NỮ NHI LÀ KẺ TỬ THÙ KIẾP TRƯỚC

Ngay sau đó, nàng dứt khoát  “ô oa ” khóc lên, vừa khóc vừa úp úp mở mở nói:” Ca ca, cướp, ca ca, xấu…”

Nguyễn Thị cuối cùng cũng giác ngộ ra, nàng bèn cố ý nghiêm mặt dạy bảo nhi tử:” Châu nhi không ngoan, sao con có thể cướp đồ ăn của muội muội hả?”

Châu ca vừa nghe liền cảm thấy oan ức:” Con không cướp, là muội muội cho con mà…”

Lời còn chưa dứt, Hứa Quân Dao khóc càng to hơn, nàng cứ khóc mãi khóc mãi đến nỗi nấc cả lên, dẫu vậy câu ” ca ca xấu” thủy chung chưa bao giờ ngừng lại.

Nguyễn thị một bên dỗ dành nữ nhi, còn một bên tranh thủ dạy bảo nhi tử.

Châu ca tủi thân chu chu cái miệng nhỏ nhắn lên, nhăn cái mũi bé lại, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.

Hứa Quân Dao nhìn thấy hắn như vậy, ngược lại càng thêm coi trọng hắn hơn, nàng len lén nhìn về phía Châu ca cười thật tươi.

Châu ca cũng nhìn thấy hành động của nàng, đầu tiên hắn khẽ nhếch miệng lên, sau đó nói nhỏ vài câu, nhưng Hứa Quân Dao lại không nghe được rõ, sau đó khi nàng nhìn lại, thấy hắn giống như cây cà bị sương giá tạt qua, trong nháy mắt cả người đều ỉu xìu, héo rũ.

Nàng có chút buồn cười, cũng không thèm giả bộ khóc nữa, ngoan ngoãn để Nguyễn Thị giúp mình rửa mặt.

Khi Nguyễn Thị cầm tay dắt nàng bước vào gian phòng giữa, nàng mới chú ý tới trong phòng có thêm một thằng bé lạ mặt, nàng không nhịn khỏi tò mò đưa mắt quan sát hắn một chút.

Thằng bé này, toàn thân giống như mọc đầy gai, từ chối mọi sự tiếp xúc từ người khác. Hắn lớn lên không giống cha con lão già thối, cũng không giống phu nhân bánh bao. Giờ phút này hắn xuất hiện ở đây, nhất định cũng không phải con cái của đại phòng và nhị phòng.

Vậy nên, hắn là ai?

Khi thằng bé này nhìn thấy nàng, trong vô thức lùi lại vài bước, ánh mắt đầy cảnh giác, thân thể căng cứng, cả người hắn giống như bước vào trạng thái sẵn sàng nghênh địch.

Hứa Quân Dao trong lòng buồn bực: Hắn đang sợ bản cung sao?

“Đây là tiểu ca ca Trụ Tử tạm thời sống trong nhà chúng ta, Bảo Nha phải nghe lời nha, không được bắt nạt tiểu ca ca đâu đấy.” Nguyễn Thị nhìn ra nghi hoặc của nữ nhi, véo má nàng cười dặn dò.

Hứa Quân Dao nhu thuận gật đầu.

Thằng bé đưa mắt liếc nàng một cái thật nhanh, sau đó vội vàng nhìn sang chỗ khác. Vào lúc nàng còn chưa biết chuyện gì xảy ra, hắn đã liệt nàng vào sổ đen những người tuyệt đối không được tiếp xúc.

Dù sao, tiểu cô nương thảo mai này đến cả ca ca của mình cũng hãm hại, nàng ta còn đáng sợ hơn cả biểu muội tùy ý điêu ngoa lại thích khóc của nhà dì hắn, hắn vẫn nên cách xa nàng ta một chút mới tốt.

Một lát sau, Bích Văn cũng dắt Châu ca qua đây, Hứa Quân Dao vô tình phát hiện, lúc Châu ca đi qua người thằng bé, hắn cũng căng thẳng lùi ra sau vài bước, tránh thoát khỏi sự đụng chạm với Châu ca khi hắn đang vùng tay ra khỏi tay của Bích Văn và lao nhanh về phía Nguyễn Thị.

Hứa Quân Dao vẫn luôn để ý đến thằng bé tên là “Trụ Tử”, sau đó nàng bỗng nhiên nhìn thấy trên mặt hắn lộ ra vẻ mặt hâm mộ, nàng nhìn chắm chằm chằm rồi đi tập tễnh về phía hắn.

Sau đó, nàng liền phát hiện, mỗi lần nàng bước về phía đối phương một bước, đối phương liền cứng đờ lui về sau một bước, hắn tựa hồ rất sợ người khắc đụng vào mình.

Nàng dừng lại, nghiêng đầu quan sát hắn, thấy vậy cả người hắn cứng đơ lại, khuôn mặt nhìn nàng đầy vẻ cảnh giác, khắp người hắn đều ở trạng thái phòng bị cao độ, tựa như nàng chỉ cần tiến thêm bước nữa hắn sẽ co giò bỏ chạy ngay.

“Ngươi tên là Trụ Tử? Đã ăn sáng chưa? Ta dẫn ngươi đi ăn chút gì đó được chứ?” Bích Văn nhận được chỉ thị của Nguyễn Thị, tiến về phía hắn khom lưng xuống hỏi đầy ân cần.

Hứa Quân Dao sửng sốt phát hiện, lúc Bích Văn đến gần, thân thể hắn ngoại trừ hơi mất tự nhiên ra cũng không hề né tránh sự đụng chạm của nàng ấy.

Đúng là một thằng bé quái đản, nàng nói thầm trong lòng, rồi bước đôi chân nhỏ ngắn về phía Nguyễn Thị.

Một lát sau, nàng nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói non nớt mang theo chút khàn khàn.

“Cháu tên là Thiệu Đình, Hạ Thiệu Đình, chứ không phải là Trụ Tử ạ.”

Nàng lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó đột nhiên xoay phắt người lại, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bé bình tĩnh kia, nàng muốn từ trong đó tìm kiếm một chút cảm giác quen thuộc.

Hạ Thiệu Đình bị nàng nhìn chòng chọc đến nỗi cả người không được tự nhiên, hắn vô thức trốn phía sau Bích Văn.

“Bảo Nha?” Thấy nữ nhi nhìn chằm chằm vào thằng bé, Nguyễn Thị nghi ngờ gọi một tiếng.

Hứa Quân Dao không hề nghe thấy, nàng liều chết nhìn chằm chằm Hạ Thiệu Đình.

Khuôn mặt này, dù thiếu đi vẻ cương nghị, lại thêm phần non nớt, nhưng điều duy nhất không thay đổi chính là cái “vẻ mặt cô cảm” ấy.

Là hắn sao? Là thiếu niên tương quân chiến công huy hoàng đó sao? Khi hắn còn sống thì vinh quang không gì sánh được, sau khi chết đi thì tang lễ long trọng đất trời, hắn chính là Trung Dũng hầu Hạ Thiệu Đình sao?

Đại Tề lập quốc, mặc dù chiến loạn Trung Nguyên đã bình ổn lại, nhưng các nước xung quanh vẫn như hổ rình mồi, bọn chúng nhiều lần cho người quấy nhiễu dân chúng ở biên quan. Mãi cho đến khi Thiên Hi đế, Thái Tông hoàng đế sau này kế vị, người đã ngự giá thân chinh, chính thức khai hỏa chiến tranh giữa Đại Tề và các nước lang hổ xung quanh.

Mà, Hạ Thiệu Đình của tuổi mười sáu đã bộc lộ tài năng trong cuộc chiến ấy.

Hứa Quân Dao có thể nhớ rõ hắn, cũng không phải bởi vì chiến tích bất bại hay lấy làm tiếc cho sự nghiệp chưa thành đã chết của hắn được lịch sử coi trọng, mà là bởi vì người này là người đầu tiên và cũng là người duy nhất khơi dậy tâm tư thiếu nữ trong nàng.

Về phần cơ duyên khơi dậy tâm tư thiếu nữ của nàng, mặc dù bây giờ nghĩ đến có chút cũ rích, nhưng lại là hành động dễ dàng nhất để đả động trái tim của tiểu cô nương. Không sai, đó chính là ‘Anh hùng cứu mỹ nhân!!!!’

Nhớ lại năm đó, khi Thái Tông hoàng đế còn là chính tông trưởng tử, trong cung của phế thái tử sau này có một tiểu cung nữ; vào ngày thái tử tổ chức thịnh yến nàng bị người ta hãm hại nên đã mắc phải một sai lầm, nếu không phải lúc đó được một người có địa vị cao là Hạ Thiệu Đình đại tướng quân nói một câu giúp nàng giải vây, chỉ sợ ngay lúc đó nàng đã bị kéo xuống dùng trượng đánh chết.

Người đó là người yên tĩnh nhất, độc nhất vô nhị trong đại điện náo nhiệt, phồn hoa, nhưng cũng là người không ai dám cả gan khinh thường, ngay cả thái tử Đông Cung cũng hết sức lôi kéo lấy lòng hắn.

Hắn chưa bao giờ cười, cũng rất ít khi nói chuyện, hắn ngồi một bên tự rót tự uống, tự mình trở thành phong cảnh, hắn có chút thờ ơ, như thể trên thế gian này không có cái gì có thể khiến hắn để tâm.

Mà lúc đó, nàng chỉ có thể tranh thủ cơ hội đứng dậy nhìn hắn đầy cảm kích, âm thầm ghi nhớ diện mạo của hắn vào trong tim, sau đó tự ti mặc cảm lui xuống.

Sau đó sao? Không có sau đó, ông trời đố kị người tài, thiếu niên tướng quân chết bệnh trên đường đi phía Đông chinh chiến, biết tin hắn chết cả nước tiếc thương. Còn nàng, sau khi thái tử bị phế truất, nàng vào hậu cung vật lộn cầu sinh. Về sau, nàng lại vào Dự vương phủ, bắt đầu từng bước từ thị nữ của Dự vương cho đến khi trở thành Thục phi nương nương được sủng ái nhất lục cung.

Chẳng ai có thể tưởng tượng được, Hứa thục phi ở hậu cung tính tình mưa nắng thất thường, ngoài mặt hiền từ nhưng tâm địa độc ác cũng từng có lúc rộn rạo giấc mộng xuân. Ngay cả bản thân nàng cũng suýt quên mất câu chuyện cũ này, đến cả khuôn mặt anh tuấn kiên nghị của hắn cũng bị thời gian dần dần xóa nhòa đi.

Buổi tối Đường Tùng Niên về nhà, Nguyễn Thị nóng lòng kể cho hắn một tin vui rằng nữ nhi hắn đã biết gọi nương và ca ca, Đường Tùng Niên nghe xong vừa vui mừng vừa đố kị.

Hắn liếc nhìn tiểu nha đầu đang bám lấy Bích Văn giẫm lên ghế đôn trống, sau đó trèo lên bàn trang điểm của Nguyễn Thị dán mặt vào gương đồng, hắn chua xót nói:” Nha đầu xấu xa không có lương tâm này, gọi nương đã đành, thế mà lại để ca ca trèo lên đầu phụ thân, thật sự uống công phụ thân thương con như thế!”

Nguyễn Thị che miệng cười, tiếp tục đâm đao vào trái tim nhỏ bé của hắn:”Lúc nãy ở phòng nương, con bé còn gọi cả tổ mẫu cơ.”

Nước chua của Đường Tùng Niên bốc ra ngày càng mãnh liệt.

Tốt lắm, trong cái nhà này rốt cuộc hắn cũng chỉ là kẻ xếp cuối cùng.

Hứa Quân Dao không thèm để ý tới “lão phụ thân” phía sau mình đang bốc lên nước chua, nàng nhướng mày nhìn chăm chú vào khuôn mặt trong gương đồng.

Cũng được, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng ngũ quan nhìn trông cũng rất tinh xảo, so ra thì cũng không khác diện mạo ban đầu của nàng là mấy. Chẳng qua là tuổi tác vẫn còn nhỏ, lại còn được chăm sóc tỉ mỉ nên khuôn mặt mới tròn xoe thế này, thịt cũng hơi nhiều một chút.

Nàng véo lấy véo để đống thịt trên mặt, trong lòng nhất thời cảm thấy bi thương.

Chẳng trách lão già thối và phu nhân bánh bao lại thích véo má nàng như thế, thịt trên khuôn mặt này quả thực cũng nhiều ra phết, mềm mại nhẵn mịn, nếu không phải đống thịt này ở trên mặt nàng, thì nàng lúc nào cũng muốn véo nó.

Khuôn mặt tròn xoe bụ bẫm như này, sẽ không lưu lại trong lòng thiếu niên anh dũng sau này ấn tượng về một bé gái béo mập chứ? Nếu như thế thật, còn chẳng thà làm tiểu cung nữ của đời trước.

Nàng khổ vì khuôn mặt này quá đi, buồn phiền quá đi!!!

Cho dù đời này nàng vẫn không có được cơ hội cùng với người trong lòng dựa vào nhau ngắm trắng nói chuyện nhân sinh, cùng nhau  thưởng thức phong hoa tuyết nguyệt(*). Thì ít nhất nàng cũng muốn lưu lại trong lòng hắn một ấn tượng đẹp đẽ nhất, như vậy mới không uống công đời này nàng “Chịu nhục chịu khổ” làm nữ nhi của lão già thối.

(*) Phong hoa tuyết nguyệt không chỉ là cảnh đẹp bốn mùa mà còn là chuyện nam nữ mây mưa trắng gió.

Đường Tùng Niên cùng Nguyễn Thị tò mò nhìn tiểu nha đầu đang dán mặt vào gương đồng, lúc thì nhếch miệng cười đến vui sướng, lúc thì nhăn nhó lại giống như đang rất khổ sở, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt nữ nhi sau nhiều lần biến hóa phong phú, hai phu thê bọn họ cứ phải nhịn cười mãi.

Đường Tùng Niên không nhịn nổi nữa, tiến lên đỡ lấy tiểu nha đầu thay cho Bích Văn cũng đang nhịn cười giống bọn họ, hắn áp sát mặt vào bên người con bé, cùng gương mặt tròn xoe của nàng chen chúc trong gương đồng.

Hứa Quân Dao thấy bên trong gương đồng bỗng nhiên xuất hiện cái khuôn mặt mà nàng ghét nhất, nàng mất hứng chu cái mồm nhỏ ra, vươn bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩn thịt cố gắng đẩy khuôn mặt kia ra khỏi gương.

“Tránh, tránh ra, tránh ra.”

Đúng là lão già thối đáng ghét, bản cung không muốn nhìn thấy mặt ngươi!

“Đây là gương đồng, bên trong đây là Bảo Nha, còn đây là phụ thân, ừm, vừa nhìn đã biết là cha con ruột thịt.” Đường Tùng Niên nói mang theo đầy kiêu hãnh.

Mọi người đều nói nhi tử giống nương, nữ nhi giống cha, vậy tiểu nha đầu này chẳng phải cũng giống mình sao?

Hứa Quân Dao sợ run cả người, nhìn hắn với ánh mắt cổ quái.

Mắt của lão già thối này có bệnh sao? Hai cái mặt này có chỗ nào giống nhau? Nếu quả thật giống lời hắn nói thì nàng khóc chết mất.

Tiếc thay Đường Tùng Niên nhìn không hiểu sắc mặt của nàng, hắn thấy nữ nhi đang chăm chú nhìn mình thì trong lòng vui sướng lắm, nhịn không được lại tiếp tục dụ dỗ con bé gọi cha.

Hứa Quân Dao quay đầu chỉ để lại bóng lưng cho hắn, sau đó vươn tay về phía Nguyễn Thị:”Ôm ôm.”

Nguyễn Thị cười ôm lấy nữ nhi.

Đêm đó, Hứa Quân Dao nằm mơ, trong giấc mơ nàng vẫn là tiểu cung nữ vừa được phân công đến Đông Cung làm người hầu không lâu, khuôn mặt nàng trắng bệch quỳ trên mặt đất, đầu óc quay như chong chóng để tìm cách thoát khỏi khốn cảnh.

Những ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía nàng, có vui sướng khi thấy người khác gặp họa, có châm biếm, có khinh thường, nhưng nhiều nhất vẫn là thờ ơ, thờ ơ với sống chết của nàng.

Càng làm cho nàng tuyệt vọng chính là bọn họ không hề đợi nàng nghĩ ra cách gì, thái tử đứng đó đã lạnh lùng nói ra cách xử trí nàng.

“Lôi xuống…”

Cơ thể nàng bởi vì hoảng sợ mà run lên nhè nhẹ, nhưng vào lúc nàng cảm thấy lần này bản thân sợ là khó thoát khỏi cái chết thì trong điện truyền đến một giọng nói trong trẻo lạnh lùng.

“Quỳ gối ở kia làm gì? Còn không mau qua đây rót rượu cho bản tướng quân.”

Nàng dồn sức ngước mắt nhìn về phía phát ra giọng nói, dưới ánh nến chiếu rọi, người nọ mày kiếm nhíu lại, đôi mắt sáng như sao trên trời, gương mặt anh tuấn lạnh lùng có chút không hài lòng nhìn về phía nàng.

Trong nháy mắt kia, tất cả ánh hào quang trong điện như thế đều tập trung trên người hắn, chói mắt như vậy, ấm áp như thế, dường như xua tan đi khí lạnh trong cơ thể nàng.

Tây viện sau nha môn, trong một căn phòng lập lèo ánh đèn, Hạ Thiệu Đình sáu tuổi đang rưng rưng nước mắt ôm chặt chiếc áo khoác ngắn màu xám tro mà thằng bé mặc ban sáng, trong áo khoác ngắn có mấy vết vá xù xì.

Ngoài tiếng khóc thút thít của đứa trẻ, không có ai biết được, trong chiếc áo thô sơ này cất giấu vài tờ ngân phiếu trị giá không nhỏ cùng với một phong thư.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi