NỮ PHÁP Y CỦA TỔNG TÀI MẶT THAN



Ầy, Tiểu Miên, sống chết có số.

Tất cả đều có số mệnh cả, chúng ta không thể thay đổi được, sống tốt từng ngày của chúng ta thôi.”
Diệp Mai thấy sự đau buồn của Mạch Tiểu Miên, an ủi.

Đã quen với chuyện sống chết, Mạch Tiểu Miên vốn cho rằng mình đã có thể điềm tĩnh nhìn sinh ly tử biệt trên thế giới này rồi.

Nhưng cái chết của La Liên vẫn tác động mạnh mẽ tới tâm trạng của cô.


Thì ra, không phải cô không để ý, chỉ là những người đó không liên quan tới cô thôi.

“Tiểu Miên, hay tớ sang chỗ cậu nhé?”
“Không cần đâu, đêm nay tớ nghỉ rồi, cậu mà tới, lại buôn chuyện rì rà rì rầm mãi, tớ lại chẳng ngủ ngon được, tớ không muốn làm cô dâu mắt gấu trúc đâu nha.”
“Thế thì tốt, nghỉ ngơi đi, nếu không ngủ được, cứ gọi điện cho tớ, bất kể lúc nào, tớ cũng đều ở bên cậu vô điều kiện.”
Đối với Diệp Mai, Mạch Tiểu Miên đã không cần phải cảm ơn nữa rồi.

Hai người tâm sự một lúc, sau đấy chúc ngủ ngon rồi dập máy.

Mạch Tiểu Miên nằm trên chiếc giường đơn sơ trong phòng trọ, vừa định nhắm mắt ngủ, điện thoại lại vang lên, là điện thoại của Phùng Quang Hiển.

“Mạch Tử, em ngủ chưa?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng khàn khàn của Phùng Quang Hiển, hình như là uống rượu.

“Đang định ngủ đây.”
“Thế đừng ngủ, tâm sự với anh tí đi!”
Giọng Phùng Quan Hiển mang theo ngang ngược.


“Được, muốn tâm sự gì nào?”
Mạch Tiểu Miên bất đắc dĩ.

“Em thật sự phải kết hôn với Kiểu Minh Húc sao?”
“Đương nhiên là thật rồi, mai là kết hôn rồi đấy.”
“Thể...”
Phùng Quang Hiển ngừng lại: "Đành chúc phúc cho hai người thôi, chúc hai người hạnh phúc vui vẻ.”
"Ha ha..."
Mạch Tiểu Miên cười khẽ: "Được, cảm ơn."
"Tiểu Miên, sau khi kết hôn, nếu như em cảm thấy không hạnh phúc thì ly hôn với cậu ta, tôi cũng ly hôn, sau đó ở bên cạnh em."
Giọng điệu của Phùng Quang Hiển mềm mại đến nỗi khiến cho tim của Mạch Tiểu Miên chạm dòng nước ngọt ngào, dần bung mở....!
Cô không biết rốt cuộc câu nói này của Phùng Quang Hiển có phải là thật lòng hay không nhưng cô rất cảm động, cảm động đến mức cô không biết phải nói gì nữa, đành phải "Ừ" một tiếng.

"Em đồng ý sao?"
Nghe được giọng của cô, Phùng Quang Hiểu mừng rỡ hỏi.

"Ừm."
"Vậy thì tốt quá!"
Giọng điệu của Phùng Quang Hiển lập tức tung tăng như con chim sẻ: "Chúng ta vẫn còn hy vọng!"

"Quang Hiển, cớ gì anh phải làm vậy?"
Mạch Tiểu Miên không kìm được mà hỏi.

"Tôi thích em, muốn ở bên cạnh em, không cần cớ gì cả!"
Mạch Tiểu Miên trầm ngâm một lúc: "Những câu này, sau này hãy nói, chúng ta không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì đâu.

Có lẽ, anh chỉ là nhất thời tò mò, say đắm tôi mà thôi.

Sau mấy ngày nữa, chuyện sẽ khác."
"Tôi hiểu rõ lòng mình."
Những lời của cô khiến Phùng Quang Hiển hơi tức giận: "Đúng vậy, danh tiếng của Phùng Quang Hiển anh không tốt, lúc nào cũng là hình tượng playboy nhưng tôi hiểu lòng mình.

Đừng nói là sau mấy ngày, cho dù có mấy năm nữa trôi qua, vài thập niên, tôi vẫn muốn ở bên cạnh em."
"Cảm ơn.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi