Mạch Tiểu Miên nói cảm ơn với ông, vừa định tạm biệt rời khỏi đây thì Kiều Thanh lại hỏi: "Mạch tiểu thư, xin hỏi cháu có người yêu chưa?"
Nghe thấy vậy, Mạch Tiểu Miên cũng quay đầu lại cười đáp: "Không có, tối nay cháu còn vừa xem mắt thất bại nữa cơ."
"Tại sao? Cháu không thích người ta sao?"
"Không phải, là người ta không thích cháu."
"Sao có thể như vậy được? Một cô gái xinh đẹp, rộng lượng lại tốt bụng như cháu hẳn là rất nhiều người thích chứ.
Chẳng lẽ bọn họ đều không có mắt sao?"
"Không phải bọn họ không có mắt, mà là nghề nghiệp của cháu quá dọa người.
Cháu là bác sĩ pháp y thường xuyên tiếp xúc với người chết, người bình thường khó có thể tiếp nhận nổi."
"Bác sĩ pháp y?"
Kiều Thanh hơi kinh ngạc.
Bác sĩ phụ trách bên cạnh vừa nghe thấy, bèn quan sát Mạch Tiểu Miên từ trên xuống dưới, mặt đầy vui mừng nói: "Chị Mạch, hóa ra là chị sao! Chị là huyền thoại của trường Y khoa Nam Đại chúng em đấy, sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc mà.
Lần trước em còn đến nghe chị giảng về giải phẫu cơ thể người cơ, lúc ấy em ngồi xa quá, không nhìn thấy rõ chị.
Không ngờ chị lại là chị Mạch!”
Mạch Tiểu Miên thấy cậu ta dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía cô, trong lòng cũng hơi ngạc nhiên.
Cô luôn cho rằng người khác thường dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, nhưng không ngờ vẫn có người hâm mộ cô cơ đấy.
Cô cũng chỉ cười nhạt nói: "Huyền thoại thường không đáng tin đâu, tôi chỉ đang làm tốt bổn phận của mình mà thôi."
"Ông Kiều à, hôm nay ông gặp được chị Mạch của chúng cháu là may mắn của ông đấy.
Đổi lại thành người khác tuyệt đối không thể sơ cứu như vậy cho ông đâu."
Bác sĩ kia nói với Kiều Thanh.
Kiều Thanh gật đầu, cực kỳ cẩn thận quan sát Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên thấy đã gần 12 giờ, điện thoại di động lại hết pin, nếu cô còn không trở về nhà nữa đoán chừng mẹ cô sẽ lo lắng.
Vì thế cô cũng không hàn huyên thêm nữa mà trực tiếp về nhà.
Về đến nhà, lo làm phiền giấc ngủ của cha mẹ nên cô chỉ rón rén nhẹ nhàng mở cửa.
Nào ngờ, còn chưa vào cửa đã thấy mẹ nhào tới, không ngừng nhìn về phía sau cô, nói: "Quang Hiển của chúng ta đâu rồi? Không đưa con lên sao?"
"Mẹ, cái gì mà Quang Hiển của chúng ta chứ? Đó là Quang Hiển của người khác!"
Mạch Tiểu Miên tức giận nói: "Con bảo anh ấy về rồi!"
"Thật là, sao con có thể để cho cậu ấy về như vậy được? Người ta đưa con về nhà mà con cũng không mời người ta lên đây ngồi một chút sao? Thế nào lại không lịch sự vậy? Vẫn là con gái nhà họ Mạch chúng ta đấy à?"
Mẹ Mạch tức giận trách cô.
"Mẹ à, bây giờ đã 12 giờ đêm rồi, còn mời người ta lên đây làm khách mới là hành vi không lịch sự đấy.
Chẳng lẽ mẹ muốn người ta qua đêm ở chỗ này sao?"
"Muốn chứ! Bây giờ cũng không phải là xã hội phong kiến, con rể tương lai qua đêm ở nhà chúng ta thì sao chứ? Chẳng lẽ còn muốn dìm chết trong chuồng heo à?"
"Con rể tương lai? Mẹ, mẹ cũng nóng lòng quá rồi đấy, cứ con rể gì mà con rể, mẹ thật sự cho rằng con gái của mẹ là hàng tồn kho không ai muốn sao?"
"Mẹ nhìn trúng Quang Hiển rồi đấy.
Bây giờ con cũng không còn trẻ nữa, một cô gái tuổi đã lớn rồi, 28 tuổi đấy.
Nếu con còn không kết hôn, thật sự sẽ không ai muốn nữa đâu!"
"Bà nó à, có thể nói về con gái như vậy sao? Tiểu Miên, con đừng để ý đến mẹ con, nhìn dáng vẻ của con mệt mỏi lắm rồi, mau tắm rồi đi ngủ đi.
Ngày mai con còn phải đi làm nữa, tinh thần không tốt sẽ ảnh hưởng đến công việc, phán đoán sai lầm đấy."
Cha Mạch ở bên cạnh lên tiếng nói.
"Làm cái gì mà làm? Ngày mai là thứ bảy.
Tôi thà rằng tinh thần của nó không tốt rồi cứ ảnh hưởng đến công việc, sau đó không làm bác sĩ pháp y chết tiệt kia nữa đi.
Tôi thật sự hối hận tím xanh cả ruột đây này, ban đầu sao tôi lại đồng ý cho nó đăng ký thi vào bác sĩ pháp y này cơ chứ? Đáng lẽ ra tôi phải bắt nó đăng ký vào một ngành nghề khác, như vậy hôm nay tôi cũng không cần phải buồn bực khó chịu thế này!"
Thấy mẹ lại bắt đầu oán trách, Mạch Tiểu Miên nhanh chóng trốn về phòng..