NỮ PHÁP Y CỦA TỔNG TÀI MẶT THAN



Mạch Tiểu Miên thật sự không biết loại cảm giác này của bà ấy là từ đâu ra, cũng không hiểu tại sao bọn họ lại muốn cô gả cho Kiều Minh Húc.

Chẳng lẽ là vì thương hại cô không ai thèm lấy nên muốn báo ân sao?
Hay là bởi vì cô cũng như Trang Hồng Linh, là một bác sĩ pháp y?
"Đúng vậy! Tiểu Miên, lần này mẹ không thể theo ý con được.

Mẹ đây làm chủ, đồng ý lời cầu hôn hôm nay của nhà họ Kiều, đợi ngày lành tháng tốt sẽ kết hôn! Nếu như con không chịu, vậy thì chờ khóc trước quan tài của mẹ đi!"
Khi mẹ Mạch biết chuyện với Phùng Quang Hiển không khả thi nữa, bà lập tức trở nên vô cùng quyết đoán.

Con gái vẫn mãi chưa thể gả ra ngoài làm cho người thân, bạn bè chế giễu.

Lần này lại kết hôn với thanh niên đẹp trai, tài giỏi siêu cấp kim cương, giá trị nhất thành phố A, chắc chắn sẽ làm cho bọn họ rơi cả mắt kính thôi.

Bà cũng có thể thở phào một hơi, không còn buồn bực nữa!Phải để cho con gái kết hôn mới được!
"Mẹ!"
Mạch Tiểu Miên có chút tức giận, nói: "Mẹ đừng làm loạn nữa được không? Bây giờ cũng không phải là xã hội phong kiến cổ đại.

Không phải mẹ cứ muốn con kết hôn thì con sẽ làm theo như vậy."
"Vấn đề là cho đến bây giờ vẫn chưa ai thèm lấy con đấy!"
Mẹ Mạch bắt đầu triển khai khổ nhục kế, nước mắt nước mũi ngắn dài than thở: "Mẹ đây khổ cực nuôi con khôn lớn dễ dàng lắm sao? Nuôi lớn rồi thì thôi đi, con lại không thể kết hôn được, để cho bà già như mẹ đây bị người thân bạn bè cười nhạo, ngay cả ra khỏi cửa thôi cũng không dám đi.

Hôm qua cha con cũng vì vậy mà bị người ta đánh, con không thấy có lỗi với cha mẹ sao..."
Mạch Tiểu Miên nghe thấy lời này của bà, tâm trạng buồn bực kia càng trở nên chán nản hơn.

Đúng vậy, cô sắp trở thành một cô gái ế, áp lực của cha mẹ cũng tăng lên gấp bội.

Vì cha mẹ, chỉ cần một người đàn ông như Trần Diệp Thu chịu cưới cô, cô cũng sẽ kết hôn.
Tuy nhiên, cô không thể không biết xấu hổ mà xen vào tình cảm của người khác, chia tách một đôi tình nhân đã yêu nhau hơn mười năm vậy thế được.
"Ông Mạch, bà Mạch, Mạch tiểu thư, mọi người cứ bàn bạc trước đi, hy vọng trong vòng một tuần có thể cho chúng tôi câu trả lời.

Chúng tôi thực sự mong Mạch tiểu thư sẽ trở thành con dâu của nhà họ Kiều chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy.

Chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước!"
Kiều Hoành Vũ nhìn thấy mẹ con nhà họ Mạch như vậy, cũng có chút lúng túng, nhanh chóng đứng dậy chào tạm biệt.
Mẹ Mạch lau nước mắt trên khóe mắt, nói: "Được, anh chị cứ đi thong thả, đừng lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ thuyết phục con bé kết hôn với con trai của hai người.

Anh chị cứ chuẩn bị ngày lành tháng tốt là được rồi.""Cảm ơn bà Mạch."
Vợ chồng Kiều Hoành Vũ rời đi.
Mẹ Mạch lại bắt đầu kéo Mạch Tiểu Miên, bắt ép cô kết hôn với Kiều Minh Húc!
"Con nói con xem, có một con rùa vàng lớn như thế trước mặt, hơn nữa lại còn đẹp trai hơn hẳn Trương Đông Kiện, mẹ đây 50 tuổi rồi mà còn động lòng đấy.

Người như con ấy à, cho dù đốt 1000 ngọn đèn lồng thắp sáng lên cũng không tìm được đâu.


Bây giờ bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống một chiếc bánh lớn, người ta đã chủ động đến cửa cầu hôn, con lại từ chối phũ phàng như thế, con nói xem, rốt cuộc con nghĩ cái gì vậy hả? Bộ dạng này của con là không sợ làm tổn thương trái tim mong manh của cha mẹ già này phải không? "
Mẹ Mạch lại bắt đầu chỉ trích tố cáo các kiểu.
"Mẹ à, một cái bánh từ trên trời rơi xuống mà mẹ cũng dám ăn sao? Mẹ không sợ có độc à?" Mạch Tiểu Miên tức giận nói: "Những người xuất thân từ gia đình giàu có như bọn họ thường phải liên hôn thương mại, hoặc là cưới một cô gái môn đăng hậu đối làm vợ.

Hơn nữa, Kiều Minh Húc còn có một người bạn gái yêu đương hơn mười năm rồi.

Ngày hôm qua con còn nhìn thấy bọn họ rất tốt đẹp, bây giờ con đột nhiên chen ngang vào làm người thứ ba sao! Mẹ không phải thích thể diện lắm à? Con gái bị người ta nói là người thứ ba, mẹ không sợ bị làng trên xóm dưới chỉ trỏ mắng sau lưng sao?"
"Người thứ ba cái rắm ấy! Bọn họ kết hôn chưa? Còn chưa kết hôn mà! Nam nữ bây giờ ấy à, nếu còn một ngày chưa kết hôn thì vẫn có quyền lựa chọn người khác! Con gả cho Kiều Minh Húc rồi thì ai dám cười nhạo mẹ chứ? Bọn họ muốn nịnh hót mẹ còn không kịp nữa đấy, mẹ là thông gia của tập đoàn Kiều Thị cơ mà!"
Mẹ Mạch làm như mình đã trở thành thông gia của tập đoàn Kiều Thị rồi vậy.

Biểu cảm kia thật đúng là muốn có bao nhiêu kiêu ngạo thì có bấy nhiêu!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi