NỮ NHI LÀ KẺ TỬ THÙ KIẾP TRƯỚC

Sau khi tiễn Hạ Thiệu Đình đi, Cát Thanh Vân về nhà thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi làm, bỗng nhiên thấy thê tử hốt hoảng từ trong phòng chạy ra: “Chàng xem này, Đình ca đã cho nữ nhi của chúng ta tất cả những thứ mà mà dì thằng bé để lại.”

Vừa nói vừa đưa chiếc hộp mà trước khi đi Hạ Thiệu Đình đã trao tay nàng cho phu quân xem, thằng bé nói rằng chiếc hộp này dành cho cháu trai của hắn sau này.

Cát Thanh Vân cầm lấy chiếc hộp nhìn xem, bên trong là một chồng ngân lượng trị giá không nhỏ, hàng lông mày của hắn cau chặt lại, nhớ đến cái hôm Hạ Thiệu Đình nói mình đã tìm được công việc tốt; tiếp đó lúc hắn định đưa Đình ca lên trấn trên, thằng bé chỉ về phía chiếc xe ngựa đỗ bên đường đằng xa và nói rằng đó là người đến đón mình….

“Không ổn, ta phải đi đón thằng bé về.” Hắn càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ, xoay người chạy ra bên ngoài, hắn gấp đến độ Phương tỷ ôm chiếc hộp đuổi theo sau nhưng không cách nào đuổi kịp, Phương tỷ đuổi được một đoạn đã không thấy bóng dáng hắn đâu.

Mãi cho đến lúc nhá nhem tối, nàng mới thấy Cát Thanh Vân mang theo gương mặt mệt mỏi trở về.

“Sao rồi, sao rồi? Đã tìm thấy thằng bé chưa?”

Cát Thanh Vân lắc đầu, giọng nói tràn đầy hối hận:”Ngay cả chiếc xe ngựa đến đón Đình ca cũng là giả, người ta chỉ là người đi đường dừng xe lại để nghỉ ngơi mà thôi, chứ đối phương chẳng biết Hạ Thiệu Đình là ai, cũng chẳng được ai nhờ vả đến đón thằng bé đến tiêu cục cả.”

“Còn nữa, cái tiêu cục mà thằng bé nói đã đóng cửa từ lâu, nghe nói tổng tiêu cục đã đi lính rồi, làm sao còn mời người gì nữa chứ! Chúng ta bị thằng nhóc này lừa rồi!”

Phương tỷ vừa nghe đã sốt ruột đến nỗi bật khóc: “Vậy phải làm sao đây? Đình ca có thể đi đâu được chứ? Thằng bé đã để lại toàn bộ số tiền của mình cho chúng ta rồi, thằng bé ở bên ngoài biết phải sống sao đây? Nếu Đình ca có gì bất trắc, ta biết ăn nói thế nào với mẫu thân và cha mẹ thằng bé nơi chín suối đây!”

“Hay thằng bé về nhà rồi? Tòa nhà ở ngõ sáu, thành đông hoặc nhà họ Hạ ở huyện Đan Dương?”

“Ngõ sáu, thành đông ta đã tìm rồi, thằng bé không ở đó. Còn nhà của Hạ gia thì sáng mai ta sẽ đích thân đi tìm một chuyến, chỉ mong thằng bé thật sự quay về nhà họ Hạ.” Cát Thanh Vân hối hận đến nỗi ruột sắp đứt rồi, nếu không phải do bản thân hắn sơ xuất, làm sao có thể bị lừa bởi lời nói dối vụng về của thằng bé được.

“Đúng, Đình ca nhất định đã quay về nhà họ Hạ rồi, nhất như thế không sai đâu.” Cũng không biết Phương tỷ đang an ủi người khác hay đang an ủi chính mình.

“Còn số ngân phiếu này nàng tìm chỗ nào an toàn cất hộ thằng bé đi, đây là của dì Đình ca để lại cho thằng bé, chúng ta không thể lấy.” Cát Thanh Vân lo lắng, khẽ dặn dò.

Phương tỷ gật đầu:” Chàng yên tâm.”

Nhưng ngày hôm sau, khi Cát Thanh Vân đến huyện Đan Dương thì phát hiện cửa chính nhà họ Hạ đóng chặt, trên khóa còn phủ một lớp bụi mỏng, chứng tỏ trước giờ không có ai đến đây.

Sau khi Phương tỷ biết tin thì khóc một trận, Cát Thanh Vân trầm mặc ngồi im một chỗ.

“Cũng chẳng phải thằng nhóc lên ba, đầy đứa bé nhỏ tuổi hơn hắn sống vất va vất vưởng bên ngoài, các con lo lắng làm cái gì chứ!” Miêu Thị không vừa lòng nhi tử mấy ngày ‘không làm việc đàng hoàng’, cứ một mực chạy đi khắp nơi tìm cái thằng nhóc Đình ca ăn nhờ ở đậu kia.

“Nương, xin người đừng nói nữa! Nếu Đình ca có mệnh hệ gì, con cũng không còn mặt mũi mà sống nữa!” Cát Thanh Vân vuốt mặt, khàn khàn nói.

Miêu Thị còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy sắc mặt khó chịu của nhi tử và con dâu đang ôm cháu gái lau nước mắt giàn giụa, đành phải nuốt những điều muốn nói vào trong.

Cho đến tận hai tháng sau, Phương tỷ nhận được một cuộn vải và một xâu tiền do Hạ Thiệu Đình nhờ người gửi về, Cát Thanh Vân hỏi rõ người đến mới biết Hạ Thiệu Đình đang làm thuê trong một võ quán ở Thanh Châu, biết thế hắn vội vàng đi tìm nhưng được cho biết ba ngày trước Hạ Thiệu Đình đã xin nghỉ làm và rời đi.

Mặc dù không tìm được người, nhưng cuối cùng cũng nhận được tin tức của thằng bé nên Cát Thanh Vân cũng nhẹ nhàng thở ra.

Phu thê hai người lo lắng cho Hạ Thiệu Đình nhưng lại không biết thằng bé đã đi theo đoàn xe rời khỏi Trung Nguyên từ lâu, hiện nay đã đi đến biên giới.

Khi Hạ Thiệu Đình rời khỏi thôn Cát gia, hắn chỉ mang theo năm lượng bạc và khoảng mười tiền đồng, hắn đi khắp nơi không mục đích, khi ngân lượng trên người tiêu gần hết mới tìm công việc gần đó để kiếm tiền, sau đó tiếp tục đi tiếp.

Trong một năm ngắn ngủi, hắn đã từng ở bến tàu khiêng bao tải, từng làm công trên thuyền hoa, từng học nghề trong tửu lầu, cũng từng làm thuê ở võ quán; nhờ đó mà hắn đã gặp được đủ mọi loại người, cũng trải qua rất nhiều chuyện mà trước đây hắn chưa từng trải qua.

Sau đó nữa, hắn cảm thấy bản thân có thể đi đến nơi xa hơn để mở mang kiến thức, đúng lúc hắn nhìn thấy đoàn xe đến biên giới đang tuyển người làm công, thế là hắn bèn đi theo.

Chỉ là hắn không biết rằng, quyết định lần này của bản thân sẽ thay đổi cuộc đời của hắn.

—————–

Lại nói đến Hứa Quân Dao, sau khi nhìn thấy Phương Nghi ở cung Phượng Tảo nàng vẫn luôn chú ý đến nàng ta, sau đó nàng biết được nàng ta là cô cô phụ trách chỉ dạy cung nữ mới tiến cung, sau khi dạy dỗ các cung nữ xong sẽ ở lại Đông cung.

Hơn nữa, mấy năm trước do bị Mục Chiêu Nghi làm liên lụy nên Đồ Y bị điều vào Thượng y cục, hai năm trước mới chuyển vào Đông cung của Thái tử. Hiện nay nàng ta đã trở thành một cung nữ khá có máu mặt, các tiểu cung nữ thấy nàng đều phải kính trọng gọi một tiếng cô cô.

Mọi thứ đều giống hệt như ở kiếp trước, còn nàng thì càng thêm tin rằng không lâu sau đó sẽ có một ‘Hứa Quân Dao’ xuất hiện.

Thiên Hi đế cuối cùng cũng bị chọc giận khi biết người Địch ở phía Tây năm lần bảy lượt xâm phạm vùng biên giới Đại Tề, hắn bất chấp những lời khuyên can của đại thần, dứt khoát quyết định ngự giá thân chinh, quyết chí muốn dạy bọn người Địch ở phía Tây một bài học.

Dù các vị quần thần hết lời khuyên nhủ, nhưng không một ai có thể thay đổi được quyết định của Thiên Hi đế cả.

Hứa Quân Dao thì khác, sau khi nàng biết tin này lại không giấu được vui mừng. Bởi vì nàng biết rằng cuộc chiến lần này của Thiên Hi đế ắt sẽ mang đến cho Đại Tề một tướng vị tướng tài ba, xuất chúng. Không sai, đó chính là thiếu niên ánh trăng của nàng!

Kể từ khi thiếu niên ánh trăng rời đi, thực ra nàng và tiểu Đường đại nhân vẫn sai người đưa quà đưa thư cho hắn, nhưng cuối cùng tất cả đều bị gửi về nguyên xi.

Nhưng nàng không biết rằng, năm đó Hạ nương tử không hề đưa Hạ Thiệu Đình về nhà chồng ở huyện Bình Động ngay mà đưa bọn hắn đi đến nhà cũ của Hạ Thị, đồng thời còn ở đó tận hai năm, mãi đến hai năm sau mới quay về huyện Bình Động.

Cũng bởi vì một lần bỏ lỡ kia mà nàng đã hoàn toàn mất tin tức về Hạ Thiệu Đình.

Mà hiện giờ Hoàng đế ngự giá thân chinh chắc chắn sẽ cho nàng tin tức của Hạ Thiệu Đình, bảo nàng không vui sao được?

“Muội một mình ở đây cười đần gì thế?” Giọng nói ngờ vực của Châu ca vang lên sau lưng nàng, Hứa Quân Dao ném cho hắn một cái nhìn ghét bỏ.

Châu ca đang ở giai đoạn vỡ giọng nên giọng nói vừa thô vừa khàn, vừa nghe đã thấy chói tai. Nhưng mà dáng người hắn lại cao thẳng như tùng, sau khi ngũ quan cởi bỏ nét trẻ con, hắn đã dần dần mang dáng dấp của tiểu Đường đại nhân đời trước.

Nhưng mà, đối với người đã từng nhìn thấy dáng vẻ của Đường Tùng Niên khi còn trẻ như nàng mà nói, tướng mạo của thiếu niên trước mặt không phải dần dần trùng khớp với tiểu Đường đại nhân của đời trước, mà hắn của bây giờ giống hệt phụ thân của mình.

Từ khi hai huynh muội trưởng thành, Châu ca đã nhìn ra vẻ chán ghét sâu sắc trong mắt muội muội, hắn nhìn Hứa Quân Dao hừ một tiếng sau đó quay người rời đi.

Hứa Quân Dao đuổi theo hắn, cười hỏi:” Này, giận hả?”

“Ai rảnh mà làm mình làm mẩy với Bao Nha ngốc nghếch chứ! Mau tránh ra, mau tránh ra! Nhân ngày phụ thân được về sớm ta còn có vài vấn đề muốn hỏi người.” Châu ca xua nàng như xua muỗi.

“Hôm nay phụ thân được về sớm ư? Đúng là hiếm có nha!” Hứa Quân Dao lấy làm ngạc nhiên.

Hai tháng trước, Đường Tùng Niên chính thức thăng chức lên làm Lại bộ thị lang, mà chức Viên ngoại lang lần trước hắn mới làm ngót nghét hai năm.

Hứa Quân Dao không thể không cảm thán, đường làm quan của lão già thối suôn sẻ như thế thật sự làm người ta đỏ mắt đố kỵ.

Thăng quan rồi đương nhiên sẽ bận rộn hơn, mỗi ngày có thể về nhà vào giờ Tuất (*) đã sớm lắm rồi, có những ngày khoảng giờ hợi(*) mới về tới nhà. Hôm nay được về sớm như vậy quả thực hiếm thấy.

(*) Giờ tuất: Từ khoảng 7h đến 9h tối.

(*) Giờ hợi: Từ 9h đến 11h đêm.

Nhìn Châu ca nhanh nhẹn bước đến trước cửa thư phòng của Đường Tùng Niên, nàng suy nghĩ một lát, sau đó cũng bước vào theo.

Dù sao bây giờ nàng cũng đang rảnh, chi bằng cũng vào hóng hớt chút. Nói trắng ra, đây là lần đầu tiên nàng đến thư phòng của hắn mà không có mục đích gì!

Tiếng gõ cửa vang lên, Đường Tùng Niên đang lật xem tài liệu, đầu không thèm ngẩng lên mà nói luôn:”Vào đi.”

Sau tiếng mở cửa, hắn nhìn thấy nhi tử đang bước vào, ngay sau đó có một cái đầu thập thò ở ngoài cửa.

Nhìn thấy gương mặt có vài phần tương tự phu nhân, hắn không khỏi nhoẻn miệng cười:”Bảo Nha cũng đến à?”

Hứa Quân Dao nhếch miệng cười với hắn, sau đó chậm rãi theo sau Châu ca bước vào phòng. Thấy Châu ca vội vàng thỉnh giáo phụ thân mấy vấn đề trong bài học, còn Đường Tùng Niên đang kiên trì giải thích. Nàng nhất thời cảm thấy nhàm chán, ngó nghiêng xung quanh thì phát hiện ra kệ sách phía sau lưng Đường Tùng Niên xếp đầy sách vở.

Lúc nàng đang định đi đến lấy một quyển về đọc thì bất cẩn đá trúng chân bàn, một cú này làm nàng đau đến nỗi hít một hơi thật sâu, sau đó một tay nàng vịn vào bàn nhưng không cẩn thận làm đổ chồng hồ sơ đặt trên bàn xuống đất.

Thấy vậy, nàng bất chấp cơn đau ở chân mà vội vàng ngồi xổm xuống nhặt đống hồ sơ rơi đầy trên đất lên, chợt nghe thấy giọng nói ghét bỏ của Châu ca:”Bảo Nha ngốc nghếch đúng là Bảo Nha ngốc nghếch, lớn tướng như thế rồi vẫn còn đá trúng chân bàn, ta thấy muội chính là người đầu tiên đấy.”

Đường Tùng Niên tức giận trừng mắt nhìn nhi tử: “Sao con nói muội muội như thế hả?”

Hứa Quân Dao phớt lờ hai cha con bọn họ, lúc này lực chú ý của nàng đã bị hấp dẫn bởi nội dung của tập hồ sơ trên tay.

“Phụ thân, hoàng thất tiền triều không phải đã bị giết sạch rồi sao? Tại sao bây giờ vẫn còn tồn tại dư nghiệt tiền triều? Ơ? Hóa ra vẫn còn cá lọt lưới sao? Nếu Cửu hoàng tử tiền triều còn sống thì lúc này hắn đã lớn bằng ca ca rồi phải không ạ? Có thể sống bình yên đến lúc này, có thể thấy rằng vẫn còn rất nhiều người có năng lực đang bảo vệ hắn!”

“Tiểu nha đầu quan tâm chuyện kẻ khác làm gì? Mau về đây để phụ thân nhìn xem chân con có bị thương không.” Đường Tùng Niên cầm lấy tập hồ sơ mà nữ nhi đã nhặt gọn và mói với giọng sốt ruột.

“Không đau ạ, lúc mới đá trúng thì thấy đâu thôi, giờ đã không sao rồi ạ.” Hứa Quân Dao lờ đi chuyện cái chân đau, gặng hỏi: “Trong thiên hạ này nơi đâu cũng là đất của vua, người nói xem Cửu hoàng tử tiền triều có thể ẩn náu ở đâu được nhỉ? Những người nào đang bảo vệ hắn đây? Thiên hạ đã được bình định từ lâu, nếu như bọn hắn muốn khơi mào chiến tranh ở Trung nguyên cũng không phải điều gì dễ dàng; dù bọn họ có mang danh nghĩa của tiền triều thì những bách tính đã sống ổn định từ lâu cũng sẽ không ủng hộ.”

“Phụ thân, người nói xem liệu bọn hắn có trốn ở quan ngoại không? Hay là trốn đến một đất nước chung quanh nào đó mai danh ẩn tích? Hoặc là ẩn nấp trong thành, bọn hắn đang trốn ở Kinh thành?” Hứa Quân Dao suy đoán lung tung.

Đường Tùng Niên nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc.

Hiện nay quả thực có tin tức nói rằng ‘Cửu hoàng tử’ đang trốn ở quan ngoại, bọn họ cũng có nghi ngờ rằng hắn ta có thể đang trốn ở tiểu quốc nhỏ ở biên giới, nhưng đến nay vẫn chưa có thông tin xác thực, tất cả đều chỉ là phỏng đoán.

Thật ra Hứa Quân Dao cũng không nghĩ rằng mình có thể nhận được đáp án từ trong mồm hắn, nàng chỉ tiện mồm mà nói thôi, sau đó chuyện này đã nhanh chóng bị nàng ném ra sau đầu.

Đầu mùa hè này, Thiên Hi đế lệnh cho Thái tử Triệu Nguyên Đức giám quốc, còn bản thân hắn thì tự mình dẫn đầu đại quân triều đình tới biên giới, bắt đầu trận chiến đầu tiên của Đại Tề sau khi lập quốc với tiểu quốc biên giới.

Hứa Quân Dao vừa chú ý tình hình chiến sự, vừa để ý tới Đông cung, đặc biệt là những ngày mà nàng sắp tiến cung ở đời trước, ngày đó càng đến gần lòng nàng càng thêm bất an.

Lỡ như đời này thật sự có một ‘Hứa Quân Dao’ thì bản thân mình là ai? A Vũ là ai? Các nàng cùng với ‘Hứa Quân Dao’ này có mối liên hệ gì?

Nàng càng nghĩ càng thấy bất an, sau đó không nhịn được mà hỏi Ngôn Vũ đang đối mặt với gương đồng vò đầu bứt tai: “A Vũ, ngươi nói xem, liệu rằng trên đời này còn có một người khác có vẻ ngoài giống hệt chúng ta không?”

Ngôn Vũ ngẩn ra, dùng tay chỉ vào mũi và hỏi: “Người có vẻ ngoài giống hệt chúng ta như đúc á?”

“Đúng thế, ngươi nói xem liệu sẽ có người này không?”

Ngôn vũ lắc đầu, vẻ mặt quả quyết nói:”Còn lâu mới có! A Vũ là độc nhất vô nhị trên thế gian.”

Nói đến đây, giọng điệu của nàng ta có vẻ đắc ý.

Hứa Quân Dao nhìn không nổi cái bộ dạng tấm tắc khen ngợi chính mình của nàng ta, cố tình đả kích nói:” Chuẩn nha, ngốc có một không hai trên đời!”

Nụ cười trên mặt Ngôn Vũ nhất thời sụp đổ, trừng mắt lên án nàng.

Hứa Quân Dao làm như không thấy gì cả.

Một ngày nào của ba tháng sau chính là ngày đầu tiên Hứa Quân Dao đời trước vào Đông cung.

Hứa Quân Dao có chút bồn chồn, nhưng vẫn lo lắng nhiều hơn. Nàng cũng không biết mình đang mong chờ một người như vậy, hay đang mong không có một người như vậy?  Để dưới gầm trời của đời trước lẫn đời này, nàng là Hứa Quân Dao độc nhất.

Nàng tìm đại một lí do nào đó để đến Đông cung gặp Từ Uyển Thanh, sau khi lễ bái xong xuôi, Hứa Quân Dao cầm lấy cái lồng từ tay tiểu cung nữ, trong cái lồng là một con chim anh vũ mỏ đỏ lông xanh, sau đó nàng cười tít mắt và đưa nó cho Từ Uyển Thanh:”Đây là thứ Ngũ công chúa nhờ ta đưa cho Thái tử phi, nàng nói là lần trước nàng đã lừa lấy một chú chó nhỏ ở chỗ Thái tử điện hạ, mà hai người nay đã là phu thê, phu thê nhất thể nên đưa con chim anh vũ này cho ai cũng giống nhau.”

Từ Uyển Thanh vừa nghe đã cười vui vẻ, nhưng vẫn ra vẻ tức giận nói: “Nàng ấy chỉ được cái dẻo mỏ, sao nàng không tự mình mang đến mà phải làm phiền ngươi tới đây.”

“Ban đầu nàng ấy cũng muốn đến, sau đó thật không ngờ lúc ra cửa lại bị Hoàng hậu nương nương gọi đi, đoán chừng chuyện hôm qua nàng ấy lừa bài tập của tiên sinh đã bị nương nương phát hiện, nói không chừng lúc này nàng ấy còn đang nước mắt lưng chòng cầu xin nương nương tha thứ.” Hứa Quân Dao cười nói.

Từ Uyển Thanh nghe vậy không nhịn được cười, giống như đang quay về những ngày tháng khi còn ở Văn Hoa quán trước đây. Lúc đó ông nội nàng vẫn còn sống, còn nàng vẫn là một tiểu cô nương vô lo vô nghĩ, khi ấy quan hệ của nàng và Bành Ngọc Kỳ không giống hiện giờ, bây giờ các nàng chỉ hận không thể dẫm đạp đối phương ở dưới đất.

Chỉ tiếc là năm tháng đã qua sẽ không bao giờ quay trở lại lần nữa, nàng chỉ có thể nhớ về khoảng thời gian ấy vào những đêm khuya thanh vắng, khi nằm một mình trên chiếc giường rộng lớn.

“Tiểu nha đầu bất công thế! Đến Đông cung mà chỉ nhớ tới mỗi Uyển Thanh tỷ tỷ thôi, có phải quên mất ta rồi không?” Bành Ngọc Kỳ bước từ ngoài điện vào với thân hình lả lướt, quyến rũ; nàng ta nhìn Hứa Quân Dao với vẻ hờn dỗi.

Hứa Quân Dao cười khanh khách nói:” Oan cho muội quá! Vốn muốn đến gặp tỷ sau khi gặp Thái tử phi, nhưng không ngờ lại gặp tỷ ở đây luôn.”

“Coi như muội có tâm.” Bành Ngọc Kỳ ra vẻ giận dữ.

Hứa Quân Dao nhìn nàng ta cười ngọt ngào, Bành Ngọc Kỳ trước mắt nàng dù đang tức giận hay vui vẻ thì đều có nét thanh tú mềm mại của một cô gái mới lớn, và có cả nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành. So sánh với Bành Ngọc Kỳ, Hứa Quân Dao nhìn Từ Uyển Thanh đang mỉm cười đoan trang trước sau như một này mà âm thầm lắc đầu.

Nếu nói về người nắm chắc sở thích của Thái tử thì Bành Ngọc Kỳ hơn Từ Uyển Thanh một bậc. Nhưng mà nàng không có ý định can thiệp vào cuộc tranh chấp giữa thê thiếp trong Đông cung, cũng chẳng quan tâm giữa hai nữ nhân này ai là người chiếm thế thượng phong.

“Con chim anh vũ này đẹp quá! Thái tử phi bận trăm công nghìn việc mà vẫn còn thời gian nuôi thêm con chim này để giải sầu, chẳng lẽ là muốn để nó bầu bạn cùng tỷ lúc nửa đêm, một chim một người nói chuyện với nhau sao?” Ngay sau đó, nàng nhìn thấy Bành Ngọc Kỳ che miệng cười khẽ.

(*) Chim anh vũ hay còn là con vẹt. Nhưng nghe chim anh vũ nghe sang hơn nên mình để thế nha.

Nàng ta nói câu này cũng lộ liễu quá đi. Ban đêm nói chuyện cùng Thái tử phi? Nàng ta đang ám chỉ Thái tử phi phòng không gối chiếc nên phải tìm con chim này bầu bạn sao?

“Muội muội hiểu lầm rồi, lần trước Thái tử điện hạ tặng Ngũ công chúa một chú chó, bây giờ Ngũ công chúa tặng lại một chú chim, nha đầu này còn nói…” Nói đến đây, Từ Uyển Thanh nhoẻn môi cười, nhưng khuôn mặt lại tỏ ra khó xử:” Nha đầu còn nói, phu thê nhất thể nên đưa con chim anh vũ này cho ai cũng giống nhau.”

Bốn chữ “Phu thê nhất thể’ lọt vào tai Bành Ngọc Kỳ khiến cho trái tim nàng ta giống như bị kim đâm, quả thật là đau đến thấu xương!

Đúng vậy, phu thê nhất thể, bàn về thân phận, bàn là diện mạo hay bàn về tài hoa, mọi thứ nàng đều không thua kém Từ Uyển Thanh, nhưng cuối cùng nàng ta lại trở thành ‘thê’ của Thái tử, được cùng với Thái tử phu thê nhất thể, còn mình thì phải khom lưng uốn gối trước nàng ta.

Hứa Quân Dao hào hứng nhìn hai nữ tử đang người một câu ta một câu, thỉnh thoảng nàng còn nói chen vào vài câu chọc cười bọn họ, sau đó nói mấy câu lấp lửng khiến cho hai người oán trách nàng vì nghĩ rằng nàng coi trọng đối phương hơn.

Rất tốt, rất tốt, mặt ngoài tươi cười như hoa mà trong nham hiểm giấu kim trong lời, loại tình huống này xuất hiện nhiều khi hai người thế lực ngang nhau, vừa vặn ứng với hai người trước mắt này.

Chỉ tiếc là rất nhanh sau đó có một cung nữa tiến đến bẩm báo với Thái tử phi, Hứa Quân Dao định mượn cơ hội đề nghị ra vườn đi dạo, thì Bành Ngọc Kỳ đã kéo lấy tay nàng: “Nếu tỷ tỷ đã có việc bận vậy thì cứ để ta ra vườn đi dạo cùng Dao muội muội vậy.”

Thái tử phi cười đồng ý.

Trong hoa viên của Đông cung, Hứa Quân Dao nghe Bành Ngọc Kỳ nói thật giả lẫn lộn: “Lúc ở cạnh Dao muội muội ta mới cảm nhận được bản thân vẫn là thiên kim hầu phủ năm đó, không giống hôm nay phải khom lưng uốn gối với người.”

“Lần trước muội nhìn thấy hết rồi, Thái tử điện hạ đối xử với Ngọc Kỳ tỷ tỷ tốt quá! Hôm nay Đông cung có thêm cung nữ mới tới, muội đoán những người đó tới để hầu hạ tỷ tỷ.” Hứa Quân Dao cười khanh khách.

Bành Ngọc Kỳ nghe vậy càng thêm đắc ý, quả thực Thái tử đối xử với mình rất tốt, còn tốt hơn cả với Từ Uyển Thanh, hơn một tháng trời đều nghỉ ở chỗ của nàng.

Nàng ta làm bộ trách mắng nói: “Muội thấy cái gì, muội thấy cái hả? Tiểu nha đầu chỉ thích nói năng lung tung, hôm nay Đông cung làm gì có cung nữ mới tới.”

Không có ư? Nụ cười trên mặt Hứa Quân Dao có chút gượng gạo, trong lòng không biết đang thất vọng hay thở phào nhẹ nhõm.

Nếu đời này quả thực không có, vậy có nghĩa trên đời này không tồn tại ‘Hứa Quân Dao’?

Đã thăm dò được chuyện muốn biết, nàng không còn lòng dạ nào mà ở lại nữa, thuận mồm bịa ra một lí do rồi xin cáo lui, sau khi Bành Ngọc Kỳ rời đi, nàng cũng đi đến chỗ Thái tử phi để cáo lui.

Đi được một đoạn đường, bỗng nàng nghe thấy giọng nói khiển trách quen thuộc vang lên cách đó không xa:” Ngươi coi đây là chỗ nào? Đây là nơi mà ngươi có thể tùy ý chạy nhảy lung tung hay sao? Một chút phép tắc cũng không có!”

“Chứ còn gì nữa, lần này đụng trúng cô cô thì không sao, nếu như đụng trúng chủ tử thì ngươi có chết một trăm lần cũng không đủ, hơn nữa còn làm liên lụy đến người khác!” Ngay sau đó là giọng nữ tử xa lạ.

“Cô cô, để ta dạy dỗ con bé, kẻo nó vẫn chứng nào tật nấy!”

“Cô cô tha tội, nô tỳ thật sự không cố ý đâu, vừa nãy cô cô và hai vị tỷ tỷ đột ngột từ sau hòn non bộ đi ra, nô tỳ không nhìn thấy, nên mới….” Giọng nói truyền tới không chỉ non nớt, mà còn mang theo cả sợ hãi.

Một tiếng “chát” thanh thúy vang lên, có người nào đó đã vung tay tát chủ nhân của giọng nói non nớt đó, sau đó lại là tiếng khiển trách: “Hỗn xược, chẳng lẽ ý của ngươi là bọn ta cố ý đụng vào ngươi hả?”

Hứa Quân Dao nhìn xuyên qua cành cây, thấy chủ nhân của một trong ba giọng nói kia quả nhiên là Đồ Y, nàng ta và hai cung nữ nữa đang dạy dỗ một tiểu cung nữ trạc tuổi mình với vẻ vẻ mặt lạnh lùng, còn tiểu cung nữ kia thì quỳ trên mặt đất.

Bởi vì tiểu cung nữ kia quỳ quay lưng về phía nàng, cho nên nàng không thể thấy được dung mạo của nàng ta. Nàng chỉ thấy sau Đồ Y đưa mắt ra hiệu, cung nữ dáng người hơi cao bên cạnh nàng ta tiến lên, tát một cái thật mạnh vào tiểu cung nữ.

Tiểu cung nữ bị tát lệch cả mặt, nhưng không dám khóc, nàng ta quỳ bò trên nền đất, liên tục nói: “Cô cô thứ tội, cô cô thứ tội….”

Hứa Quân Dao giật mình, lập tức cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó phát hiện một bóng người khuất sau thân cây.

Vào lúc này, bóng người kia bỗng nhiên đi ra, tuy giọng nói ôn hòa nhưng còn có cả uy nghiêm không thể khinh nhờn:” Các ngươi có phải quá đáng quá rồi không? Cung nữ làm sai thì tự có người dạy dỗ, lúc nào đến lượt các ngươi ra tay đánh người?”

Là Phương Nghi….cuối cùng nàng ta cũng lên sàn rồi!

Nàng nhếch khóe miệng nở một nụ cười trào phúng, nhìn Phương tỷ vì bảo vệ một tiểu cung nữ mà xảy ra tranh cãi với Đồ Y, sau khi Đồ Y quăng lại một ánh mắt hờn dỗi thì cùng với hai người kia rời đi.

Phương Nghi tự tay đỡ tiểu cung nữ đứng dậy, đôi mi thanh tú nhíu lại, nàng ta nhìn gương mặt bị tát của tiểu cung nữ với vẻ mặt thương xót.

Còn Hứa Quân Dao ở bên này thì nhân cơ hội nhìn rõ diện mạo của tiểu cung nữ, vừa nhìn thấy đã bị chấn động.

Gương mặt kia hoàn toàn xa lạ, vừa không giống nàng, cũng không giống Ngôn Vũ. Nàng cố gắng vơ vét rí nhớ của hai đời cũng chưa từng thấy gương mặt của người này.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

“Ngươi tên là gì vậy?” Nàng nghe thấy tiếng Phương Nghi hỏi.

“Đinh Nhược, Hứa Đinh Nhược.” Tiểu cung nữ nhìn nàng ta đầy cảm kích, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống.

Hứa Đinh Nhược? Họ Hứa á? Hứa Quân Dao ngây ngẩn cả người,

Đôi mắt nàng lóe lên, sau đó bước ra ngoài, giả bộ lấy tay xoa ngực như kiểu vừa trải qua một trận hú hồn hú vía:”Làm ta sợ muốn chết, không nghĩ tới trong Đông cung còn có vị cô cô hung dữ như vậy, nói đánh là đánh.”

Sau đó nàng bước đến bên cạnh Hứa Đinh Nhược, kéo lấy tay nàng ta rồi nhìn vết thương trên mặt nàng ta:”Ôi chao, dấu tay còn hằn đỏ trên mặt đây này, vừa rồi chắc hẳn ngươi đau lắm phải không? Ta vốn định đi ra giúp ngươi nhưng lại bị các nàng dọa sợ.”

Nói dứt câu, nàng ra vẻ ngây thơ nhìn Phương Nghi, nàng ta đang rất bất ngờ khi thấy nàng xuất hiện ở đây:”Vị cô cô này chắc hẳn cũng bị dọa sợ phải không? Lúc nãy ta còn thấy ngươi nấp sau thân cây kia rất lâu! Chắc chắn cũng giống ta, sợ tới mức không dám bước ra. Nhưng mà cuối cùng cô cô vẫn ra mặt, đủ để thấy cô cô dũng cảm hơn ta nhiều.”

Hứa Đinh Nhược giật mình, nàng nhìn thoáng qua Phương Nghi với ánh mắt lạnh lẽo, trong đôi mắt không còn sót lại một chút cảm kích nào.

Sao Phương Nghi có thể không phát hiện ra thái độ của nàng đã thay đổi, nàng ta thầm hận sự xuất hiện đột ngột của Hứa Quân Dao đã làm hỏng chuyện tốt của mình, nhưng lại e dè thân phận của đối phương nên không thể làm gì cả, chỉ đành cung kính hành lễ với nàng, sau cùng dặn Hứa Đinh Nhược nhớ bôi thuốc vào vết thương, rồi mới rời đi.

Hứa Quân Dao cười lạnh: Xem ra Hứa Đinh Nhược chính là mục tiêu của nàng ta, nếu không đến lúc này rồi mà nàng ta vẫn kiên trì thể hiện tâm ý của mình với Hứa Đinh Nhược.

Chẳng qua là….nàng liếc Hứa Đinh Nhược vẫn đang cúi đầu rồi nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo của nàng ta vừa nãy.

Người này cũng chẳng phải dạng vừa, lòng phòng bị đối với người khác của nàng ta cũng chẳng kém mình đời trước là bao. Hôm nay Phương Nghi thất thủ, e rằng sau này muốn có lấy được lòng tin của nàng ta cũng không dễ dàng.

Nàng lập tức ra vẻ ngây thơ hồn nhiên, tiếp tục thêm một mồi lửa: “Ta vừa nghĩ tới một chuyện, tuổi ngươi còn nhỏ như vậy lại không phải cung nữ ở đây nên ngươi sợ vị cô cô hung dữ kia cũng là điều bình thường. Nhưng vị cô cô vừa rồi sao phải sợ nàng ta thế nhỉ? Rõ ràng lúc nãy nàng ấy đi ra chỉ trích nàng ra, cho dù vị cô cô hung ác kia có tức thế nào nhưng cũng không dá làm gì nàng ấy cả. Sao nàng ấy không ra giúp ngươi sớm hơn nhỉ? Nếu ra sớm một chút thì ngươi đã không bị ăn hai phát tát rồi.”

Nói xong, nàng hài lòng khi bắt gặp sự tàn nhẫn lóe lên trong mắt Hứa Đinh Nhược, ngay sau đó Hứa Quân Dao đi theo vị cung nữ đến tìm nàng đến chính điện cáo từ Thái tử phi.

Hứa Đinh Nhược….Vì thế đời này không có Hứa Quân Dao, chỉ có một Hứa Đinh Nhược thôi sao? Tại sao lại là họ Hứa? Là sự trùng hợp sao?

Nhưng mà nàng chẳng quan tâm nó có phải trùng hợp hay không, nàng phải tìm cơ hội điều tra thân thế của Hứa Đinh Nhược mới được.

Trong khi đó cũng vào lúc này, tin tức về việc mất tung tích của Thiên Hi đế sau khi hắn bị mắc kẹt trong một trận phục kích của kẻ thù được truyền về Kinh. Ngay sau khi nhận được tin báo, Trung thư lệnh Kỷ Uyên dẫn đầu các trọng thần triều đình tề tụ ở Đông cung của Thái tử để thương nghị đối sách.

Hứa Quân Dao hoàn toàn không biết chuyện này. Sau khi ra khỏi Đông cung,  lúc nàng đang chuẩn bị lên đường về phủ, thì gặp phải Dự vương trong bộ dạng phờ phạc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi