NỮ NHI LÀ KẺ TỬ THÙ KIẾP TRƯỚC

Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Quân Dao vờ như không nhìn thấy vẻ mặt bất mãn khi dục vọng chưa được thỏa mãn của Đường Tùng Niên, nàng vô cùng ngoan ngoãn ngồi một bên để Nguyễn Thị bón đồ ăn sáng.

Đường Tùng Niên u oán nhìn đôi mẹ con đang người xúc người ăn, sau một lát hắn mới chuyển sự chú ý lên gương mặt nhỏ nhắn đang ăn ngon lành của nữ nhi, con bé ăn vui vẻ đến nỗi giống như đang thưởng thức mĩ vị nhân gian, chốc chốc trên khuôn mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền, làm hắn chỉ muốn vươn tay dí vào, sau đó kéo chủ nhân của đôi má lúm ấy tét mấy cái vào mông.

Đúng là con nhóc thối, có đứa con nào mà hãm hại phụ thân mình như vậy không!? Giờ phút này, trong lòng hắn ngập tràn oán giận.

Trái lại, trong lòng Hứa Quân Dao lúc này lại cực kì khoan khoái,  ngày xưa nàng ghét nhất là ăn cháo, giờ đây lại cảm thấy cháo cũng là một món ăn ngon cực kì ngon. Nàng cảm nhận được lão già thối đang nhìn mình, bèn quay gương mặt nhỏ nhắn nhìn hắn cười ngọt ngào, cười đến nỗi Đường Tùng Niên tê dại cả lòng, lúc này hắn cảm thấy vừa yêu vừa hận con bé.

Còn Nguyễn Thị lúc này vẫn nhìn hắn với nụ cười tội lỗi.

Đường Tùng Niên nghĩ trước nghĩ sau, liền cảm thấy những ngày kế tiếp mà cứ như vậy thì thật sự không ổn, nếu như tiểu nha đầu này tối nào cũng khóc lóc làm loạn thì hắn sớm muộn gì cũng bị phế mất thôi, đến lúc đó muốn hối hận thì cũng đã quá muộn.

Hắn mời đại phu đến bắt mạch cho nữ nhi, muốn xem xem thân thể của con bé có chỗ nào không khỏe, nếu không, vì sao đêm nào con bé cũng khóc khóc đòi nương?

Kết quả là, sau khi đại phu bắt mạch xong thì luôn mồm nói chúc mừng hắn và nói rằng thân thể của tiểu cô nương rất khỏe mạnh, cơ thể đã có chuyển biến tốt. Trong lòng đại phu hiểu rõ, dù sao thì hắn cũng là một đại phu thường xuyên ra vào huyện nha, nên biết được Đường đại nhân và thê tử vẫn luôn lo lắng cho thân thể yếu ớt, nhiều bệnh của nữ nhi. Bây giờ tiểu cô nương đã khỏe mạnh trở lại, đối với phu thê bọn họ quả thật là một đại sự.

Đường Tùng Niên không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay là gào to, trong một khoảnh khắc hắn thậm trí còn hoài nghi tiểu nha đầu này có phải đang rắc tâm chống đối mình hay không, nhưng cái ý niệm này rất nhanh bị hắn đánh bay.

“Đại nhân, thị thiếp Đổng Thị của Tôn Hữu Tài đến đây cáo trạng.” Nha dịch vội vàng tiến vào bẩm báo.

“Nàng ta cáo trạng ai? Cáo trạng cái gì?” Hắn hỏi.

“Đổng Thị cáo trạng người của Tôn Thị tộc chiếm đoạt tài sản của Tôn Hữu Tài, đuổi mẹ con bọn họ ra khỏi nhà. Bây giờ hai đám người bọn họ đang mắng nhau ở bên ngoài.”

Phu thê Tôn Thị mặc dù đều đã chết nhưng vẫn để lại không ít tài sản, vả lại Tôn Hữu Tài còn không có nhi tử, chỉ có một nữ nhi do Đổng Thị sinh ra, vì thế người của Tôn Thị tộc sao có thể dễ dàng buông tha miếng bánh béo bở này được, nhất định sẽ làm ầm lên.

Lại nói, Đổng Thị cũng không phải cây đèn cạn dầu, hai bên không ai nhường ai tất nhiên sẽ làm ầm lên, tranh tranh cãi cãi rồi kéo nhau lên quan phủ.

Đường Tùng Niên nhíu mày, sau đó đổi lại quan phục.

——————-

Hạ Thiệu Đình trên tay ôm nào là bút lông, là giấy, là mực, là nghiên mà Nguyễn Thị đã chuẩn bị cho hắn, khuôn mặt nhỏ mặc dù vẫn xị ra như trước nhưg trong con mắt từng mang đầy sự chống cự đã tiêu tan đi đáng kể.

“…Một đống tài sản như thế, lại còn không có nam đinh để thừa hưởng, bảo sao mấy người trong họ đó không đỏ mắt thèm thuồng. Nếu là ta, ta thà để họ hàng Tôn Thị tộc chiếm hết tài sản, còn hơn là để con đĩ họ Đổng được hời.”

Bỗng nhiên nghe được tiếng nói chuyện của một phụ nhân, Hạ Thiệu Đình dừng bước, lại nghe có người nói tiếp.

“Thì chả thế, đáng thương cho những đồng tiền mà Điền Thị vất vả tích cóp cả nửa đời, nếu như để lại cho hai mẹ con đĩ điếm ấy chẳng phải sẽ làm cho Điền Thị tức đến nỗi từ trong mồ nhảy ra không?”

Cánh tay đang ôm đồ của hắn bất giác siết chặt.

“Ai da, mọi người đang nói về vụ án tranh chấp tài sản của Tôn gia ở thành Tây à? Đại nhân vừa tuyên án đấy.”

“Người mau nói đi, nói nghe xem đại nhân phán quyết thế nào?”

“Lúc đó, đại nhân trên công đường đã trách mắng Điền Thị dở trò chia rẽ tình cảm phu thê chủ nhà, khiến cho gia đình không được yên ổn, chủ mẫu là người vô tội lại còn phải chịu ấm ức tủi nhục, cuối cùng dẫn đến cảnh ngộ bất hạnh; ngài phạt Đổng Thị hai mươi trượng. Sau đó lại răn dạy đám họ hàng Tôn Thị Tộc ỷ mạnh hiếp yếu, lợi dùng lúc người ta gặp khó khăn mà đi hôi của, không niệm tình nghĩa mà ức hiếp cô nhi quả phụ, tiếp đó ngài cho cho người lôi những kẻ dẫn đầu gây rối ra đánh năm mươi trượng. Sau cùng, ngài tuyên bố tài sản của Tôn Hữu Tài sẽ do nữ nhi của hắn kế thừa, đợi sau khi nữ nhi xuất giá, đất đai, nhà tổ sẽ trả lại cho Tôn Thị tộc theo gia quy.”

“Đại nhân anh minh!!!!”

….

Những đầy tớ kia vẫn còn tiếp tục nói, nhưng Hạ Thiệu Đình đã nghe không rõ nữa, sắc mặt hắn ngày càng khó coi, bước thật nhanh về phía phòng mình, tìm chiếc áo khoác mà hôm đó hắn mặc ôm chặt vào trong lòng.

Thật lâu sau, hắn mới thì thào nói: “Dì còn lâu mới tức giận, đồ của dì sẽ không để cho loại người đáng ghét ấy.”

Trong thư phòng, trong lòng Thẩm Minh có chút thổn thức nói:”Điền Thị cũng xem như là một nữ tử khéo léo, tài giỏi hiếm có; chỉ có điều vì gả sai người nên mới dẫn đến cái chết vô ích.”

Đường Tùng Niên gật đầu nói:”Tôn gia có thể có được phú quý như ngày hôm nay, không thể thiếu công lao của nàng, thế mà Tôn Hữu Tài lại làm nhục nàng ấy.”

Mã bộ nghĩ lại vẫn thấy rùng mình nói: ” Nàng ấy quả thật là người lòng dạ kín đáo, kể từ ngày Tôn Hữu Tài nạp Đổng Thị làm thiếp, thế mà nàng ấy vẫn mặt không biến sắc, dứt khoát đem toàn bộ tài sản chuyển thành ngân phiếu, để lại cho Tôn Hữu Tài mấy cửa hàng đã như cái võ rỗng. Nếu không phải nàng ấy chết sớm, e rằng sau này Tôn Hữu Tài và Đổng Thị kia đều phải dựa vào nàng ấy mới sống được qua ngày.”

“Tếu nhất là Đổng Thị kia, e rằng cho đến lúc chết nàng ta cũng không nghĩ đến, khi Điền Thị còn sống đã đến quan phủ nhập nàng ta vào nô tịch. Bây giờ, đừng nói là gia sản của Tôn gia, đến cả nữ nhi ruột thịt còn biến thành chủ tử của mình.” Mã bộ đầu có chút hả hê nói.

“Thế mới nói, Tôn gia làm gì còn tí tài sản nào, chỉ sợ mấy ngày nữa chủ nợ thi nhau đến nhà gõ cửa.” Thẩm Minh lắc đầu.

Đường Tùng Niên nhìn sắc trời, đứng dậy phủi quần áo nói: ” Không còn sớm nữa, các ngươi còn việc thì làm đi.”

Còn hắn, phải về dỗ dành khuê nữ đâyyyy.

Không còn sớm? Mã bộ đầu nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, không hiểu sao đại nhân nhà mình có thể đưa ra cái kết luận như thế.

Đường Tùng Niên cũng chẳng rảnh để ý đến hắn, khi trở về chính phòng chỉ thấy Bích Văn và nữ nhi, hắn phất tay để Bích Văn lui xuống, còn mình thì lại gần ôm Hứa Quân Dao lên, nâng con bé lên thật cao và nghiêm mặt nói: ” Đường Quân Dao, phụ thân muốn nói chuyện với con như một người trưởng thành.”

Nói chuyện như một người trưởng thành? Là cái thứ quỷ quái gì? Hứa Quân Dao ngẩn ra.

Đường Tùng Niên bế con ngồi lên cái giường nhỏ, sau đó hắng giọng, lại nhìn trái nhìn phải xác nhận xem trong phòng trừ hai cha con bọn họ ra còn có thêm ai không, xong xuôi hắn mới nhỏ giọng hỏi: ” Bảo Nha ngoan, con muốn đệ đệ hay muội muội chơi cùng mình? Các em sẽ rất ngoan, rất nghe lời con.”

Hứa Quân Dao cuối cùng cũng hiểu ra, trên mặt vẫn làm bộ tỉnh bơ, qua một lúc mới dở trò nói: ” Không cần, cần nương, cần nương!”

Đường Tùng Niên bị nàng làm cho nghẹn thở, nhưng vẫn hi vọng phừng phừng tiếp tục dụ dỗ: ” Buổi tối nếu Bảo Nha ngoan ngoãn đi ngủ không gọi nương nữa, ngày mai phụ thân sẽ đưa con đi chơi.”

Hứa Quân Dao động tâm, nhưng vẫn giả bộ chẳng hiểu gì cả, chớp chớp con mắt mù mờ nhìn hắn.

Ây ya, sao con bé lại đáng yêu thế này! Đường Tùng Niên yêu chết mất cái bộ dạng con nai vàng ngơ ngác của nữ nhi, ngón tay hắn ngứa ngáy, nhịn không nổi véo lên khuôn mặt đỏng ửng mềm mại ấy.

Cái miệng nhỏ nhắn của Hứa Quân Dao khẽ mếu một cái sau đó biến thành bộ dạng chuẩn bị khóc, Đường Tùng Niên hoảng hốt ôm lấy con bé, gọi loạn xọa cả lên nào thì’ bảo bối, lúc thì  tâm can, đến cả tiểu tổ tông cũng gọi.

Nhìn bộ dạng Đường Tùng Niên hận không thể cung bái mình, Hứa Quân Dao có chút buồn cười, may vẫn kịp nhịn xuống, nàng mở to đôi mắt ầng ậc nước mắt, run run hỏi: ” Đi chơi?”

“Đúng, đúng, đúng, ngày mai phụ thân đưa con đi ra ngoài chơi, mua cho Bảo Nha đồ ăn ngon này, đồ chơi đẹp này.”

Hứa Quân Dao làm bộ suy nghĩ một lúc, bắt lấy ống tay áo của hắn, ngón tay chỉ về phía cửa phòng nói: ” Đi, đi.”

” Bảo Nha muốn đi luôn bây giờ á?” Đường Tùng Niên dò hỏi.

“Đi, đi chơi, đi chơi….”

Đường Tùng Niên nghĩ một lát, dù sao thì bây giờ hắn cũng chẳng có việc gì gấp, cứ dỗ dành tiểu nha đầu này trước đã, để đến ban đêm hắn mới có thể bung lụa.

Nghĩ đến đây, hắn dứt khoát nói: ” Được, đi thì đi nào.”

Hắn dừng lại một chút  hơi hồi hộp hỏi: ” Ban đêm Bảo Nha sẽ ngủ thật ngoan và không gọi nương nữa chứ?”

Hứa Quân Dao nhìn hắn cười ngọt ngào.

Cho dù lão già thối này không đến dỗ dành, nàng cũng sẽ tha cho hắn. Suy cho cùng, nếu mỗi đêm cứ gào khóc như thế vài lần,  cổ họng nàng cũng không chịu nổi. Vả lại, cơ thể nhỏ bé này cũng cần nghỉ ngơi nhiều, tránh mệt mỏi.

Bây giờ, Đường Tùng Niên mới hoàn toàn yên lòng, hôn một phát thật sâu lên mặt nữ nhi: ” Đúng là nữ nhi ngoan của phụ thân.”

Đột nhiên, sắc mặt Hứa Quân Dao thoát cái thay đổi, nàng ngửa cái đầu nhỏ bé lên kêu đến mức đau khổ tột cùng: ” Nương, nương ơi, nương,…”

“Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì vậy?” Nguyễn Thị nghe thấy tiếng kêu của nữ nhi thì vội vàng chạy vào.

” Không có gì, ta muốn đưa con bé ra ngoài một chút, sẽ quay về trước bữa tối.” Đường Tùng Niên đang bị dọa bởi tiếng kêu bất thình lình của con bé làm sợ phát khiếp, lại thêm phu nhân mình đi vào hỏi làm hắn trả lời có chút chột dạ.

Nguyễn Thị thở phào một hơi, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Cha con hai người ” khoát trá” đạt thành thỏa thuận, Đường Tùng Niên thay một bộ quần áo thường ngày, nhưng lại không hề sai người đi chuẩn bị ngựa và kiệu mà hắn tự mình ôm lấy tiểu nha đầu ra khỏi nhà.

Về phần giữ chữ tín của hắn, Hứa Quân Dao tương đối hài lòng.

Đại Tề lập quốc đến nay, huyện Bình An trải qua mấy năm nghỉ ngơi để phục hồi nguyên khí, trên cơ bản dân chúng mỗi ngày đều được ăn no mặc ấm, trên đường kẻ đến người đi tấp nập và trên khuôn mặt ai nấy cũng  rạng ngời sức sống.

Đối với dân chúng mà nói, bọn họ chẳng cần biết ai ngồi lên ngôi vị hoàng đế, chỉ cần để bọn họ có cơm no áo ấm thì chính là hoàng đế tốt.

Đường Tùng Niên nhìn vẻ mặt hưng phấn của nữ nhi, lại thêm đôi mắt to tròn hết liếc ngang lại liếc dọc, dường như đối với con bé mà nói cái gì cũng thật mới lạ.

“Muốn, muốn, con muốn!!!” Hứa Quân Dao chỉ vào nam tử trung niên bán xâu mứt quả cách đó không xa và la lên.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhìn người đến người đi trên đường làm nàng bỗng nhiên nhớ lại xâu mứt quả mà đời trước nàng thỉnh thoảng mới được ăn. Cho dù đó đã là chuyện của rất lâu về trước, nhưng hương vị chua chua ngọt ngọt vẫn khắc sâu trong kí ức của nàng.

Song, có lẽ điều nàng tưởng niệm không phải là mùi vị của xâu mứt quả, mà là người đưa cho nàng xâu mứt quả kia.

Ý cười trên mặt Đường Tùng Niên đình trệ trong chốc lát, sau đó dùng tay khác bế tiểu cô nương trong lòng, cười nói: ” Được rồi, đi mua xâu mứt quả cho tam cô nương nhà ta nào.”

Hứa Quân Dao nhoẻn miệng cười, một cánh tay khoác lên cổ hắn, còn tay bên kia đnag chuẩn bị cầm lấy xâu mứt quả mà đại hán đưa cho.

Chỉ là nàng không nghĩ tới lại bị Đường Tùng Niên cắt ngang.

Nàng trợn to mắt nhìn chằm chằm Đường Tùng Niên, nhưng hắn chỉ cười ha ha cầm lấy xâu gỗ xiên mứt quả đưa đến trước mặt nàng: ” Bảo Nha một xâu, phụ thân một xâu.”

Hứa Quân Dao không vui bĩu môi, nhưng nàng cũng tự mình hiểu rõ thân thể bé nhỏ này quả thật không thể ăn được hết một xâu, vì thế nàng cũng không nói gì nữa, chỉ đành vươn đầu lưỡi nhỏ liếm liếm lớp vỏ bọc đường.

Ngọt lịm!!! Tựa như mùi vị trong kí ức, lại tựa như không phải mùi vị ấy.

Nàng liếm thêm mấy lần nữa, đang muốn cắn một miếng quả sơn trà thì một tiếng  ” Aii zaaa”  vang lên, vậy mà nàng chỉ cắn được hư không. Nàng tức giận trừng mắt nhìn Đường Tùng Niên thì thấy hắn đang ngậm trong mồm quả sơn trà mà khi nãy nàng vừa mới liếm.

Hứa Quân Dao: ” …”

Đường tùng Niên nhìn nữ nhi cười đến híp cả mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi