NỮ PHÁP Y CỦA TỔNG TÀI MẶT THAN



Dạ dày cùng trái tim của con người tương thông với nhau, cha con không thể xa mẹ là vì thức ăn mẹ làm rất ngon đấy."
"À à."
Mạch Tiểu Miên cười một tiếng.

Cô vừa sinh ra đã được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu thương, mặc dù không phải là gia đình phú quý cao sang gì, nhưng cô giống hệt như một nàng công chúa vậy.

Sống một cuộc sống cơm ăn áo mặc đưa tới nơi.


Ở nhà, mười ngón tay của cô không dính nước, làm việc nhà cũng không đến lượt cô.

Cũng không phải cô không hiểu chuyện không biết giúp đỡ, mà mỗi lần cô muốn làm thì cha mẹ lại không chịu để cô làm.

Luôn bảo cô nên học tập vui chơi làm việc mà thôi.

Hơn nữa, đối với những chuyện nhà cửa bếp núc vặt vãnh cô cũng thật lòng không hứng thú mấy, bèn đem tinh lực vào trong công việc, học tập.

Cho nên, đừng xem dáng vẻ của cô như một người phụ nữ mạnh mẽ, đối với sinh hoạt thường ngày cô chỉ là một đứa trẻ, vẫn luôn sống dưới đôi cánh của cha mẹ.

"Không được, chờ khi nào con rảnh rỗi, phải cùng mẹ vào bếp.

Mẹ muốn truyền thụ vài bí kíp nấu ăn của mẹ cho con, để con bắt dạ dày cậu ấy lại, sau này luôn muốn về nhà ăn cơm."
"Mẹ à, trong nhà có người giúp việc nấu ăn rồi, hơn nữa còn nấu ngon hơn so với mẹ nữa."
"Người giúp việc dù có làm ngon đến đâu thì cũng không bằng vợ tự tay làm được.


Tiểu Miên à, con cũng không thể lười như vậy, con đã lập gia đình rồi, nhà chồng không giống nhà mẹ đẻ đâu, không thể tự do phóng khoáng như trước được, phải làm một người vợ hiền mẹ đảm..."
Mẹ Mạch không ngừng lảm nhảm dạy dỗ cô.

Mạch Tiểu Miên không nghe nổi nữa, bèn nói với bà: "Mẹ à, điện thoại của Minh Húc sắp hết pin rồi, con cũng không nói nhiều với mẹ nữa.

Ngày mai gặp lại nhé!"
"Được được được."
Mẹ Mạch đành phải cúp điện thoại.

Mạch Tiểu Miên ngước mắt lên, thấy Kiều Minh Húc đang cười như không cười nhìn cô, lòng hơi hoảng tốt, hỏi anh: "Nhìn cái gì vậy? Điện thoại di động của anh này."
Kiều Minh Húc nhận lấy điện thoại di động, nói: "Cô lúc nói chuyện với mẹ mình trông giống như một cô bé vậy, trước kia tôi đúng là bị bề ngoài của cô che mắt mà."
"Cho dù tôi có 70 tuổi thì ở trước mặt mẹ tôi, tôi vẫn là một cô bé.

Bà cũng sẽ xem tôi như trẻ con thôi."
"Tôi cũng không thể lỗ mãng xem cô như một cô bé mà yêu thương được."
Kiều Minh Húc cười nói.


Nghe thấy vậy, trái tim Mạch Tiểu Miên không khỏi đập mãnh liệt, có một loại cảm giác ngọt ngào tràn ra khỏi buồng tim.

Cô tránh ánh mắt của Kiều Minh Húc, nhìn về phía mặt biển.

Kiều Minh Húc cũng nhìn mặt biển.

Bỗng nhiên, Mạch Tiểu Miên nhìn thấy cách đó không xa có một cô gái tóc dài mặc đồ trắng đang muốn tự xác.

Cô ấy chậm rãi đi xuống biển, tùy ý để nước biển nhấn chìm cơ thể, chân, eo, bả vai từ từ chìm xuống...!
Mặc dù cô không thấy rõ biểu cảm của cô gái kia, nhưng vẫn cảm giác được một loại tuyệt vọng nào đó, thấy chết không sờn.

Dù muốn hay không thì Mạch Tiểu Miên cũng lập tức nhảy từ đá ngầm xuống dưới..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi