bị những chuyện vụn vặt này quấy nhiễu.

Lỗ Tồn Nghị nhìn mặt gửi lời, thấy hắn quả thực không để ý, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, song ông lại thấy trong nhà đặt nhiều hòm buộc nơ đỏ, hỏi ra mới hay dự định của hắn, ông lập tức bật cười.

“Theo lí mà nói, ta và ông ngoại cậu là bạn cũ, cho nên ta cũng coi như trưởng bối của cậu, lần này nên để trưởng bối ra mặt đến nhà người ta cầu thân cho cậu, cậu thấy có được hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi