NỮ NHI LÀ KẺ TỬ THÙ KIẾP TRƯỚC

Ngũ công chúa không biết suy nghĩ của nàng, khuôn mặt nàng ta ửng hồng, đôi mắt ướt át sáng rực, đoạn hạ thấp giọng hỏi với vẻ hưng phấn: “Tiểu Đường Đường, ngươi nói xem rốt cuộc cái việc xấu hổ kia là làm gì? Trong tiểu thuyết cứ mỗi lần đến cảnh đó là lại ‘thổi tắt nến’, ngay sau đó thì đã đến ngày thứ hai rồi, nữ chính than ‘thân thể bủn rủn mệt mỏi’, nam chính thì ‘cả người thoải mái’, làm ta tò mò chết mất!”

Hứa Quân Dao chưa kịp trả lời, nàng ta lại phàn nàn: “Đặc biệt là có một số tiểu thuyết tác giả viết phần đầu thì tình nồng ý đậm, chàng chàng thiếp thiếp, làm cho ngươi ta đọc mà mặt đỏ bừng tim đập nhanh, ta cứ tưởng rằng lần này cuối cùng cũng đến cảnh xấu hổ rồi, nào ngờ ngay sau đó chỉ để lại cho ta một câu ‘sáng sớm ngày hôm sau’, quần cũng cởi rồi vậy mà chỉ cho ta xem cái này thôi á? Tác giả thật sự là quá quắt, quá, quá, quá là xấu tính luôn!”

Ba từ ‘quá’ liên tục đã thể hiện trọn vẹn sự bất mãn mãnh liệt của Ngũ công chúa Tĩnh An, nếu không phải nàng ta không thể tùy tiện xuất cung thì nàng ta nhất định sẽ tìm đến những tác giả kia rồi cùng bọn họn lí luận một phen. Bộ lấy người ta ra đùa bỡn vui lắm hả?

Hứa Quân Dao suýt nữa bị sắc nước bọt, lại nhìn đôi mắt to tròn đen nhánh của Ngũ công chúa tràn đầy ‘tinh thần học hỏi’. Nàng nghĩ một lát, đoạn giả bộ trưng ra vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, trong sáng lại chớp mắt một cách vô tội rồi mới nũng nịu nói: “Người ta cũng không biết! Người ta còn nhỏ tuổi mà….”

Ngũ công chúa lườm nàng với vẻ bất mãn, sau đó đưa tay lên xoa cằm, cố gắng hồi tưởng lại và nói: “Có mấy lần ta biết phụ hoàng ngủ ở cung Phượng Tảo, hôm sau ta còn cố ý đến thỉnh an mẫu hậu thật sớm, nhưng nào thấy toàn thân mẫu hậu bủn rủn mệt mỏi đâu! Còn tâm trạng của phụ hoàng nhìn trông cũng chẳng khá mấy, chẳng lẽ phụ hoàng còn không bằng nam chính viết trong tiểu thuyết sao? Làm sao có thể? Phụ hoàng là người đẳng cấp nhất thế gian mà. Thế chuyện này là sao nhỉ?”

Hứa Quân Dao vội vã quay lưng lại rồi ho mấy cái.

Nàng thật sự không cố ý nghe ngóng chuyện Đế Hậu ân ái đâu, càng không có ý định suy đoán năng lực của Hoàng đế bệ hạ và nam chính trong tiểu thuyết ai đỉnh hơn ai.

“Nhưng tiểu Đường Đường không biết cũng không cần phải vội, về đây về đây, chỗ này của bản công chúa có rất nhiều tiểu thuyết, chúng ta cùng nhau nghiên cứu, tìm tòi đi.” Ngũ công chúa phấn chấn trở lại, bắt đầu lật tung đống sách ở trong rương, lúc thì lấy ở dưới ván giường ra vài quyển tiểu thuyết, lúc thì mò tay vào bình hoa rồi rút ra mấy quyển, chỉ trong ít phút, nàng ta đã lục ra hơn mười sáu cuốn tiểu thuyết được giấu ở trong phòng.

Hứa Quân Dao không khỏi cảm thán: “Không phải Hoàng hậu nương nương đã thu hết rồi sao? Sao tỷ còn giấu được nhiều vậy?”

Kể từ sau bữa tiệc ăn mừng, Hoàng hậu đã ra lệnh cấm Ngũ công chúa không được xem những cuốn tiểu thuyết vớ vẩn này, nàng rõ ràng được tận mắt nhìn thấy cung nữ của cung Phượng Tảo đến lục soát khắp tẩm cung của Ngũ công chúa rồi lấy đi một đống tiểu thuyết, lúc đó nàng vốn tưởng trên tay  Ngũ công chúa hẳn là không còn hàng tích trữ nữa rồi; thật không ngờ, rốt cuộc nàng vẫn đánh giá thấp bản lĩnh của cô nương ngốc ngốc này.

Ngũ công chúa cười hi hi, đắc ý nói: “Mấy cuốn Mẫu hậu thu chỉ là số lẻ thôi. Đồ mà bản công chúa giấu không phải ai cũng tùy tiện tìm ra được đâu!”

Hứa Quân Dao không thể không viết chữ ‘Phục’ cho nàng ta.

Hóa ra con nhóc này là một cao thủ giấu đồ, cái này nàng không lường tới nha.

“Nào về đây về đây, ta giới thiệu cho muội mấy cuốn, đây đều là những cuốn ta thích nhất, cũng đọc lại mấy lần rồi, ví dụ như quyển….”

“Điện hạ, Bành lương đệ của Đông cung cho người đến mời điện hạ đi thưởng hoa ạ!” Bỗng nhiên nghe thấy tiếng thị nữ thiếp thân đang cố ý cất cao giọng truyền vào, Ngũ công chúa nhanh chóng cất những cuốn tiểu thuyết về chỗ cũ. Động tác nhenh nhẹn lưu loát, phản ứng mau lẹ của nàng ta khiến Hứa Quân Dao như được mở rộng tầm mắt.

“Ôi, ta đi ngay.” Sau khi giấu kín quyển truyện cuối cùng, Ngũ công chúa phủi quần áo, lại để Hứa Quân Dao giúp mình sửa lại tóc, lúc này mới lẩm bẩm than: “Phiền chết mất, hôm nay Thái tử phi mời ta đến ăn vải, ngày mai Bành lương đệ mời ta đi xem kịch, lúc này lại mời đi thưởng hoa, mà cả hai người này mời ta đều nhất định phải đi. Mẫu hậu đã nói phụ nữ có thai là lớn nhất, bắt ta phải thuận theo ý các nàng. Lắm chuyện quá đáng, còn phiền hơn cả Đại hoàng tỷ hoài thai lần trước!”

Nói đến cũng khéo, Thái tử phi Từ Uyển Thanh và Bành Lương đệ của Thái tử thế mà lại cùng lúc hoài thai, thê thiếp cùng lúc có hỉ làm Thái tử vui mừng khôn xiết, ngay cả Đế Hậu cũng vui mừng không thôi.

Hứa Quân Dao đầy cảm thông, với tính cách của cô nương ngốc này, làm sao nàng ta có thể vui vẻ cùng người đi xem kịch thưởng hoa được chứ! Có mà làm nàng ta buồn bực mà chết thì có.

“Tiểu Đường Đường, ngươi đi cùng ta đi! Ta muốn nhìn xem đấy là thứ kì trân dị bảo gì, mà đáng để mọi người mời ta đến!” Ngũ công chúa nói.

Hứa Quân Dao đồng ý. Dù sao nàng cũng muốn đi xem Phương Nghi đã hạ được lòng đề phòng của Hứa Đinh Nhược hay chưa; có phải vẫn dùng thủ đoạn Đồ Y xướng nàng ta  họa như đời trước đã dùng để ứng phó với mình hay không?!

Hai người chỉnh lại vẻ ngoài cho nhau, rồi nắm tay nhau ngồi lên kiệu mà cung nhân đã chuẩn bị từ trước, sau đó khởi kiệu đi về phía Đông Cung. Cũng là trên đường đi các nàng mới biết Bành Ngọc Kỳ còn mời thêm cả Tam công chúa và Tứ công chúa.

Cũng rất khéo, hai người vừa được cung nữ dẫn đến vườn hoa của Đông Cung thì Hứa Quân Dao đã nhìn thấy Bành Ngọc Kỳ từ xa, nàng ta đang ngồi trong đình nghỉ mát giữa vườn, mà Đồ Y đang nói gì đó với nàng ta, dưới bậc đá của đình nghỉ mát có một tiểu cung nữ đang quỳ; bởi vì người này đưa lưng về bên này nên Hứa Quân Dao không nhìn ra được diện mạo của đối phương, nàng chỉ thấy vẻ mặt của Bành Ngọc Kỳ càng ngày càng khó coi; khi đi đến gần, Hứa Quân Dao thậm chí còn có thể cảm nhận được lửa giận của nàng ta.

“Nương nương, Ngũ công chúa và Đường cô nương đến rồi ạ.” Cung nữ tiến lên bẩm báo, Bành Ngọc Kỳ hít thở thật sâu, khi quay mặt lạiđã cười tươi như hoa.

“Cuối cùng các ngươi cũng tới!”

Nhân cơ hội bước lên thềm đá, Hứa Quân Dao nghiêng đầu nhìn tiểu cung nữ một cái, lông mày khẽ nhếch.

Hứa Đinh Nhược….Nàng lại liếc nhìn Đồ Y đang đứng khom người với dáng vẻ thuần phục, thầm nghĩ: Hai người này đều ở đây, có lẽ chỉ một lúc nữa Phương Nghi sẽ mang cứu binh đến.

Cuộc tranh chấp giữa thê và thiếp của Đông Cung đã tạo cơ hội rất tốt cho Phương Nghi và Đồ Y. Trong hai người này, một người dựa vào Thái tử phi, một người dựa vào Bành lương đệ, nhìn từ ngoài vào thì là như vậy.

“Cứ gọi ta đến cho bằng được, nếu để ta biết không phải thứ gì quý hiếm thì ta sẽ nhổ hết hoa trong vườn của ngươi!” Ngũ công chúa xoa eo, hầm hừ nghênh đón Bành Ngọc Kỳ đang đi đến.

Trước lời nói của Ngũ công chúa, Bành Ngọc Kỳ không mảy may cho rằng như thế là ngỗ ngược, mà còn che miệng cười nhẹ, sau đó nàng ta gõ nhẹ lên trán nàng và quở: “Nhìn cái dáng vẻ hung dữ này, không phải Ngũ công chúa của chúng ta thì còn ai vào đây nữa.”

Đoạn lại nhìn Hứa Quân Dao nói: “Quân Dao muội muội cũng đến đấy à, thật đúng là hiếm có.”

“Muội muốn ngày ngày đến cơ, nhưng lại sợ quấy rầy sự yên tĩnh của nương nương, như thế thì không tốt ạ.” Hứa Quân Dao cười khúc khích tiếp lời.

“Xem cái miệng muội này, khéo nói chưa kìa.” Bành Ngọc Kỳ véo má nàng cười vui vẻ.

“Thái tử phi.” Tiếng chào của các cung nữ đứng ngoài đình đồng loạt vang lên, Hứa Quân Dao đưa mắt nhìn qua thì thấy Thái tử phi đang được một cung nữ đỡ để bước lên bậc đá, theo sau nàng chính là Phương Nghi.

Quả nhiên đúng như những gì nàng suy đoán…..

Sau khi mọi người hành lễ xong, Thái tử phi cố gắng kiềm nén vẻ giận dữ, nàng giương lên nụ cười cứng nhắc rồi cùng Ngũ công chúa và Hứa Quân Dao nói vài câu, sau đó mới lạnh mặt hỏi Bành Ngọc Kỳ: “Không biết cung nữ Hứa Đinh Nhược đã phạm phải tội gì mà làm phiền muội muội đích thân ra tay xử phạt?”

Bành Ngọc Kỳ nhìn Đồ Y một cái, Đồ Y tiến lên cúi chào, nói với thái độ vô cùng đúng mực: “Hồi bẩm nương nương, cung nữ Hứa Đinh Nhược tự mình….”

“Ngươi là cái thá gì? Chủ tử đang nói chuyện đến lượt ngươi chõ mồm vào hả?”! Nhưng nàng ta chưa kịp nói hết câu đã bị một cung nữ bên cạnh Thái tử phi hung hăng vung tay lên tát, một cái tát trời giáng làm lệch cả mặt nàng ta.

Hứa Quân Dao luôn chú ý tới Đồ Y song không hề bỏ lỡ biểu cảm hung ác xuất hiện thoáng qua trên mặt nàng ta.

“Nô tỳ biết tội, xin Thái tử phi thứ tội!” Đồ Y ‘cộc’ một cái, cả người quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ.

Phản ứng cũng nhanh đấy! Hứa Quân Dao thầm nghĩ.

“Tỷ tỷ uy phong quá ha, ngay cả một tiểu cung nữ cỏn con bên cạnh tỷ cũng dám dở thói ngang ngược trước mặt ta.” Bành Ngọc Kỳ cười lạnh.

Hứa Quân Dao nhìn hai nữ nhân Từ Bành đang giương cung bạt kiếm với nhau, lại liếc thấy Phương Nghi đang rủ mắt tỏ vẻ kính cẩn; nàng chợt nở nụ cười ngọt ngào, một tay khoác tay Thái tử phi, tay còn lại khoác tay Bành Ngọc Kỳ, cười khanh khách nói: “Mẹ muội từng nói, người đang hoài thai phải bảo trì tâm trạng vui vẻ, như thế đứa bé ra đời mới thông minh lanh lợi.”

Ngũ công chúa cũng cơ trí tiếp lời: “Tiểu Đường Đường nói chí phải, mẫu hậu còn nhiều lần căn dặn muội đến Đông cung không được bướng bỉnh chọc tức mọi người đấy!”

Từ Uyển Thanh và Bành Ngọc Kỳ thấy hai người nói vậy đành miễn cưỡng áp chết lửa giận trong lòng, nhưng ánh mắt như lười dao sắc bén đâm về phía đối phương.

Hứa Quân Dao liếc Đồ Y đang quỳ trên mặt đất một cái, thong thả nói: “Về phần đám hạ nhân phạm lỗi, ắt có cô cô chưởng sự của các nàng quở trách, sao lại kéo nhau làm ầm ĩ trước mặt hai vị nương nương thế này? Làm nô tài mà không thể vì chủ phân ưu, vậy giữ các ngươi có tác dụng gì?”

“Lại nói, bây giờ trong cung lẫn ngoài cung đều biết hai vị nương nương đang hoài thai, từ Hoàng hậu nương nương, đến các cung nữ quét tước ai ai cũng tìm cách làm hai vị nương nương hài lòng, vậy mà bên cạnh hai vị nương nương vẫn có người không hiểu chuyện như vậy, lại cố tình đem những chuyện vặt vãnh như lông gà vỏ tỏi tới trước mặt nương nương làm ầm ĩ, có thể thấy được các nàng hoàn toàn không để ý đến tiểu hoàng tử trong bụng của hai vị nương nương! Đúng là lòng dạ nham hiểm!”

“Đúng đấy, những nô tài làm như thế là không lấy chủ tử làm trọng, chắc chắn không phải người an phận thủ thường, nói không chừng còn coi chủ nhân như công cụ để tấn công người khác, muốn mượn thế lực của chủ tử để lập uy cho mình, trong tiểu thuyết cũng có nhiều nô tài xấu xa như vậy lắm! Bọn chúng coi chủ tử như kẻ ngốc mà bùa bỡn!” Ngũ công chúa cũng tức giận nói.

Sắc mặt Phương Nghi và Đồ Y cùng lúc biến đổi, Phương Nghi vội càng quỳ xuống tạ tội.

Hứa Quân Dao chỉ muốn dựng ngón tay cái lên với Ngũ công chúa, cái gì mà ‘coi chủ nhân như công cụ để tấn công’, ‘mượn thế lục chủ tử để lập uy’, ‘coi chủ tử như kẻ ngốc mà đùa bỡn’ Mấy câu này mới chính là lời bóc trần sự thật nè! Có mấy vị chủ tử nào nghe xong những lời này mà trong lòng không gợn sóng?

Quả nhiên, sắc mặt của Từ Uyển Thanh và Bành Ngọc Kỳ đều không thể nào giữ nổi vẻ bình thản được nữa.

“Quân Dao và Ngũ hoàng muội nói đúng lắm, loại nô tài không thể phân ưu cũng chủ tử thì giữ lại có tác dụng gì? Chi bằng đuổi đi cho xong!” Tứ công chúa không biết cũng đi đến từ lúc nào, cũng không đồng tình nói.

Từ Uyển Thanh và Bành Ngọc Kỳ bị mấy người các nàng ta một ngươi một câu thuyết phục hoàn toàn. Suy nghĩ một hồi mới vỡ lẽ,  việc cấp bách lúc này là điều dưỡng thân thể thật tốt, bình an sinh hạ đứa trẻ mới đúng, không thể để đối phương chiếm hời trước.

Về phần chuyện ngày hôm nay….Từ Uyển Thanh nhìn Phương Nghi đang quỳ trên đất, đôi mi thanh tú khẽ nhăn lại, nàng không khỏi sinh ra cảm giác hoài nghi nhưng nhanh chóng che dấu lại, đoạn thản nhiên nói: “Đứng dậy đi!”

Phương Nghi tạ ơn nàng, sau đó cúi đầu cung kính ra khỏi đình.

Tình hình của Đồ Y cũng không tốt hơn nàng ta là bao, Bành Ngọc Kỳ cũng không phải kẻ ngốc. Hơn nữa, phàm là người mang thai đều suy nghĩ nhiều hơn người khác, tuy chưa đến nỗi nghi ngờ lòng trung thành của nàng ta nhưng cũng không hài lòng với kẻ không hiểu chuyện như nàng ta.

Hứa Quân Dao nhìn Hứa Đinh Nhược, người từ đầu đến cuối vẫn đang lặng lẽ quỳ trên mặt đất, đồng thời, nàng cũng không bỏ xót ánh mắt châm biếm và sảng khoái khi nàng ta thoáng liếc qua gương mặt của Phương Nghi.

Nàng ngay lập tức hiểu ra, lần trước nàng đã đâm một cái gai vào lòng Hứa Đinh Nhược khiến cho nàng ta đến bây giờ vẫn không tín nhiệm Phương Nghi, e rằng lần này nàng ta chỉ muốn mượn thế lực của Phương Nghi để có được chỗ đứng ở Đông Cung mà thôi.

Nàng vẫn chưa hiểu cho lắm, rốt cuộc Phương Nghi đang âm mưu chuyện gì? Tại sao nhất định phải tìm đủ mọi cách để giành được lòng tin của Hứa Đinh Nhược?

Trong longf nàng lúc này có trăm mối tơ vò không thể tháo gỡ.

Một lát sau, Tam công chúa cũng đã đến nơi, sau khi hành lễ với hai người Từ Bành, nàng ta nhàn nhạt gọi một tiếng ‘Tứ hoàng muội, Ngũ hoàng muội’, đoạn cũng không để ý tới các nàng.

“Không ngờ Lương đệ nương nương có vị thế cao như vậy, ngay cả Tam muội muội cũng mời đến được.” Tứ công chúa che miệng cười khẽ, nói tiếp: “Ta còn chưa chúc mừng Tam muội đấy, Chiêu Nghi nương nương cuối cùng cũng được trở lại làm một trong cửu tần.”

Có lẽ vì gần đến ngày xuất giá của Tam công chúa, do không muốn con mình bị mất mặt nên tháng trước Thiên Hi đế cuối cùng cũng khôi phục lại phân vị Chiêu Nghi cho dưỡng mẫu Mục Sung Dung.

“Nhưng mà cái này cũng nên đa tạ Ngũ hoàng muội, nếu không phải muội ấy ở trước mặt phụ hoàng nhắc đến chuyện này thì một người công việc bận rộn như phụ hoàng sợ rằng cũng chẳng nhớ nổi.” Tứ công chúa lại cười tiếp.

Tam công chúa sầm mặt xuống, Ngũ công chúa đang kéo Hứa Quân Dao nói chuyện ngơ ngác ngẩng đầu lên thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt trợn trừng đầy tức giận của Tam công chúa.

“Ta làm gì?” Nàng ta buồn bực hỏi.

“Không có gì, Tam hoàng tỷ đang rất biết ơn muội đấy!” Tứ công chúa cười nói.

Gợn sóng ngầm giữa các vị công chúa nổi lên, nhưng Từ Uyển Thanh và Bành Ngọc Kỳ chỉ xem như không biết gì cả, hai nàng ân cần trò chuyện và dẫn các nàng đi thưởng hoa trong vườn.

Hứa Quân Dao đi sau cùng, khi đi đến gần Phương Nghi thì thả chậm cước bộ, đồng thời không bỏ lỡ hành động nắm chặt hai tay thành nắm đấm của nàng ta, Hứa Quân Dao vẫn giả vẻ ngây ngô và hỏi: “Hai tay của cô cô không thoải mái sao? Sao nắm chặt vậy?”

“Đường tiểu thư nhìn nhầm rồi.” Phương Nghi cúi thấp đầu, cung kính trả lời.

Hứa Quân Dao giả bộ ngây thơ, nói: ” Sắc mặt cô cô khó coi như vậy, ta còn tưởng ngươi có điều gì bất mãn với Thái tử phi đấy!”

“Xin Đường tiểu thư hãy nói năng thận trọng!” Phương Nghi như có lửa đốt trong lòng, nhưng chỉ có thể cố gắng áp chế.

Hứa Quân Dao đi trước một bước, chậm rãi nói bên tai nàng ta bằng giọng nói chỉ hai người nghe được: “Cô cô rất thông minh, nhưng lại có thói quen coi người khác như kẻ ngốc mà đùa bỡn, như vậy không tốt đâu.”

Nói xong, nàng lùi lại vài bước, lại giả bộ ngây thơ nghiêm túc quan sát nàng ta. Khi thấy sắc mặt của nàng ta hơi thay đổi, nàng cười khẽ một tiếng, sau cùng quay người đuổi theo đám Ngũ công chúa.

“Muội đi gì mà chậm thế?” Ngũ công chúa trách.

“Lúc nãy muội chợt thấy Phương Nghi cô cô hơi quen mắt, giống như đã gặp ở đâu đó, cho nên mới hỏi nàng ta vài câu, bây giờ thì biết hóa ra muội nhận sai rồi.” Nàng cười híp mắt trả lời.

“Trên đời này người giống nhau đầy ra đấy! Có gì mà kì quái?” Ngũ công chúa không để tâm.

“Nhưng cái vị Đồ Y cô cô kia muội cũng thấy hơi quen mặt, như thể muội đã từng gặp các nàng ở cùng một chỗ nào đó trước đây.” Hứa Quân Dao làm bộ khó hiểu nói.

“Chắc muội hoa mắt đấy!” Ngũ công chúa không để tâm. Nhưng Từ Uyển Thanh đang đi trước nàng thì khác, sau khi nghe thấy những lời nàng nói nàng ta hơi dừng chân lại, thầm suy tư: Có lẽ nên tìm thời gian để điều tra lai lịch của Phương Nghi và Đồ Y, nếu quả thực hai người này có thù cũ….

Bành Ngọc Kỳ cũng nghĩ giống Từ Uyển Thanh.

Thành công gieo mầm mống nghi ngờ vào trái tim của những người làm chỗ dựa cho Phương Nghi và Đồ Y, đồng thời cố tình kích động sự tức giận của Phương Nghi đối với mình, mục đích của Hứa Quân Dao đã đạt được khiến tâm trạng của nàng vô cùng tốt.

Nàng cảm thấy lúc nào cũng yên lặng đợi mọi chuyện thuận theo tự nhiên là không được, nay nàng lại cách xa thâm cung nên không thể kịp thời nắm bắt độngbtĩnh của Phương Nghi, vì vậy nàng chỉ có thể chủ động công kích, kích thích lửa giận của đối phương, tốt nhất là khiến nàng ta phải ra tay với mình, có như vậy nàng mới có được cơ hội tìm ra sơ hở ở trong đó. Đồng thời, tìm hiểu tường tận lai lịch của các nàng, biết được mục đích thật sự của các nàng khi chui vào Đông Cung.

Không thể làm sáng tỏ những điều này, đời này nàng không thể nào an tâm được!

Vì Thái tử bỗng nhiên giận đùng đùng trở về, nên các nàng cũng không tiện ở lại, hơn nữa Từ Uyển Thanh và Bành Ngọc Kỳ cũng chẳng còn tâm trạng tiếp đón các nàng nữa, vậy nên các nàng đều biết điều mà xin cáo lui.

“Sao Thái tử hoàng huynh lại tức giận thế nhỉ?” Sau khi ra khỏi Đông cung, Tứ công chúa khó hiểu hỏi.

“Nếu muội muốn biết chi bằng tự mình đi hỏi huynh ấy xem?” Tam công chúa cười lạnh.

Tứ công chúa mồm câm như hến.

Nàng cũng đâu có ngu mà tự dâng mình làm nơi trút giận.

Tam công chú hừ một tiếng, đi thẳng qua người nàng ta.

Sau khi Tam công chúa và Tứ công chúa rời đi, Ngũ công chúa mới thở dài một hơi, gương mặt đầy vẻ bất lực: “Đúng là quá vô vị, ta thà ở trong cung nghiên cứu tiểu thuyết cùng tiểu Đường Đường còn hơn!”

Nghe nàng ta nói như vậy,  Hứa Quân Dao lại cảm thấy vô cùng may mắn.

Nếu nàng phải cùng Ngũ công chúa nghiên cứu mấy thứ ‘chuyện xấu hổ giữa phu thê’ kia, nàng mới phải đau đầu kìa! Có thể thấy được quyết định cấm cô nương ngốc này xem mấy thứ tiểu thuyết vớ vẩn của Hoàng hậu nương nương là vô cùng đúng đắn. Chỉ tiếc là đạo hạnh của cô nương này quá cao sâu, trong một sớm một chiều Hoàng Hậu nương nương không thể dập tắt được nhiệt huyết của nàng ta đối với tiểu thuyết.

Một lúc sau, trong lòng Ngũ công chúa dường như có tâm sự, nàng ta lắc đầu than: “Khi nữ tử tranh giành sự sủng ái thì khuôn mặt sẽ trở nên vô cùng xấu xí.”

“Ở trong cung, nếu như không tranh, há chẳng phải bị người ta đè đầu cưỡi cổ sao? Thậm chí, còn chẳng bảo vệ được tính mạng của bản thân.” Hứa Quân Dao không đồng tình nói.

Ngũ công chúa nghĩ một lát, gật đầu nói: “Muội nói cũng có lý, nhưng mà ta vẫn không thích nổi. Thực ra Uyển Thanh tỷ tỷ và Ngọc Kỳ tỷ tỷ có thể sống tốt hơn. Mọi người cứ giống như trước đây không phải tốt hơn sao? Xét đến cùng vẫn là Thái tử hoàng huynh không tốt, chỉ biết hưởng thụ cuộc sống vợ chồng. Nếu nam tử trong thiên hạ đều giống như nam chính trong tiểu thuyết, có tình có nghĩ, không bao giờ phụ lòng thê tử thì tốt biết mấy!”

“Tuy nhiên…..” Ngũ công chúa chợt cười xấu, lại gần tai nàng thì thầm nói nhỏ: “Tuy nhiên, nếu phu quân tương lai của tiểu Đường Đường dám học thói tam thê tứ thiếp của người khác, bản công chúa sẽ giúp muội giáo huấn hắn!”

Hứa Quân Dao sững ra, sau đó vừa ngại vừa dỗi nói: “Còn lâu mới thế!”

“Còn lâu cái gì? Còn lâu mới có phu quân, hay là phu quân muội còn lâu mới tam thê tứ thiếp? Tiểu Đường Đường muội đừng đi vội! Ngại cái gì mà ngại chứ? Ta cũng đâu phải người ngoài, nói cho ta đi mà, tốt xấu gì ta cũng lớn hơn muội hai tuổi, kiến thức nhiều hơn muội, ít nhất ta có thể giúp muội xem xét cặn kẽ….” Ngũ công chúa thấy nàng vứt mình lại rồi bước đi thật nhanh cũng vội đuổi theo sau.

Hứa Quân Dao coi như không nghe thấy, nàng bước càng lúc càng nhanh. Đi được một đoạn thì bất ngờ gặp phải một khuôn mặt quen thuộc, đồng thời nhìn thấy niềm vui hiện rõ trên ấn đường của nữ tử đang hành lễ với mình, nàng bất giác mím chặt đôi môi.

Vị cung nữ trước mặt chính là người dẫn Dự vương nếm thử lần đầu tiên mây mưa, Hứa Quân Dao vẫn nhớ nàng ta tên là Họa Quyên, dẫu sao trước khi nàng đến ở đời trước thì nữ tử này là người được Dự vương sủng ái nhất, và cũng là người có địa vị không thể xem thường trong phủ Dự vương.

“Quân Dao muội muội, Ngũ hoàng muội!” Dự vương bước nhanh lên đón.

“Ngũ hoàng huynh!” Ngũ công chúa lớn tiếng gọi, sau đó cười hì hì quan sát khắp người hắn, rồi lại nhìn thẳng về phía Họa Quyên, sau đó che miệng cười trộm.

Dự vương bị nàng nhìn đến nỗi cả người không tự nhiên, Họa Quyên thẹn thùng liếc mắt nhìn hắn, sau đó cúi thấp đầu xuống.

“Rõ ràng vẫn là Ngũ hoàng huynh, sao giờ muội nhìn thế nào cũng thấy không giống, ôi chao, kì quái quá đi!” Ngũ công chúa cười một lát rồi lại trêu ghẹo một cách nghiêm túc.

Sau khi nghe xong, gương mặt anh tuấn của Dự vương ửng hồng, sau đó vô thức nhìn về phía Họa Quyên đang đứng bên cạnh. Lúc này hắn càng cảm thấy không được tự nhiên, vì thế vội vàng chuyển đề tài, nhìn Hứa Quân Dao nói: “Đã lâu không gặp, ta thấy dường như Quân Dao muội muội lại cao lên chút rồi đấy.”

Hứa Quân Dao bỗng nhiên cảm thấy có chút nhàm chán, đồng thời cũng cảm thấy tâm tàn ý lạnh, trả lời lấy lễ: “Đúng vậy đúng vậy, muội lại cao hơn nhiều rồi.”

Nàng quay ra nói với Ngũ công chúa: “Muội muốn về nhà.”

Ngũ công chúa vội vàng kéo tay nàng: “Sao về sớm thế? Ta còn chưa cùng muộn nghiên cứu mà!”

“Nghiên cứu cái gì?” Dự vương tò mò hỏi.

Sợ nàng ta nói ra những lời không nên, Hứa Quân Dao vội tiếp lời: “Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là chuyện giữa các cô nương với nhau thôi.”

Dự vương nghe vậy cũng không tiện hỏi thêm, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngũ công chúa kéo Hứa Quân Dao chạy càng ngày càng xa, không biết đó có phải ảo giác của hắn hay không mà trong ánh sáng lờ mờ, dường như hắn nhìn thấy một nữ tử dáng người mảnh khảnh đang chạy theo sau hai nữ tử kia.

Mái tóc của nữ tử kia đen dài như thác nước, được buộc qua quýt bằng một dải lụa màu xanh; áo khoác ngoài màu xanh lơ, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển như thể đang giẫm trên mây.

Vẻ mặt hắn có chút ngỡ ngàng, trong cảm giác hoài niệm là mấy phần chua chát vô danh. Bỗng nhiên, nữ tử kia ngừng bước quay người lại, nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Hắn bỗng giật mình, ngay lập tức lấy lại tinh thần; nhưng khi nhìn kỹ lại, hắn chỉ thấy bóng lưng của hai người đang tay kéo trong chạy càng ngày càng xa, nào có nữ tử lạ mặt kia.

“Điện hạ?” Họa Quyên thấy hắn ngẩn người nhìn về phía Ngũ công chúa cùng Hứa Quân Dao đang rời đi, lấy làm lạ bèn gọi khẽ.

Dự vương cảm thấy mất mát, vẻ mặt vẫn có chút mịt mù. Khi nghe thấy giọng nói của nàng ta chỉ miễn cưỡng cười một cái, sau đó quay người rời đi.

“Dao Dao đừng tức giận, nếu Dự vương đã có người khác thì sau này chúng ta không thèm để ý tới hắn nữa!” Trên xe ngựa về phủ, Ngôn Vũ ngồi bên cạnh Hứa Quân Dao, rõ ràng trong lòng đang mừng thầm, nhưng trên mặt vẫn phải giả bộ như người có cùng chung mối thù, hết lòng an ủi Hứa Quân Dao.

Hứa Quân Dao hết nói nổi: “Ta không hề tức giận, ta chỉ cảm thấy không thoải mái chút thôi.”

Ngừng một chút, nàng lại tức giận hỏi: “Sao ngươi lại gọi ‘chúng ta’ sau này không để ý tới hắn? Chẳng lẽ trước đấy ngươi từng để ý hắn hả?”

Ánh mắt Ngôn Vũ lấp lánh, giả vờ khờ khạo chỉ lên nóc xe để đánh lạc hướng sự chú ý của nàng: “Ôi, con chim này to quá!”

Hứa Quân Dao duỗi tay véo lên mặt nàng ta, giả vờ hung dữ: “Nói! Có phải ngươi giấu ta làm cái gì rồi không?”

Ngôn Vũ  kêu ‘Ai ui ui’, song cũng không dám ngọ nguậy mà chỉ chớp chớp đôi mắt đáng thương cầu xin tha thứ.

Một người một quỷ đang ầm ĩ thì bỗng nhiên ngựa hí dài mấy tiếng vang dội, ngay sau đó là tiếng vó ngứa chạy với tốc độ chóng mặt, xe ngựa cũng theo đó mà bị kéo đi thật nhanh, suýt nữa làm Hứa Quân Dao chưa kịp phòng bị ngã nhào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi